Chương 79: Món quà của Nguyệt Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lưu sơn, ngọn Thủy Trúc.

Dòng suối chảy róc rách bên cạnh cầu trúc, một nữ tử toàn thân áo trắng mỏng manh nằm tựa vào cây cầu, tư thái lười nhác, đôi mắt khép hờ, nàng gối đầu trên Cùng Kỳ cũng nằm híp mắt.

Gió nhẹ nhàng thổi tới trên mặt nước có vẻ mát lạnh, lại lẳng lặng thổi qua làn da trắng nõn, mái tóc đen như mực của nữ tử, tạo lên một trận cảm giác mát mẽ không rõ ràng.

Cảm giác Cùng Kỳ bên dưới bị gối đầu khẽ giật giật, mày liễu của nữ tử khẽ động, khóe miệng hơi nhếch lên, âm thanh trong veo dễ nghe tràn ra: "Con mèo thối, không cho phép lộn xộn nghe chưa!"

Oa oa, ta là một động vật sống mà, còn là một thần thù pháp lực cao cường nữa mà, bị nha đầu ngươi đè nặng ta còn chưa nói, còn không cho ta động một chút, oa oa oa...

"Con mèo thối, oa oa cái gì, nói chuyện đàng hoàng, không được làm ra vẻ đáng thương với ta." Nữ tử xoay thân mình, cào cào lỗ tai xù lông của Cùng Kỳ, lại búng búng mặt trên nó: "Thu hồi những thức trên người đi, ta rất ngứa."

Oa oa oa, quả thực không có thiên lý!

Mặc dù Cùng Kỳ oán giận như thế, nhưng vẫn theo lời Thử Ly ngoan ngoãn thu hồi hết những thứ trên người.

"Úc Chỉ Mộc không ở đây, đồ nhi bảo bối của hắn thật đúng là biết hưởng thụ. Ly Nhi cô nương, ngươi nói phải không?"

Âm thanh cũng trong veo lại mang theo vẻ lạnh lùng truyền đến, nhiễu loạn hành động giữa Thử Ly và Cùng Kỳ.

Đưa lưng về phía âm thanh, ý cười bên môi Thử Ly biến mất, chậm rãi mở mắt ra, nàng đứng dậy chuyển hướng, nhìn về phía người tới, bên môi nở nụ cười nghi hoặc ngọt ngào: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi làm sao lên được đây?"

Nữ tử xinh đẹp trước mắt một thân mặc váy lụa thêu hoa văn bằng tơ bạc màu vàng tươi, mái tóc rũ xuống không có trang sức, vòng tay làm từ những phiến lá bạc trên cổ tay phát ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh mặt trời ấm áp. Tay nàng nhấc lên, phiến lá trên chiếc vòng lấp lóe sáng.

Nữ tử áo vàng trước mắt chính là Nguyệt Lạc thừa dịp Thanh Nguyệt bận rộn việc của hắn mà một mình lên Mộc Lưu.

"Ly Nhi cô nương, đã lâu không gặp." Vén một lọn tóc lên vành tai, Nguyệt Lạc cười yêu diễm.

"Ngươi làm sao mà biết ta? Còn nữa, tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi còn chưa nói ngươi làm sao lên được! Sư phụ không phải nói nơi này những người khác không lên được sao?"

"Ha ha, xem ra ngươi không nhớ rõ ta. Sư phụ ngươi nói những người khác không lên được, nhưng tỷ tỷ ta không phải là những người khác." Nguyệt Lạc đi đến cầu trúc, nhìn Thử Ly bị Cùng Kỳ che ở sau người sợ hãi nhìn nàng, cười càng thêm yêu diễm: "Cho nên Ly Nhi không phải sợ, tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi."

Thấy bộ dáng khiếp đảm cẩn thận của đồ đệ Úc Chỉ Mộc này, Nguyệt Lạc đột nhiên cảm thấy thú vị muốn sắm vai một người xấu, nàng thực muốn xem thử nữ tử trước mắt rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cho dù nàng vốn không phải là người tốt như bọn họ tiên giới cho rằng.

Oang oang oang, ngươi tới làm gì, ngươi tội nhân Mộc Lưu lớn mật, lại còn dám trở về!

Thứ trên người Cùng Kỳ lại dựng đứng lên, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn Nguyệt Lạc oang oang kêu.

"Cùng Kỳ, chúng ta cũng đã lâu không gặp." Nguyệt Lạc nhìn xuống, tuy rằng Cùng Kỳ nói cái gì nàng không thể nghe hiểu, nhưng xũng đoán được thần thú do Úc Chỉ Mộc nuôi dưỡng sẽ nói cái gì.

Oang oang oang, không được kiêu ngạo, thượng tiên đến đây thì hay cho ngươi.

Không để ý tới Cùng Kỳ kêu gào, Nguyệt Lạc vung tay lên, ánh sáng chói mắt vọt thẳng đến Thử Ly.

Thấy Nguyệt Lạc ra tay, Cùng Kỳ nhanh chóng nhảy lên, ứng phó cùng nàng ta.

Còn Thử Ly chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở một bên, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng thứ gì đó mà người bên ngoài không hiểu được.

"Con mèo thối, cố lên cố lên, đánh giỏi cho ta!"

Nghe thấy Thử Ly lại nói thế, Nguyệt Lạc kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thử Ly ở một bên xem kịch vui, dần dần ngừng động tác.

Nữ tử áo trắng trước mắt này thực không giống!

Thấy Nguyệt Lạc dừng tay, Cùng Kỳ cũng không muốn tiếp tục, liền vừa nhìn chằm chằm cảnh giác Nguyệt Lạc, vừa lui về phía người Thử Ly.

"Ha ha ha ha... Ly Nhi cô nương, tỷ tỷ thấy ngươi xinh đẹp như thế, còn..." Nguyệt Lạc nhìn chằm chằm vào Thử Ly trước mắt vẻ mặt tiếc nuối, bên môi nở nụ cười không rõ hàm xúc không rõ, đồng thời từ bên hông lấy ra một vật nhỏ màu vàng quăng đến nàng: "Vậy tặng đưa ngươi món quà gặp mặt."

Cùng Kỳ nhảy lên, đón được ở cách một bước phía trước, cắn chặt ở trong miệng.

"Miêu miêu, đem đến đây." Chuyển tới Cùng Kỳ trước mặt, Thử Ly vươn tay, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vật gì đó trong miệng nó —— một túi hương màu vàng.

Bất đắc dĩ, Cùng Kỳ nhả ra, đặt vật này lên tay Thử Ly.

Ô ô, vì sao thượng tiên nhất định phải kêu nó nghe nha đầu kia chứ! Thật rất không công bằng, oang oang oang.

"Thế này mới ngoan chứ." Thử Ly xoa lỗ tai Cùng Kỳ, lúc nhìn về phía túi hương trong tay dính chút nước miếng, chân mày nhíu chặt: "Nhưng con mèo thối này, phía trên nơi nơi đều là của nước miếng của ngươi."

Cái gì chứ, nghe lời nha đầu ngươi đưa thứ kia ngươi đã là không tệ rồi, lại còn ghét bỏ nước miếng quý giá của thần thú ta? Hừ!

Cùng Kỳ quay đầu đi, hơi ngẩng, rất là cao ngạo liếc mắt Thử Ly một cái rồi không để ý tới nàng.

"Con mèo thối nhà ngươi, Ly Nhi cũng không để ý ngươi nữa!" Thử Ly nhếch miệng lên, hai tay khoanh trước ngực, quay đầu đi cũng không nhìn nàng.

"Ha ha a..." Nhìn dáng vẻ của một người nhất thú thế này, Nguyệt Lạc cười rộ lên. Thử Ly trước mặt thật đáng yêu!

"Cám ơn tỷ tỷ." nghe thấy tiếng cười, Thử Ly mới chú ý tới trước mặt còn có Nguyệt Lạc, liền xoay người đi đến trước người này, dương dương tự đắc túi hương trong tay: "Thứ này rất được."

"Ly Nhi cô nương, nếu thích, nhất định phải nhớ rõ mang theo mỗi ngày." Nguyệt Lạc mỉm cười nhìn nàng, mâu quang chợt lóe.

"Ừ!" Trong mắt Thử Ly lộ rõ sự vui mừng, gật đầu thật mạnh.

Còn có, tỷ tỷ "Nói cho ngươi..." Nguyệt Lạc liếc mắt nhìn về hướng về xa xa, kề sát bên tai Thử Ly nhẹ giọng nói: "Trầm Hồn hương này có thể cho ngươi một sư phụ hoàn mỹ nhất."

"Nhưng Ly Nhi cảm thấy... a..."

Đang lúc Thử Ly muốn diễn tả cho tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt là sư phụ nàng đã rất hoàn mỹ, đột nhiên bị một cỗ đại lực lôi ra cách một trượng, ngăn cách cùng Nguyệt Lạc.

"Sư phụ, người đã trở lại!" Thử Ly nhanh chóng thu vật nọ vào trong tay áo, vẻ mặt hưng phấn nhìn nam tử áo trắng trước mắt.

Úc Chỉ Mộc không biết khi nào đã đứng ở trước mặt Thử Ly, đưa tay vuốt mái tóc có chút tán loạn của nàng, ôn nhu cười, xoay người dừng ánh mắt ở trên người Nguyệt Lạc vẫn còn đang cười.

"Ngươi tới làm gì?"

"Ha ha, chỉ là đến xem tiểu đồ đệ đáng yêu của ngươi." Liếc mắt nhìn Thử Ly bên cạnh Úc Chỉ Mộc, Nguyệt Lạc đưa tay, vuốt nhẹ nhàng phiến lá bạc trên vòng tay, cười càng phát ra yêu diễm.

"Trở về đi, ta thả ngươi con đường sống." Úc Chỉ Mộc từ chối cho ý kiến, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.

"Ha ha, không cần đường đường chưởng môn ngươi 'mời', ta không có hứng thú ở đây."

"..." Không hề để ý tới nàng, Úc Chỉ Mộc nắm chặt Thử Ly, ra hiệu cho Cùng Kỳ bên cạnh đuổi theo, đi đến Mộc Lưu điện.

"Ly Nhi cô nương, tỷ tỷ đi rồi, nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói!" Nguyệt Lạc nói lời từ biệt với Thử Ly đang quay đầu vẫy tay với nàng, sau đó liếc mắt nhìn bóng dáng màu trắng thon dài của Úc Chỉ Mộc, bên môi ý cười trở nên lạnh.

"Úc Chỉ Mộc, cũng xin ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói."

Mật ngữ truyền vào trong tai, thân người Úc Chỉ Mộc cứng đờ, cũng không chú ý đến Nguyệt Lạc rời đi, tiếp tục nắm chặt đồ đệ của hắn đi hướng về Mộc Lưu điện.

"Ly Nhi, nàng ta nói gì với ngươi?"

Vào đến trong điện, cửa tự động đóng lại chặn Cùng Kỳ ở ngoài điện, Úc Chỉ Mộc đứng chắp tay sau lưng, đối mặt với Thử Ly dường như chưa phát sinh chuyện gì hỏi nàng.

"Không có gì, tỷ tỷ xinh đẹp kia chỉ là đến thăm đồ đệ ta đáng yêu của người." Thử Ly tùy tiện tìm cái ghế gỗ lim ngồi xuống, hai đầu gối cong lại, ngón tay thon dài chỉ vào chóp mũi của mình, nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào.

"Ha ha..." Thấy động tác dí dỏm đáng yêu của Thử Ly, Úc Chỉ Mộc nhịn không được nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Quả nhiên vẫn là Ly Nhi...

"Được, sư phụ cũng không hỏi gì nữa, nhưng Ly Nhi về sau phải chú ý an toàn của mình, Ly Thương sư phụ đưa cho ngươi phải học sử dụng, biết không?" Úc Chỉ Mộc nhìn về phía Thử Ly, thấy trên người nàng không có bóng dáng cây trâm tử ngọc, khẽ nhíu mày: "Vật đó đâu?"

"Vật đó..." Thử Ly khẽ cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, đột nhiên đầu vừa nhấc, nghĩ tới để ở nơi nào, liền cười sáng lạn: "Trên giường Ly Nhi."

"Vi sư không phải bảo ngươi mang theo tùy thân sao?" Mi lại vừa nhíu, ngữ khí Úc Chỉ Mộc mang theo trách cứ.

"Ly Nhi chỉ quên thôi, ngày hôm qua lúc ngủ tháo ra rồi quên đeo lại, sư phụ không thể trách Ly Nhi." Thử Ly thưa dạ cúi đầu, ngữ điệu làm nũng.

"Ngươi... thôi vậy,... Ly Nhi hãy nghỉ ngơi đi, sư phụ có việc còn phải đi Càn Nguyên điện một chuyến." Có hắn ở đây vấn đề an toàn của Ly Nhi có thể đảm bảo, quên cũng không sao, thôi vậy, cứ theo Ly Nhi đi.

"Vậy sư phụ trở về sớm một chút." Thử Ly nhợt nhạt cười nhìn hình dáng Úc Chỉ Mộc, nắm thật chặt túi hương giấu ở trong tay áo.

Trong phòng Thử Ly rất yên tĩnh, tấm chăn bị Thử Ly đá tung nằm ở một góc, còn bản thân Thử Ly lại tựa vào một góc tường, hai chân vương dài. Đầu hơi hơi thấp, đôi mắt sáng ngời rõ ràng đang tranh đấu cùng do dự nhìn chằm chằm túi hương bất động trong tay.

Túi hương màu vàng trong tay nàng mà Nguyệt Lạc gọi là "Trầm Hồn hương" là một tác phẩm thêu tinh xảo lớn khoảng cỡ bàn tay nàng, phía trên vẽ có một đóa hoa sen trắn chưa nở, tỏa ra cảm giác thoải mái. Túi hương phát ra mùi cũng không nồng đậm, xung quanh Thử Ly chỉ nhàn nhạt, khí cực lạnh như thấm tràn ra.

Mi mắt có chút mơ màng, bàn tay buông lỏng, đợi túi hương rơi xuống giường bạch ngọc liền không để ý đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro