Chương 80: Mộc trầm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử Ly nghiêng thân mình, kéo chiếc chăn đang nằm ở một góc khác đắp lên người mình.

Thời gian cứ tiếp tục trôi đi không lưu tình, còn nàng đóng lại tất cả cảm xúc, say ngủ.

Lúc thức dậy lần nữa, Thử Ly xoay người nhìn phía ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu sáng ngoài cửa sổ cho thấy trên Thủy Trúc phong vẫn còn là ban ngày.

Nàng vươn tay xoa ánh mắt còn mơ hồ, như là cảm giác ánh sáng quá mạnh, khí thơm trong phòng cũng rất lâu cũng không tiêu tan. Lại cúi đầu liếc nhìn Trầm Hồn hương bị nàng quăng ở một bên, rồi sau đó vươn tay nắm lấy.

Thử Ly ngồi dựa tường lắc đầu không chịu ảnh hưởng bởi hương lạnh lẽo kia, sau đó ngẩng đầu, cắn chặt cánh môi, gương mặt tuyệt sắc không có chút biểu tình, đôi mắt càng gia tăng sự u ám của chính mình.

Đến lúc rồi, sư phụ...

Đêm đã khuya, bóng đêm Mộc Lưu bị ánh trăng phủ lên một tầng mát mẻ nhẹ nhàng. Gió vẫn không biết mệt mỏi thổi qua từng nơi dòng suối, ngọn cây, bùn đất cho đến giấy trên cửa sổ.

Ánh trăng mát mẻ, trên Thủy Trúc phong không hề có tiếng vang, chỉ có trong một phòng ở thiên điện Mộc Lưu điện còn ánh nến mờ mờ ái muội không rõ.

Trong phòng ánh nến u ám chiếu rọi, phía sau tấm bình phong bày một cái thùng tắm không quá lớn, đang tỏa ra hơi nước ấm áp.

Xuyên qua ánh nến, có thể thấy ngoài bức bình phong trắng thuần vẽ thủy trúc bằng mực nước còn có một thân ảnh mỏng manh lại thướt tha quyến rũ.

Ngón tay thon dài bám vào bức bình phong, dưới ánh nến mờ ảo lộ ra thân ảnh trắng noãn mê người. Bình phong mở ra, thân ảnh hiện rõ dưới ánh nến.

Thử Ly một thân áo khoác mỏng màu trắng, tóc mềm mại bay sau lưng, đôi chân trần trắng nõn mềm mại đi tới trước thùng tắm gỗ. Nàng khẽ cúi thân người, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mặt nước ấm áp. Dường như hài lòng độ ấm của nước, dung nhan nàng dưới ánh nến càng thêm tuyệt sắc non mềm nở nụ cười sung sướng.

Lại vươn tay, chỉ về hướng bình phong, túi hương hạ xuống trong tay Thử Ly.

Lẳng lặng nhìn Trầm Hồn hương trong tay gần một nén nhang, Thử Ly mới nhẹ nhàng mở sợi dây tết bằng chỉ bạc, tay vừa nghiêng, một mảnh hương màu vàng hơi trong suốt hình bán nguyệt rơi vào trong thùng tắm.

Đặt túi hương trống rỗng ở một bên, nàng khẽ cúi đầu bỏ đi chiếc áo khoát mỏng còn lại. Theo chiếc áo khoát mềm mại hoàn toàn tuột xuống tới đôi chân trần, da thịt lộ ra hoàn toàn dưới ánh nến càng thêm tinh tế như ngọc, trong suốt như ánh sáng.

Theo động tác bước chân, bộ ngực mềm mại khẽ phập phồng, Thử Ly tiến vào thùng tắm phần da thịt từ cổ trở xuống đều ngập trong làn nước ấm áp, phần ngọn mái tóc xõa ra cũng ướt hết, nổi lên trên mặt nước như hải tảo, ngâm trong nước. Mảnh hương hình bán nguyệt nổi trên mặt nước tụ lại trên vai Thử Ly.

...

Ước chừng sau một nén nhang, vầng sáng vàng trên mảnh hương hình bán nguyệt hòa tan hoàn toàn vào da thịt non non mềm của Thử Ly, nhất thời hương thơm trở nên nồng đậm, khắp phòng đều thơm, ánh nến bắt đầu hơi lóe lên, gương mặt tuyệt sắc của Thử Ly dưới ánh nến chiếu rọi lúc sáng lúc tối có vẻ có chút bi thương âm trầm.

Ngẩng đầu nhìn chăm chú mấy ánh nến mờ ảo bên trái, nàng tự dưng cảm thấy phiền chán liền nhíu mày, vươn ngón tay còn vương giọt nước bắn vào ánh nến, trong phòng chỉ có ánh nến u ám nháy mắt trở nên tối đen.

Không còn hơi nước, nước trong thùng tắm cũng hơi lạnh, Thử Ly ngồi ôm ngối ở trong nước, chung quanh là màu đen yên tĩnh.

Một luồng ánh sáng màu trắng mờ nhạt hiện lên, trong thùng tắm đã không còn một bóng người. Còn ở ngoài phòng, dưới ánh trăng mờ ảo một điểm trắng nhỏ bé chợt lóe qua, biến mất trong ánh trăng.

Đêm tiếp tục tĩnh lặng, không biết qua bao lâu, dòng nước lạnh lẽo đã sớm nhiễm đầy hàn khí, thân ảnh thon dài ôn nhu màu trắng lại xuất hiện ở trong phòng.

Trong phòng tràn đầy mùi hương, có một chút ánh sáng chợt lóe qua, chiếu lên gương mặt tuyệt sắc của nữ tử áo trắng, ánh mắt cúi xuống, bên môi nhợt nhạt cười.

Một lúc sau, nàng giương mắt, đôi mắt trong suốt tràn đầy hơi nước nhìn chằm chằm vào ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, có chút bi thương lưu động trong hơi nước, cũng có chút tối đen.

Nhưng, đêm sẽ không ngưng đọng, sáng mai lại từ từ mọc lên ở phương đông, ánh sáng mặt trời không thể trốn thoát được.

Gió nhẹ phơ phất, ấm áp dương quang nghiêng chiếu vào Thủy Trúc phong, khoát lên khe nước ở rừng thủy trúc, chiếu ánh sáng nhu hòa lên dòng nước suối mát mẻ trong treo thấy đáy.

Ánh mặt trời sáng lạn, trời xanh gió nhẹ, Mộc Lưu sáng sớm nhất định lại không thể yên tĩnh không tiếng động, bởi vì ——

"Sư phụ, Ly Nhi muốn ăn cái gì! Sư phụ..."

Hôm nay Thử Ly thức dậy rất sớm, hiếm khi không ngủ nướng, mặc một thân áo trắng đơn giản, không quên mang Ly Thương theo người như lời sư phụ dặn dò, tùy ý cắm nó vào búi tóc lỏng lẻo, đứng chắp tay sau lưng ở cửa đại điện Mộc Lưu điện.

Ý? Sư phụ sao lại không thấy?

Nhìn trong đại điện trống trải không có thân ảnh màu trắng của sư phụ mình, Thử Ly nghiêng đầu, trong mắt lộ lên sự nghi hoặc.

Nhưng trên bàn bên kia dường như có cái gì đó.

Thử Ly tò mò đi đến gần cái bàn bằng gỗ lim, trên bàn đặt một mảnh giấy Tuyên Thành mỏng manh trống rỗng.

Lúc ngón tay nàng chạm trang giấy, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của sư phụ Thử Ly liền truyền tới:

"Ly Nhi, vi sư hiện tại ở Lạc Nhụy trì, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng nếu Ly Nhi thức dậy, cảm thấy nhàm chán thì cứ tới đây đi."

Cái gì chứ! Ly Nhi không lười như thế được không!

Thử Ly cầm tờ giấy Tuyên Thành trống không, mỉm cười khóe miệng hơi cong lên, mà đôi mắt cũng một màn u ám.

Sau đó, nàng xoay người, đi ra khỏi điện.

Trên cỏ mềm phủ kín vô số đóa bạch chỉ xinh đẹp, cánh hoa đào tung bay, tiên khí ẩm ướt tỏa ra hơi nước ấm áp. Hương thơm lan vào làn hơi nước càng lúc nồng đậm, sen trắng vẫn nở rộ khắp hồ.

Hoa bay tán loạn, mùi hương thoang thoảng mê ly.

Bước vào Lạc Nhụy trì, trước mắt Thử Ly hiện lên cảnh tượng như thế giữa đám sương mù tiên khí.

Đến gần bên cạnh ao, thành hồ sen bằng bạch ngọc không thấy thân ảnh màu trắng của Úc Chỉ Mộc, cũng không thấy y bào màu trắng của hắn.

Nàng xoay người, đi vào sâu trong hồ sen. Nơi đó cũng chỉ có bạch chỉ khắp trên mặt đất, càng đi vào phía trong, hương thơm càng nhạt.

Vẫn không thấy thân ảnh màu trắng của Úc Chỉ Mộc.

Chẳng lẽ là ở trong hồ sao?

Thử Ly nhìn nước hồ đầy tiên khí, đôi mắt dần tối, âm thanh trong veo từ trong yết hầu tràn ra:

"Sư phụ..."

...

Không có đáp lại, nàng có chút buồn bực xoay người.

"Ly Nhi, hôm nay dậy sớm vậy?"

Trước mặt, chỉ có tiếng nói mà chưa thấy người Úc Chỉ Mộc mới dần dần hiện ra thân hình sau khi dứt lời, một thân áo khoát màu trắng mỏng manh, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt nhìn Thử Ly trước mắt.

"Sư phụ người đi đâu vậy? Ly Nhi tìm không thấy người." Thử Ly thấy người trước mắt đúng là sư phụ mà nàng mãi cũng không tìm thấy, ngữ khí hàm chứa oán giận: "Ly Nhi thức dậy sớm không tốt sao? Sư phụ kinh ngạc như vậy làm gì."

"Ha ha ha, được được, Ly Nhi vẫn luôn thức dậy rất sớm." Úc Chỉ Mộc cười, cũng không nói thêm cái gì.

Thấy Úc Chỉ Mộc cười, Thử Ly cũng nở nụ cười theo.

Nụ cười đó như ngây thơ, như lạnh lùng, ẩn giữa tiên khí mờ mờ ảo ảo, trong lan hơi nước không nhìn rõ thứ gì. Nhờ hơi nóng Lạc Nhụy trì hiếm khi có, trên mặt nàng nhiễm chút đỏ ửng, nàng đến gần hắn, vươn ngón tay ngọc thon dài đến chỗ xương quai xanh lộ ra của mình, hương thơm của Trầm Hồn hương cũng dần dần trở nên nồng đậm, hoàn toàn phủ lên hương hoa đào ở bên trong hồ.

Làn môi đỏ tươi của Thử Ly hơi nhấp nháy, âm thanh trong veo mị hoặc lập tức tuôn ra:

"Sư phụ, hương thơm trên người Ly Nhi, người thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro