Chương 82: Bại lộ trong kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư đệ, sư đệ..."

"Chỉ Mộc, Chỉ Mộc... mau tới Càn Nguyên điện..."

Chậm rãi mở mắt ra, nhẹ tay khẽ nắm chặt nhưng lại không nắm bắt được gì. Úc Chỉ Mộc cả kinh, cúi đầu nhìn, không có gì trong lòng.

Xung quanh vân là tiên khí mịt mù trộn lẫn hơi nước, hoa bay thật chậm, hương hoa bạch chỉ nhẹ nhàng ngừng trong không trung.

Úc Chỉ Mộc nhìn sang bên cạnh, nơi đó chỉ có áo khoát màu trắng của chính hắn, áo của Thử Ly cùng Ly Thương cũng không thấy bóng dáng.

Ly Nhi, đi đâu chứ?

"Chuyện gì?" Úc Chỉ Mộc làm lui màu đỏ trong mắt, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền mật ngữ đến hỏi Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền.

"Ngọc công tử lại liên hợp Yêu giới tuyên chiến với Ma giới!"

"..." Ngón tay vừa nhấc, quần áo trở lại trong tay hắn, Úc Chỉ Mộc khẽ nhíu mày, thân hình trần phi thân ra khỏi hồ sen.

Mặc y phục đã khô vào, tóc dài mềm mại rối tung ở sau lưng, quay đầu liếc nhìn hồ sen đã khôi phục như lúc ban đầu, Úc Chỉ Mộc phiền vừa thả lo lắng vung tay, ra khỏi Lạc Nhụy trì.

Thu Trúc phong, Càn Nguyên điện.

"Chỉ Mộc, ngươi rốt cục cũng đến." Nam Hàn Nguyên nghiêng người nhìn về phía nơi cửa điện, nơi đó Úc Chỉ Mộc chậm rãi bước chân đến.

Theo âm thanh, Nguyệt Huyền cùng với chúng đệ tử nghe lệnh đến từ sớm cùng nhìn về phía cửa, thần sắc khác nhau nhìn chưởng môn đã lâu không lộ mặt của bọn họ.

"Thượng tiên." Chúng đệ tử cung kính cúi đầu với Úc Chỉ Mộc, tiếp tục âm thầm đánh giá vị Mộc Nhiễm thượng tiên vừa đi vào liền cảm giác có chút không đúng này của bọn họ.

Vẫn là một thân áo trắng vẽ bạch chỉ màu đỏ, toàn bộ cánh tay thon dài giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình. Gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười yêu dã,

"Sư huynh, những đệ tử này đến làm gì?" Úc Chỉ Mộc quét mắt nhìn một vòng trong điện, trực tiếp đi đến chủ vị ngồi xuống, sau đó liền nhìn thẳng ngoài điện, có vẻ có chút không yên lòng.

"Làm gì? Đương nhiên là nghe chưởng môn ngươi hạ lệnh!" Thấy dáng vẻ này của Úc Chỉ Mộc, vốn đã có chút tối tăm Nam Hàn Nguyên đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nhìn hắn.

Hắn thật sự rất muốn trước mặt chúng đệ tử mặt lớn tiếng hỏi một chút, Úc Chỉ Mộc rốt cuộc có còn làm chưởng môn Mộc Lưu hay không, không nói đến rất nhiều chuyện cần truyền âm báo cho biết, lại còn cả một buổi chiều mới liên hệ được! Hiện tại đã tới đêm, hắn và Huyền cùng với đệ tử trong môn đã đợi hắn suốt năm canh giờ!

"Hạ lệnh? À, hai giới nhân yêu liên hợp đối kháng Ma giới không liên quan đến tiên giới ta." Hai mắt Úc Chỉ Mộc vẫn nhìn chằm chằm ngoài điện, giọng lạnh như băng: "Sư huynh, ta không có hứng thú quản chuyện không liên quan."

Úc Chỉ Mộc xoa xoa cánh môi chính mình, mặt trên còn lưu hương thơm của Thử Ly, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa nháy mắt thất thần.

Không biết Cùng Kỳ có tìm được Ly Nhi không.

"Chỉ Mộc, ngươi làm sao vậy?" Nguyệt Huyền thấy Úc Chỉ Mộc nhìn chằm chằm ngoài điện, như là đang chờ thứ gì, sớm đã có chút nghi vấn, mà đại sư huynh hắn còn xuất ngôn kích hắn, liền có chút lo lắng mở miệng hỏi.

"... Không có việc gì." Úc Chỉ Mộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyệt Huyền: "Chỉ Mộc chỉ là..."

"Oang oang oang..." Ngoài điện một thứ to lớn dũng mãnh xông vào, nhanh chóng nhảy tới trước chủ vị, không ngừng kêu ầm ĩ với Úc Chỉ Mộc.

"Cùng Kỳ!" Nhìn về phía đám lông xù gì đó, Nguyệt Huyền cả kinh, hỏi: "Chỉ Mộc, nó tới làm gì?"

"Nàng ở đâu?" Úc Chỉ Mộc vẫn chưa trả lời Nguyệt Huyền, chỉ là ánh mắt cúi xuống trong suy đoán của mọi người về ý đồ của thần thú, mang theo chút vội vàng cùng khẩn trương hỏi.

"Thượng tiên, nha đầu kia không biết chạy chạy đi đâu? Tìm thế nào cũng không thấy."

"Cái gì!" Úc Chỉ Mộc đứng dậy, trên mặt mang theo phiền chán cùng lo lắng.

Ly Nhi rốt cuộc đi đâu? Chẳng lẽ vì chuyện buổi chiều hôm nay... Không đâu, Ly Nhi sẽ không hối hận, là nàng nói muốn hắn!

Úc Chỉ Mộc lắc đầu, cố gắng phủi đi ý tưởng làm hắn bất an này.

Nhưng, hắn cảm nhận không được nàng, Cùng Kỳ cũng tìm không được nàng...

"Tìm khắp Mộc Lưu rồi chứ?" Ôm chút hy vọng xa vời, Úc Chỉ Mộc lại hỏi một lần nữa.

"Đã tìm khắp nơi, thượng tiên, toàn bộ Mộc Lưu đều không có bóng dáng của nàng."

"Chỉ Mộc là cái gì không thấy?" Nguyệt Huyền tuy rằng đã mơ hồ biết thứ không thấy là người kia, nhưng vẫn là ngăn chặn nghi hoặc đầy bụng bình tĩnh hỏi.

Đúng rồi đúng rồi, rốt cuộc là chuyện gì?

Còn trong điện mọi người đều tò mò nhìn Úc Chỉ Mộc cùng Cùng Kỳ, trên mặt rõ ràng là nghi hoặc. Bọn họ chỉ có thể nghe thấy Úc Chỉ Mộc ngẫu nhiên phát ra vài câu căn bản không nghe được lời nói kia, âm thanh oang oang của thần thú Cùng Kỳ ngoại trừ chưởng môn bọn họ có thể nghe được, bọn họ căn bản nghe không được.

"..." Úc Chỉ Mộc không nói một câu, chỉ vẫy tay cho Cùng Kỳ về Thủy Trúc phong, chính mình một lần nữa ngồi xuống, lấy tay phủ lên trán, trên mặt lộ ra chút mỏi mệt.

Ly Nhi của hắn, không cần hắn sao?

"Đùng" một tiếng, Cùng Kỳ đang chuẩn bị theo phân phó của Úc Chỉ Mộc về Thủy Trúc phong thì bị vật gì cứng rắn đánh vào đầu, nó tựa vào cửa điện oang oang kêu đau.

"Đây là cái gì?" Một đệ tử đứng gần cửa điện nhất nhặt lên, vẻ mặt tò mò nhìn đầu sỏ đánh lên đầu Cùng Kỳ -- một chiếc gương đồng hình oval.

Còn người nhận ra nó...

"Quan Tất kính!"

Nó sao lại ở chỗ này? Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền vô cùng kinh ngạc.

Còn vẻ mặt đệ tử hơi lớn tuổi cũng kỳ quái, bởi vì bọn họ đã từng thấy gương này, nó là một trong những tiên khí của Mộc Lưu dùng để ghi lại tình huống, vẫn được đặt ở Tinh Tú cung, lần duy nhất đại đa số đệ tử thấy được là ở trăm năm trước lúc chưởng môn bọ họ tự tay tưới phệ cốt thủy cho đệ tử Thử Ly của hắn, còn hiện tại, Quan Tất kính này làm sao có thể rơi từ trên trời giáng xuống điện trúng vào đầu Cùng Kỳ? !

"Trình lên."

"Vâng... A, này..."

Nam Hàn Nguyên mệnh tên đệ tử cầm Quan Tất kính mang lên, mà lúc tên đệ tử cầm gương đồng đang đi hướng lên phía Nam Hàn Nguyên, gương đồng lại chiếu sáng kim quang, tự động rời khỏi tay hắn, bay ở trên không đại điện.

Này... Này sao lại thế này?

Kim quang liên tục mãnh liệt, cuối cùng lại chậm rãi biến mất không thấy, Quan Tất kính ở trên không trung Càn Nguyên điện mở rộng ra một màn hình ảnh vuông, bên trong... Cảnh tượng làm người ở đây đều là đỏ mặt tía tai, không thể tin, kinh ngạc vô cùng, khiếp sợ vô cùng.

Trong mơ hồ, đầu tiên xuất hiện là bạch chỉ đầy mặt đất, hoa đào bay tán loạn, thấy không rõ hồ sen, sau đó hình ảnh kéo gần, tràn ngập hình ảnh trong hồ sen làm người ta huyết mạch sôi trào.

Trong hồ, tiên khí tràn ngập, hai thân hình trắng nõn đang dây dưa vong tình, còn khuôn mặt hai người kia ẩn trong làn hơi nước cũng không thể thấy rõ. Hình ảnh lại kéo gần, khuôn mặt hai người rốt cục thấy rõ, phía trên thuộc về một nam tử, gương mặt đỏ ửng lộ rõ dục vọng lại là chưởng môn Mộc Lưu của bọn họ! Gương mặt cùng tồn tại thống khổ cùng say mê bên dưới lại là nữ tử... Đúng là... là đệ tử Thử Ly của chưởng môn bọn họ!

"A, chuyện gì nóng như thế..." Ngoài điện một nam tử áo xanh, nét mặt mang tươi cười thong thả bước đến, khi tầm mắt hướng lên trên, nét cười trên mặt lập tức trở nên cứng lại: "Việc này..."

Thế này, đây là Úc Chỉ Mộc hắn quen sao? !

...

Khó có lúc rảnh đến Mộc Lưu một lần, thế nhưng nhìn thấy kích thích nóng bỏng như thế, tuyệt đối vượt qua năm đó đã thấy ở trên Hướng Hoa điện của Ngọc đế. Nhưng, vì sao nữ nhân vật chính lại là nàng...

Nam tử một lần nữa cất bước, đi đến chỗ Nam Hàn Nguyên bọn họ.

Chúng đệ tử bởi vì bị hình ảnh thu hút chưa hồi thần hoàn toàn bỏ qua đi vào nam tử áo xanh Ý Liễu Tinh, ngay cả hắn đã đi đến trước mặt ba người Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền, Úc Chỉ Mộc cũng không biết.

Còn Úc Chỉ Mộc vừa thấy cảnh tượng trong hình đã ngồi không được liền đứng dậy, vươn tay vung lên không trung, một tiếng động thật lớn, hình ảnh nháy mắt biến mất, Quan Tất kính rơi xuống, tung vài cái rồi im lặng nằm trên nền ngọc thạch.

Làm sao có thể! Dáng vẻ Ly Nhi ngoại trừ hắn làm sao có thể để những người khác nhìn thấy!

... Một khoảng yên tĩnh không tiếng động.

Đây... đây là...

Chúng đệ tử hồi phục tinh thần từ trong hình ảnh kia, thần sắc khác nhau, thần sắc khác nhau không biết hình dung như thế nào. Trong điện cũng nhất thời trở nên ồn ào.

Làm sao có thể, làm sao có thể! Điều này sao có thể là thật !

Hình ảnh nam nữ bên trong thật là chưởng môn cùng đồ đệ hắn sao? Bọn họ sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như thế!

Bọn họ chưởng môn không phải vẫn cao cao tại thượng sao? Hắn là thượng tiên mà, là tiên nhân mà lục giới không người không biết, làm sao có thể làm ra chuyện này với đồ đệ chính mình!

Ta đã sớm biết, ta sớm biết chưởng môn không giống như trước kia, như vậy Úc Chỉ Mộc làm sao có thể làm chưởng môn!

Nhất định nhất định là Thử Ly kia không biết xấu hổ ỷ mình có vài phần tư sắc câu dẫn thượng tiên! Nhưng, thượng tiên luôn vô tình vô dục làm sao có thể bị dụ dỗ...

Thì ra, thì ra chưởng môn không chạm nhân gian khói lửa lại có mặt như thế, hơn nữa luôn là cùng đồ đệ của mình!

...

Cho dù cách nghĩ như thế nào đi nữa, vẻ mặt bọn họ  khiếp sợ cùng cảm xúc kịch liệt là không thể nghi ngờ. Tất cả bừa rồi bọn họ phải làm như thế nào mới có thể tin không phải thật sự!

Ngay sau đó, Nam Hàn Nguyên vỗ án đứng dậy, ống tay áo vung, bàn gỗ lim bên cạnh lập tức vỡ vụn, âm thanh chất vấn bao hàm tức giận cùng không thể tin được làm cho ồn ào trong điện lập tức ngừng lại.

"Sư đệ, ngươi giải thích thế nào về hình ảnh vừa rồi, ta cùng Huyền cả một buổi chiều không liên hệ được ngươi, ngươi có phải ở cùng một chỗ với đồ đệ không biết xấu hổ của ngươi!

Ngươi là chưởn môn Mộc Lưu, ngươi là thượng tiên được tiên giới kính ngưỡng, quan trọng nhất là ngươi là sư phụ của nghiệp chướng kia, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện xấu xa như thế!

Ngươi nói, có phải nàng dụ dỗ ngươi hay không!

Úc Chỉ Mộc, ngươi nói cho ta! Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm cái gì hay không! Ngươi rốt cuộc có biết hành vi của các ngươi có ý nghĩa gì hay không!"

"Ha ha a..." Úc Chỉ Mộc cũng không nói gì, chỉ cười, cười hết sức yêu dị.

Hắn không biết chính mình đang làm cái gì, hắn cũng không biết chuyện như vậy là ý nghĩa gì, hắn chỉ biết là, là Ly Nhi nói, là Ly Nhi nói, là Ly Nhi nói... muốn hắn.

"Úc Chỉ Mộc, các ngươi, các ngươi là loạn luân! Lời dạy của sư phụ năm đó đi đâu rồi, ngàn năm chưởng môn ngươi làm không công sao! Ngươi nói, ngươi còn xứng làm chưởng môn một phái không!"

Nam Hàn Nguyên hoàn toàn bị vây trong sự phẫn nộ không chịu khống chế, căn bản không để ý trong điện còn có nhiều đệ tử, trách cứ, chất vấn hiện tại của hắn đều chỉ như huynh trưởng tức giận đau lòng vì sư đệ mình hoang như thế.

"Sư phụ..."

"Tiên tôn..."

Còn chúng đệ tử kinh sợ bởi cơn tức giận chưa từng có của Nam Hàn Nguyên chỉ có thể kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Hàn Nguyên tiên tôn trừng mắt phẫn nộ với chưởng môn, căn bản trừng mắt phẫn nộ mà không để ý tình hình.

"Sư huynh, từ từ nói, có lẽ... có hiểu lầm gì đó." Nguyệt Huyền mở miệng, nói lời ngay cả chính mình cũng không tin.

Nếu nói toàn bộ Mộc Lưu, âm thầm có cảm giác với những thay đổi của Úc Chỉ Mộc sớm nhất chính là hắn! Hắn sớm chỉ biết sự yêu thương của sư đệ với Thử Ly đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ! Là hắn, là hắn vẫn không thể tin được, mới có thể gây ra chuyện hôm nay, nếu hắn lúc ấy dùng toàn lực ngăn cản, chuyện hôm nay có lẽ sẽ không phát sinh...

"Hiểu lầm? Hình ảnh vừa rồi toàn bộ đệ tử Mộc Lưu đều thấy được, làm sao có thể là hiểu lầm!" Ánh mắt Nam Hàn Nguyên châm chọc, lại còn duỗi ngón tay chỉ vào Úc Chỉ Mộc, giọng tuyệt đối run rẩy cùng thương tiếc: "Bản tôn lấy thân phận là đại sư huynh ngươi, cách chức vị chưởng môn Mộc Lưu của ngươi, giam vào Tinh Tú cung, chờ... xử lý kết quả."

Hắn phải làm như vậy, cho dù Mộc Lưu hắn sẽ vì chuyện này mà trở thành tiêu điểm của lục giới, trở thành sỉ nhục của tiên giới.

"Hàn Thanh, dẫn người lập tức áp giải nghiệt đồ Thử Ly trở về Mộc Lưu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro