Chương 81: Nhất định sinh hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ly Nhi..." Cánh môi nhấp nháy, hương thơm nồng đậm hoàn toàn xâm nhập vào.

Hơi ấm ở Lạc Nhụy trì dường như nhiều lên không ít, làn da nháy mắt nhiễm lên màu đỏ. Nháy mắt, Trầm Hồn hương thấm nhập vào khắp nơi trên cơ thể hắn. Lúc này, trong mắt Úc Chỉ Mộc đều là hương thơm, mũi ngửi được là hương thơm, dính trên môi là hương thơm, làn da chạm tới cũng là hương thơm.

"Sư phụ..." Nở nụ cười, Thử Ly vươn tay ôm lấy cổ hơi cứng lại của hắn, thân mình cong về phía trước, đôi môi đỏ mọng dán lên vành tai của hắn, vươn cái lưỡi non mềm liếm lấy, khí nóng theo đó phun ra: "Người, có, thích, không?"

Làn da dán lên nhau, một cơn run rẩy không rõ nháy mắt ăn mòn toàn thân, hương đắng lạnh lẽo chần chừ trong máu cũng không nóng lòng nhập vào lục phủ ngũ tạng. Bàn tay dưới áo bào nắm chặt, dòng máu kỳ dị lưu động làm cho hắn không thể khôi phục bình tĩnh.

Răng cắn chặt môi dưới, muốn khắc chế động tác của chính mình, nhưng khi tay không chịu khống chế vòng ngược lại mềm mại trước mặt, lại chỉ có thể  nắm chặt, không muốn buông tay.

Thân mình Thử Ly mát mẻ cũng ấm áp, lý trí hắn càng ngày càng đan xen càng chìm ngập, hương thơm trộn lẫn trong máu hoàn toàn nhập sâu vào trong tâm can.

"Ly Nhi, thơm quá..." Cúi thân mình xuống, vùi đầu vào cổ Thử Ly, hít hơi thật sâu.

Hắn muốn càng nhiều càng nhiều hương thơm hơn nữa!

Theo hương thơm thu hút ngày càng nhiều, mồ hôi Úc Chỉ Mộc thấm ra cũng càng ngày càng nhiều, lớp áo trắng mỏng manh kia của hắn đã dính sát vào trên da thịt, hơi ấm càng nồng hơn.

Vì sao, hắn lại khô nóng như thế!

Đồng tử đen như mực hoàn toàn thâm trầm, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, đồng thời môi mỏng cắn đến chảy máu, đôi mắt mở, đồng tử đã hơi thiển hồng.

"Thật nóng quá." Âm thanh mị hoặc vẫn quấn quanh bên tai Úc Chỉ Mộc, hơi thở thành chất xúc tác tốt nhất, chất xúc tác hoàn toàn làm mềm yếu lý trí Úc Chỉ Mộc: "Vậy cởi quần áo ra đi."

Vừa dứt lời, Úc Chỉ Mộc liền cong môi cười, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được."

Mũi chân điểm nhẹ, hắn giữ chặt nàng phi thân tiến vào trong hồ sen, bọt nước bắn tung tóe nước cũng mang theo đầy ngập Trầm Hồn hương. Còn bên cạnh hồ sen, một vật lóe lóe sáng cũng không thu hút được sự chú ý của Úc Chỉ Mộc, trong mắt hắn chỉ có Ly Nhi của hắn.

Ngón tay Úc Chỉ Mộc chìm ở trong nước vừa vung lên, thắt lưng bên hông dây lưng buông ra, áo khoát màu trắng lập tức chảy xuống, thoát ly thân thể hắn nổi trên mặt nước. Tiếp theo, hắn tiến lên từng bước, một tay vẫn nắm chặt thắt lưng cũng ngập trong nước của Thử Ly, một tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tuyệt sắc của nàng.

"Sư phụ..."

"Ly Nhi, tiếp tục kêu." Lực đạo trên tay tăng thêm, hắn muốn nghe âm thanh thuộc về hắn, muốn nghe càng nhiều âm thanh có chứa Trầm Hồn hương!

"Sư... Sư phụ..."

Không để ý người trước mặt bởi vì đau đớn mà hơi nhăn mi lại, khóe môi hắn cong lên, đã vô cùng yêu diễm.

Lý trí hoàn toàn bị Trầm Hồn hương làm cho mềm yếu, hoặc là nói, gặp gỡ Thử Ly hắn căn bản không biết cái gì gọi là lý trí. Giống như lần đầu gặp, hắn bị một sức mạnh không rõ dẫn dắt, càng nhiều khát vọng đụng vào nữ nhân đã ở trong lòng hắn.

Mi một lần nữa giãn ra, Thử Ly đưa tay ôm lấy thân hình trần của Úc Chỉ Mộc, nở nụ cười cũng yêu diễm như thế.

"Sư phụ, người từng đồng ý, hứa Ly Nhi một điều kiện, hiện tại, Ly Nhi... muốn người." Âm thanh trong veo mà mị hoặc vang lên, gằn từng tiếng truyền vào trong tai Úc Chỉ Mộc.

Hắn không biết Ly Nhi đang nói cái gì, hắn hiện tại thầm nghĩ muốn càng nhiều càng nhiều hương, càng nhiều càng nhiều hương của Ly Nhi. Hắn duy nhất nghe rõ là "Ly Nhi muốn người", cho nên --

"Được, chỉ cần Ly Nhi muốn, sư phụ cái gì cũng cho ngươi."

"Ha ha a..." Tiếng cười nhẹ nhàng truyền ra, như là châm chọc như là cảm kích, giọng Thử Ly hoàn toàn mị hoặc: "Vậy sư phụ, giúp ta."

Thu hồi tay lại duỗi thân ra, Thử Ly hoàn toàn nằm ngửa trên một đóa sen trắng nở rộ, đóa sen trắng bởi vì sức nặng của thân mình nàng mà hơi khụy xuống.

"Ly Nhi cũng rất nóng..." vươn tay xoa xiêm y ướt đẫm của nàng, từ vai đến ngực lại tới bụng, chậm rãi di động tới chỗ thắt lưng, ngón út vừa cong lên, nút thắt buông lỏng, áo mỏng màu trắng tản ra.

Úc Chỉ Mộc kéo áo mỏng để qua một bên, dùng ngoan tay áp mạnh lên phần bụng trơn nhẵn của Thử Ly, thật lâu vẫn không muốn nới lỏng lực đạo.

Hắn thích loại cảm giác này, loại cảm giác da thịt thân cận kỳ diệu như thế, hắn muốn tiếp tục, hắn muốn tiếp tục chuyện ngày đó chưa làm xong ở rừng phong Quy Nhàn sơn, chuyện làm hắn trầm mê yêu thích không buông.

"Sư phụ, nơi này..." Thân hình Thử Ly chỉ còn sót lại một mảnh yếm đỏ tươi hơi giật giật, vươn tay áp lên tay Úc Chỉ Mộc đang đặt ở bụng nàng, tay nàng dắt hắn dời về hướng trước ngực mình.

"Nơi này sao?"

Úc Chỉ Mộc hoàn toàn áp lên nàng, ngón tay bị nàng áp lên đang ở vị trí nàng dẫn dắt, giương mắt đôi đồng tử đã hoàn toàn đỏ sậm nhìn nàng, cười đến tuyệt sắc mê người.

Thử Ly nhưng cười không nói, thoáng ngẩng đầu lên, vô cùng chuẩn xác hôn lên môi mỏng của hắn. Yết hầu Úc Chỉ Mộc vừa động, cánh môi mở ra, chủ động nuốt hương thơm trên môi Thử Ly, dùng lưỡi nhấm nháp độ nóng trên môi cùng hương thơm.

Nhiều ngày cách trở, răng môi lại gắn bó dây dưa, đầu lưỡi chơi đùa làm hắn làm không biết mệt. Hắn dường như điên rồi, không buông tha thứ gì trên môi, hai môi gắt gao dán chặt. Hơi thở càng ngày càng nặng, hắn dùng một bàn tay rảnh rỗi kéo vật duy nhất che đậy trên người Thử Ly ra khỏi người nàng, khuôn ngực no đủ nở nang hoàn toàn hiện ra.

Còn hắn thì nhắm mắt lại, lấy tay, dùng môi đi cảm thụ làn hương khó nhịn này, lấy tay, dùng môi châm lên cảm giác không chịu sự khống chế này.

Thử Ly cũng nhắm mắt lại, che đậy toàn bộ cảm xúc, tiếp nhận hết tất cả xảy ra trên người, nàng hiện tại muốn chính là hương thơm nguyên thủy này.

Hiện tại đã quản không được nhiều như thế, cho dù là nàng cho hắn, hay là hắn cùng nàng.

Trầm Hồn hương tiếp tục nồng đậm, cũng nhiễm chút hương vị tình. Hoa ở Lạc Nhụy trì tung bay, mặt cỏ cũng nhiễm lên hơi ẩm, hơi cúi hạ thân hình nhỏ bé. Chúng nó nhất định là bị cảnh tượng trong hồ sen trở nên thẹn thùng.

Trong hồ sen, hai thân hình trắng nõn dây dưa lẫn nhau trong tiên khí mờ ảo nhìn không rõ, lại càng tăng thêm caem giác dụ hoặc.

Tấm lưng trần của Úc Chỉ Mộc đã tràn đầy ẩm ướt, càng không biết là nước hay là mồ hôi, ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển tới mái tóc xõa tung ra của Thử Ly, hai ngón tay hắn nắm cây ngọc cây tím nhẹ nhàng  rút ra, tóc nháy mắt tản ra, dây dưa cùng tóc hắn, tiếng thơt dốc như trộn lẫn cùng nhau.

Cây trâm Ly Thương rời khỏi tóc Thử Ly lúc này chính phát ra ánh tím ảm đạm, bị Úc Chỉ Mộc nắm, nhẹ nhàng xoay quanh tóc mình. Ít lâu sau, tay nắm cây trâm chuyển tới chính mình vết máu khóe môi đã bị nụ hôn vừa rồi liếm sạch sẽ, vươn lưỡi vừa động, nhẹ nhàng nhất liếm mũi nhọn cây trâm.

Thử Ly ngẩn ra, mâu quang hiện lên vẻ không dám tin, cũng chỉ là trong nháy mắt, ngay sau lại lập tức hiện lên dày đặc sương mù cùng say mê.

"Ly Nhi..." Mũi nhọn Ly thương vạch lên lưỡi Úc Chỉ Mộc, máu rơi ra, ánh tím ảm đạm biến mất. Úc Chỉ Mộc thản nhiên liếc nhìn một cái, ném lên quần áo phân tán của hai người liền không để ý đến nữa.

"Ly Nhi..."

"Ly Nhi..."

"Ly Nhi..."

...

Một lần lại một lần lặp lại không biết mệt mỏi khẽ gọi, bàn tay thon dài trắng nõn của Úc Chỉ Mộc vào trong nước, đụng vào thân thể ngâm trong nước của Thử Ly.

"Không được... Sư phụ..." Thân thể Thử Ly lui về phía sau, muốn thoát khỏi giam cầm trên người nàng, hơi nước mông lung làm nhạt đi vẻ lạnh lùng trong mắt nàng, âm thanh vô cùng non mềm tuyệt đối là một sự kích thích với Úc Chỉ Mộc.

"Ly Nhi, là ngươi nói..." Nụ cười lại yêu dã vài phần, Úc Chỉ Mộc nâng thắt lưng của nàng lên, mạnh mẽ động thân một cái, đâm thủng non mềm dưới nước, đâm vào chỗ sâu nhất: "Muốn ta..."

Hắn không hề là tiên, ít nhất hiện tại không phải, hắn là ma chìm đắm trong hương thơm mê người của thân thê mềm mại không còn là chính mình.

"A..." Tiếng kêu theo sự đau đớn của thân thể, cảm giác huyết mạch tương liên rõ ràng càng trở nên rõ ràng. Máu chảy vào trái tim nhất thời trở nên sôi trào, nóng rực như muốn đốt cháy Thử Ly tan thành tro bụi.

Ánh mắt mở mạnh ra, trước mắt bị một vài hình ảnh cực kỳ xa lạ lại vô cùng quen thuộc bao phủ.

Nơi đó là thuộc về dưới chân núi Mộc Lưu sơn đầy bạch chỉ, từ không trung một giọt máu bao quanh là ánh sáng trắng nhanh chóng rơi vào thân thể một gốc tiên thảo. Đó là một giọt máu từ cổ tay của nam tử áo trắng vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao cao tại thượng, bởi vì giọt máu này gốc tiên thảo ở trong ánh sáng trắng đại thịnh biến ảo thành trẻ mới sinh, bị nữ tử đến hái thuốc ôm đi nuôi dưỡng.

Thời gian lưu chuyển, trẻ mới sinh trưởng thành chút, cô gái trong hình ảnh té ngã nhào dưới gốc cây lê đang nháo muốn ăn trái cây là nàng!

Sau đó hình ảnh trở lại lên người nam tử áo trắng lúc trước, hắn mặc dù mặt giả, nhưng nàng biết, người nọ là hắn!

Nàng đúng là nàng đó, hắn đúng là hắn!

Vì sao, ngay từ lần đầu liền nhất định...

"Ly Nhi... Ly Nhi... Ly Nhi..."

Áp chế cảm giác đau trên người, nàng dùng tất cả động tác say mê để làm tê liệt chính mình, mặc cho động tác không chút tiết chế của Úc Chỉ Mộc, lúc này chỉ có tác động kịch liệt lên thân thể nàng mới có thể ngăn cản nỗi đau của nàng, nỗi đau trong lòng.

Không đủ, không đủ, không đủ!

Không nghĩ đến vui vẻ hay là không vui vẻ, nàng chỉ là hết sức phối hợp, mặc cho mình mềm giọng rên rỉ, ngâm nga.

Bởi vì, hắn là sư phụ của nàng;

Nhưng mà, hắn là sư phụ của nàng!

Bên môi nở một đóa hoa yêu dã lạnh như băng, rất nhanh tất cả đã xong...

...

Hết thảy dừng lại, Lạc Nhụy trì khôi phục bình tĩnh, hương thơm Trầm Hồn hương không còn, hương hoa bạch chỉ nhè nhẹ một lần nữa tản ra, hoa đào bay tán loạn không ngừng, tiên khí mịt mù, khôi phục mát mẽ dễ chịu. Chỉ là, hương hoa bạch chỉ vẫn có chút không giống, thỉnh thoảng tản ra hương thơm mê hoặc không trốn thoát được.

Thân hình trần của Úc Chỉ Mộc ngâm hơn phân nữa ở trong nước, lưng trần bóng loáng có vài vết đỏ đậm nhạt. Hắn để cho thân hình Thử Ly hoàn toàn ngâm trong nước, một tay nắm ở phần eo nàng giữ cố định ở trong lòng mình, một tay nhẹ nhàng xoa bóp trên người nàng, nhờ tiên khí của hồ sen làm giảm bớt đau đớn trên người nàng.

Hắn nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng, im lặng ôn nhu, lộ ra vết đỏ ửng say ngủ, rồi cũng theo đó chậm rãi nhắm mắt lại, che khuất đôi mắt đỏ, lời nỉ non không rõ như tự nói thốt lên từ môi hắn:

"Ly Nhi, không được quên, là ngươi nói muốn vi sư..."

Đôi mắt chậm rãi mở, Thử Ly nhìn tư thái đã ngủ của hắn, trong mắt vô tình tự, ý cười bên môi nháy trở nên lạnh lùng, ít lâu sau không còn dấu vết.

Đáng tiếc, sư phụ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro