Chương 84: Hiện thân ở Ma giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ tử trước mặt một thân áo trắng, ôn nhu đứng ở nơi đó, gương mặt không chút phấn son ngậm cười tuyệt sắc.

"Ly... Ly Nhi..." Thần Vô Ức cùng Ngọc công tử đều không thốt nên lời nhìn nữ tử trước mặt, đồng thời gọi tên của nàng.

Còn vẻ mặt Thanh Nguyệt không chút thay đổi nhìn người tới, nhìn nữ tử "cứu" hắn một mạng. Ngược lại là bọn Lạc Thư Ngôn, Mộng Già Lam hành động trước.

"Lớn mật, dám xông vào Ma giới ta!" Nhất Trượng Hồng cùng Kim Mẫu Đơn tiến lên vây quanh Thử Ly, gương mặt già cỗi của Nhất Trượng Hồng thật ra không có gì biểu tình, còn vẻ mặt Kim Mẫu Đơn rõ ràng là hận ý.

"Thử Ly, lúc trước ở đây huyên náo đến lục giới đều biết ngươi còn dám tùy ý xông vào Thế nào, hương vị sư phụ cao cao tại thượng không tệ chứ." Lời nói hàm ý châm chọc, Kim Mẫu Đơn khinh miệt cười: "Hiện tại bị Mộc Lưu đuổi ra ngoài, đã nghĩ đến cái tốt của Ma giới ta sao? Ngươi cho là Ma tôn sẽ giúp ngươi? Hừ!"

Từ lúc xảy ra chuyện tới nay, Mộc Lưu vì để môn phái mình càng không mất thêm mặt mũi, liền truyền đi tin tức giả là Thử Ly bị bọn họ đuổi đi, vì thế truyền đến tay Ma giới liền trở thành Thử Ly câu dẫn sư phụ Úc Chỉ Mộc của mình nên bị đuổi ra khỏi Mộc Lưu.

"..." Nụ cười tuyệt sắc vừa lạnh vừa đẹp, nàng bắn ngón tay ra, hai người Nhất Trượng Hồng cùng Kim Mẫu Đơn bị bất ngờ đánh lui không kịp phòng thủ.

Tiên lực của nàng tiên lực từ lúc nào mạnh như thế? Mấy trăm năm nay rốt cuộc Úc Chỉ Mộc cho nàng ăn cái gì! Rốt cuộc dạy nàng bao nhiêu tiên pháp!

Thanh Nguyệt kinh ngạc vô cùng, môi có chút cong lên: "Các ngươi đều... lui ra."

"Ma tôn..." Nhất Trượng Hồng cùng Kim Mẫu Đơn đang muốn lại tiến lên, bắt Thử Ly để rửa sạch nỗi nhục lại bị Ma tôn đại nhân của bọn họ cản lại.

"Lui ra."

"... vâng." Hai người không dám trái lệnh, bất đắc dĩ lui trở về.

"Nguyệt..." Môi đỏ mọng khẽ mở, mang theo hương thơm cực nhẹ.

Xưng hô này!

Xưng hô vô cùng thân thiết như thế nhưng lại từ trong miệng Thử Ly thốt ra, mọi người đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt...

"Ly Nhi, ngươi muốn làm gì!" Thần Vô Ức nhìn bóng dáng thướt tha của nàng cách Thanh Nguyệt càng ngày càng gần, mở miệng liền trăm miệng một lời chất vấn.

Lại nhìn Thanh Nguyệt, trên mặt hắn lộ vẻ cười, cố gắng khôi phục trấn định, đứng ở nơi đó, cái gì cũng không làm, chỉ là đứng ở đó chờ nữ tử trước mặt tới gần.

Cánh tay nàng non mềm uốn lượn, đặt lên cổ của hắn, giống rắn dán lên người của hắn, môi nhẹ nhàng đụng vào hai má của hắn, hơi ấm phả lên làn da hơi có chút cứng ngắc của hắn: "Ta đã trở về."

Thân mình liên tục có chút cứng ngắc, bị thân hình trước mắt mềm mại như không có xương tựa vào, biểu tình Thanh Nguyệt cực mất tự nhiên, nhưng lại cảm thấy một luồng dao động khó hiểu đánh vào

Một loại cảm giác có lẽ gọi chân tay luống cuống mê mang trải rộng toàn thân, hắn hiện tại căn bản không biết làm như thế nào cho phải.

Xem ra, hắn lâu lắm rồi không chạm vào nữ nhân! Thế nhưng...

"Trở về? Tiểu nha đầu, ngươi đây là cái gì ý gì? Thực xem Ma giới là nhà ngươi!" Tay Kim Mẫu Đơn nắm chặt dưới lớp áo mỏng, móng tay đỏ tươi đâm thật sâu vào làn da chính mình. Tay kia thì chỉ vào Thử Ly quấn trên người Thanh Nguyệt, giọng oán hận.

Ngươi tiểu nha đầu không biết xấu hổ này, dám câu dẫn Ma tôn đại nhân! Nhưng lại không biết liêm sỉ quấn sát như vậy! Nàng... Nàng đến ngay cả góc áo của hắn cũng chưa đụng tới!

Còn đám thuộc hạ của của nàng lại có chút dở khóc dở cười, dáng vẻ Kim Mẫu Đơn lúc này hoàn toàn giống như người vợ đố kỵ trừng mắt khi thấy tướng công vượt quá giới hạn! Còn nàng chẳng qua là một thuộc hạ của Ma tôn đại nhân mà thôi!

"Kim đường chủ." Mộng Già Lam gọi nàng, thanh âm nặng nề. Hắn đã sớm khuyên nàng, không nên có ảo tưởng gì đối với Ma tôn, không nghĩ tới ý niệm trong đầu nàng đến bây giờ cũng chưa ngừng!

"Ly Nhi, nàng đang làm gì! Nàng có biết người... nàng đang quấn lấy là ai hay không!" Ngọc công tử tiến lên, muốn kéo Thử Ly trở về.

"Ngọc ca ca." Thử Ly buông tay, chậm rãi đi hướng đến hắn, nâng tay khẽ xoa mặt nạ trên mặt hắn: "Dáng vẻ bên dưới có thay đổi hay không?"

"Ly Nhi..." Ngọc công tử quay mặt sang một bên, tránh cánh tay nàng đang muốn lột mặt nạ.

"A..." Thử Ly nhẹ nhàng cười, nhìn về phía sứ giả áo đen xa hơn một chút, ca ca Thần Vô Ức của nàng: "Ca ca, dừng ở đây đi."

"Ly Nhi, nàng đang nói cái gì vậy! Đây là chuyện của chúng ta cùng Ma giới, không liên quan đến nàng." Thụy Ngọc mở miệng, vẻ mặt không thể tin.

Ly Nhi vì sao phải ngăn cản hắn cùng Ức!

"Ly Nhi, nàng có biết ta là ca ca?" Còn giọng vui sướng của Thần Vô Ức lại có chút run run, không phải nói Ly Nhi không biết bọn họ sao? Thế nào lại...

"Ca ca." Nàng đi hướng đến hắn, cười vô cùng chân thành nhìn hắn, tay xoa bàn tay hắn hơi ướt mồ hôi: "Ly Nhi xác định, gương mặt dưới mặt nạ này là ca ca ta, mặt ca ca Nhị Ngưu ta."

"Ly Nhi!" Nàng đã rất lâu rồi không gọi tên Nhị Ngưu này! Nếu không phải muội muội nhắc tới, hắn hẳn là đã quên tên "Nhị Ngưu" này đi.

"Nhưng, Ly Nhi, vì sao muốn dừng ở đây? Ngọc hắn tấn công Ma giới là có nguyên nhân..."

"Mặc kệ nguyên nhân gì, hiện tại không cần." Thử Ly nhìn chằm chằm Thần Vô Ức, dùng ánh mắt truyền tin tức nàng muốn biểu đạt, mà nói ra lại là một khác câu: "Bởi vì..."

Nàng nghiêng thân mình, ngón tay duỗi ra, ống tay áo màu trắng lay động, viền vàng trên cổ tay áo loé sáng chói mắt.

"Bởi vì, Nguyệt sẽ là phu quân của Ly Nhi."

Cái gì!

Mọi người lại chấn động, rốt cuộc là tình huống gì? Thân là người trong tiên giới Thử Ly không phải là hận Ma giới nhất sao? Cho dù nàng đã không phải người của Mộc Lưu, vì sao phải cố tình tìm tới Ma giới ta, tìm tới Ma tôn? Năm đó Ma tôn đã lợi dụng nàng như thế nào chẳng lẽ nàng cũng không biết chút nào?!

Thanh Nguyệt bình tĩnh nhìn Thử Ly, hô hấp có chút không ổn, nhưng âm thanh phát ra vẫn cố gắng duy trì vẻ trấn định lạnh như băng: "Đúng, Ly Nhi sẽ là thiếu phu nhân của Ma giới."

Giờ phút này, hắn phải bình tĩnh, hắn lại muốn xem một chút, Thử Ly trước mắt đột nhiên chủ động tìm tới cửa rốt cuộc là muốn làm gì, là tìm kiếm che chở? Hay là...

"Cho nên..." Thử Ly nhìn về phía Thần Vô Ức, lại nhìn Ngọc công tử một cái, giọng trong veo rất nhẹ, nhưng đủ để nghe rõ: "Ca ca... các ngươi đi thôi."

"... Được, chúng ta lui trở lại bên ngoài Ma giới." Thần Vô Ức nhìn nàng thật lâu, lại nhìn Thanh Nguyệt không nói, gật đầu: "Ly Nhi, sau khi xử lý xong, ra bên ngoài tìm chúng ta."

"Ức, ngươi..." Ngọc công tử có chút bực mình, Ức lại, lại nghe lời Ly Nhi! Làm xằng theo Ly Nhi!

Trước bỏ qua chuyện Ly Nhi cùng Úc Chỉ Mộc không nói, hiện nay Ly Nhi còn lại nói Thanh Nguyệt là phu quân của nàng, là đang làm gì chứ! Ta đã nói, Ly Nhi điên rồi, Úc Chỉ Mộc điên rồi, ngay cả Thanh Nguyệt cũng điên theo rồi!

"Chúng ta đi, có chuyện gì trở về nói sau."

"Đừng mong!" Nếu rất vất vả mới tới được nơi này, sao có thể trở về như thế! Rõ ràng lập tức sẽ thành công!

"Tin tưởng ta, rời đi trước đã." Thần Vô Ức nhìn hắn, ánh mắt duy nhất lộ ra kiên định "Nghe ta một lần".

"Ngọc ca ca." Ly Nhi cũng nhìn về phía Ngọc công tử, trên mặt không mang theo biểu cảm gì: "Nếu huynh còn xem ta là Ly Nhi, xin nghe ca ca, rời đi."

"..." Giống như Thần Vô Ức, Ngọc công tử cũng nhìn nàng thật lâu, thật lâu.

Rồi sau đó, hắn cũng không nói gì thêm, vung tay lên, chúng binh tướng nghe lệnh, đi theo hắn cùng Thần Vô Ức rời đi.

"Không cần đuổi theo, để cho bọn họ đi." Thấy đám người Mộng Già Lam muốn ngăn bọn họ lại, Thanh Nguyệt lập tức ngăn cản: "Hiện tại Ma giới ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng nói, phải không? Ly Nhi."

Cuối cùng nghi vấn chuyển sang Thử Ly, mọi người liền im lặng chờ, chờ vị "Thiếu phu nhân" được Ma tôn trả lời.

"Đương nhiên, Nguyệt." Thử Ly chủ động nắm tay Thanh Nguyệt, khéo léo dựa người vào hắn: "Bởi vì Ma giới có chuyện riêng phải làm."

Bọn họ biết mục đích lần này Thử Ly đến không đơn thuần, nhưng mục đính của nàng là gì thì bọn hắn không có khả năng được biết. Nếu Ma tôn cũng chưa nói cái gì, vậy bọn họ sẽ không kinh ngạc làm gì.

"Chuyện của mình là chuyện gì? Ngươi mới đến liền biết Ma giới ta muốn làm gì? Ma tôn đại nhân muốn làm gì!" Vẫn là Kim Mẫu Đơn không nhịn được, vội vàng mở miệng.

"Ha ha ha ha, Ly Nhi gọi ngươi một tiếng Kim tỷ tỷ." Thử Ly cười yêu diễm với Kim Mẫu Đơn, âm thanh lại phá lệ trong veo: "Kim tỷ tỷ, chờ đến thời điểm, ngươi sẽ biết."

Nói xong, kéo Thanh Nguyệt xoay người đi ra khỏi đại đường.

"Nguyệt, ta còn muốn gian phòng trước kia."

"... Được, vừa vặn chúng ta hãy nói chuyện."

Nội đường mọi người thấy hai người rời đi, tâm trạng không hiểu có chút khẩn trương.

Nữ tử này đã đến, thật sự là không trong dự tính của bọn họ, không ai đoán được dự tính bên trong...

Liên Nguyệt cư.

"Thử Ly cô nương, đây là phòng của người."

"Cám ơn." Thử Ly nắm Thanh Nguyệt đi vào phòng sau lại xoay người nhìn về phía nữ tỳ áo hồng đi theo tiến vào hầu: "Còn nữa, không được gọi ta là 'Thử Ly cô nương', phải..."

"Phải gọi là thiếu phu nhân." Thanh Nguyệt tiếp lời, bên môi cười trào phúng không rõ: "Truyền lệnh xuống, kể từ hôm nay, Ma giới trên dưới đều thay đổi xưng hô Ly Nhi là 'Thiếu phu nhân'."

"Vâng..."

"Đi xuống đi."

Còn không kịp kinh ngạc cùng phản ứng lại được, nữ tỳ kia đã bị Thanh Nguyệt đuổi đi.

"Ma tôn, không nghĩ tới ngươi còn rất có hiểu ý."

Trong phòng đầy hương gỗ thơm chỉ còn Thử Ly cùng Thanh Nguyệt, hai người một đứng một ngồi, lại có chút cảm giác giằng co.

"Thật không? Nhưng thật ra Ly Nhi nàng, tựa hồ rất thích xưng hô 'Thiếu phu nhân' này. Còn nữa, sao không gọi phu quân nàng 'Nguyệt' ?" Thanh Nguyệt lui bước về phía sau, tựa vào cạnh bàn gỗ lim, mắt lạnh nhìn Thử Ly không chút gò bó tùy ý ngồi trên mép giường.

Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn trấn định, hắn sẽ rất kiên nhẫn xem nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.

"Đương nhiên, bởi vì..." Thử Ly bẻ ngón út, nhẹ nhàng chà sát làn môi đỏ tươi, đợi ngón út dính chút màu son mới chậm rãi buông xuống, sau đó chụp lên trên mu bàn tay kia: "Phu quân của danh hiệu 'Thiếu phu nhân' này là ngươi thôi. Về phần xưng hô 'Nguyệt', ngươi thích thì Ly Nhi tiếp tục gọi."

"Ly Nhi." Trong mắt Thanh Nguyệt hiện lên một tia sáng, lãnh ý cười hơi yếu đi: "Dang vẻ nàng hiện tại bản tôn rất thích, tuy rằng không giống như lúc trước."

"Thật không? Nguyệt." Thử Ly cho Thanh Nguyệt một ánh mắt quyến rũ dị thường, sau đó hơi nheo mắt lại, nằm xuống giường: "Ta có chút mệt mỏi, khi nào đến cơm chiều, ngươi lại đến bồi Ly Nhi, được không?"

"Ly Nhi, nàng là muốn câu dẫn bản tôn sao?" Thanh Nguyệt nhìn nàng ngã trên giường, cũng không chờ nàng đáp lại, liền đi đến bên cạnh nàng tiếp tục nói: "Vậy bản tôn hiện tại sẽ để cho nàng... câu dẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro