Chương 85: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh bước tới cạnh giường, Thanh Nguyệt ngồi xuống, nhìn Thử Ly vẫn nằm bất động trên giường chợp mắt, vươn tay xoa thắt lưng ôn nhu của nàng. Lập tức, thân hình mềm mại trong tay hơi cứng đờ.

Thanh Nguyệt cười sâm sắc. À, xem ra vẫn là không được.

Đôi mắt mở ra, thật dài lông mi theo đó rung động, vươn tay nắm lấy tay ở bên hông nàng, dời đi, Thử Ly xoay người đối mặt với Thanh Nguyệt.

"Nguyệt, ngươi cảm thấy Ly Nhi và ngươi, còn cần câu dẫn sao?"

"... ah?" Thanh Nguyệt khẽ ngẩn, rồi sau đó đưa tay nắm bên hông nàng một lần nữa, giọng có chút nhẹ: "Ly Nhi và bản tôn, thì không cần."

"Ha ha..." Hai tay đặt lên thắt lưng hắn, Thử Ly một tay kéo Thanh Nguyệt lại gần, khẽ cười trên cổ hắn.

Hầu kết lăn một vòng, trên mặt đột nhiên nổi lên chút đỏ ửng, đôi mắt Thanh Nguyệt nhắm lại, muốn ngồi thẳng dậy.

Hiện tại cũng không phải là lúc động dục!

"Ha ha ha ha..." Nhìn động tác hắn có chút chật vật, tiếng cười Thử Ly lớn dần, mang theo chút hương vị tùy tiện.

"Ly Nhi..." Thanh Nguyệt ngồi dậy ở bên cạnh nàng, mày kiếm hơi nhíu, âm thanh hơi nhiễm chút tức giận cùng một chút xấu hổ không rõ ràng.

"Xem ra Nguyệt rất thẹn thùng..." Ý cười trên mặt Thử Ly lộ lên chút phiền chán, tiếp theo chậm rãi động thân mình ngồi dậy đối mặt với Thanh Nguyệt.

"..."

"Ma tôn." ý cười biến mất, trên mặt Thử Ly chỉ còn vẻ lạnh lùng phiền chán: "Nói chính sự đi."

Trên mặt Thanh Nguyệt cũng khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, tựa vào giường bên kia, nhìn chằm chằm nàng.

Ha ha, chuẩn bị muốn nói gì sao?

"Ta cũng không vòng vo, vừa rồi hết thảy ngươi rất rõ ràng, ta không phải có hứng thú với ngươi, nhưng..." Tay Thử Ly duỗi ra kéo lấy đai lưng màu đỏ tía của hắn, thân mình nghiêng về phía trước: "Nếu Ma tôn có hứng thú với Ly Nhi, ta cũng rất hứng thú phụng bồi."

"Ly Nhi." Thanh Nguyệt bắt lấy cổ tay nàng, đẩy nàng ra khỏi người mình, con ngươi tối sầm lại: "Không phải nói không vòng vo sao? Vậy cứ việc nói thẳng, nàng muốn bản tôn giúp nàng làm gì?"

"Ha ha." Thử Ly cười rất đàng hoàng, ra vẻ như thích hắn như thế: "Rất đơn giản, chúng ta làm một cuộc giao dịch."

"Giao dịch?" Chân mày Thanh Nguyệt nhếch lên.

"Ta muốn ngươi cưới ta, còn ta..." Thanh Nguyệt nhìn Thử Ly đứng lên đi tới bên cạnh bàn đưa lưng về phía hắn, thấy không được biểu tình của nàng: "Giúp ngươi đối phó Mộc Lưu."

"... Giúp ta đối phó Mộc Lưu? Ha ha ha, ngươi cảm thấy với năng lực bản tôn còn cần ngươi giúp sao?" Thanh Nguyệt cũng đứng lên, cười lạnh nhìn bóng dáng của nàng.

"Ly Nhi chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Ma tôn, bằng không Ly Nhi cũng sẽ không bị ngươi nhiều lần hãm hại." Thử Ly xoay người, mang theo ý cười nhìn hắn, trong ánh mắt không có chút hận ý, mà âm thanh nghe ra chỉ nhàn nhạt không có cảm xúc gì, hoàn toàn không hợp với nội dung nàng nói: "Mấy trăm năm ngủ say không phải là ngươi cho ta sao? Về phần cần hay không cần, chỉ bằng ta là đồ đệ chưởng môn Mộc Lưu, Ma tôn đại nhân ngươi nhất định cần."

"... nàng muốn mượn tay bản tôn giết Úc Chỉ Mộc?" Thanh Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng.

Xem ra nữ tử trước mặt đã không còn như trước kia, nhưng, thế này không phải hợp ý hắn sao? Thầy trò tương tàn, hắn rất thích ý xem.

"Ma tôn, ngươi không biết là câu hỏi này của không hề ý nghĩa! Úc Chỉ Mộc đã làm cái gì, ngươi đã làm cái gì, ngươi không phải quá rõ sao. Mục đích của ngươi đạt tới, hiện tại ta cho ngươi như ý nguyện không tốt sao?"

"Nếu năm đó bản tôn đã sớm nói cho nàng, chuyện mẫu hậu ta rời khỏi Mộc Lưu là bản tôn hãm hại, vì sao còn muốn làm như vậy, là vì Thụ Nhi đệ đệ của nàng, hay là vì nàng yêu thượng sư phụ nhưng không được? À, không đúng, rõ ràng các ngươi cũng đã..." Nói xong, trên mặt Thanh Nguyệt mang theo cười, lời nói cũng có chút ý tứ thăm dò.

Tuy là thăm dò, nhưng hắn cũng muốn từ trong miệng nàng, chính nàng tự mình nói, nàng cùng Úc Chỉ Mộc vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Cho dù chuyện này rất không có khả năng.

"Thụ Nhi không phải ngươi có thể nói đến, về sau không được nhắc lại, nếu không..." Thử Ly hơi nhắm mắt, không muốn nhắc tới cái tên kia ở trước mặt hắn, cũng tránh chuyện nàng cùng Úc Chỉ Mộc. Rồi sau đó, nàng một lần nữa mở đôi mắt vẫn là vô cùng xinh đẹp, nàng đi vài bước về phía Thanh Nguyệt, ngón tay khều một lọn tóc của hắn chơi đùa: "Nhưng, Nguyệt ngươi có phải đang... ghen hay không? Yên tâm, hiện tại Ly Nhi là của ngươi... Chỉ cần ngươi đáp ứng giao dịch này."

Thanh Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ngón tay thon dài của nàng quấn một lọn tóc của hắn chơi đùa, tâm lại có chút ôn nhu, khóe miệng cong lên, âm thanh trầm thấp mang theo chút ôn nhu: "Nếu Ly Nhi mở miệng, vậy bản tôn đồng ý là được."

Đây là một cuộc gío dịch đối với hắn có trăm lợi mà không hại, càng thêm giúp đỡ có gì không thể?

"Nguyệt." Thử Ly cười thật sâu, tay quấn lấy tóc hắn thả rơi xuống trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhấn một cái, ngay sau đó mặt kề lên hai má của hắn: "Nếu Ly Nhi đã gọi ngươi là phu quân, vậy..."

Ở nơi da thịt tiếp xúc, dấu môi đỏ mọng của Thử Ly in trên mặt hắn, còn chưa chờ Thanh Nguyệt phản ứng lại, cảm giác môi tiếp xúc đã biến mất.

"Vậy thì Ly Nhi thưởng cho hợp tác của chúng ta bắt đầu."

Nói xong, Thử Ly xoay người, chỉ để lại cho Thanh Nguyệt một bóng dáng ôn nhu cùng một câu nói không rõ ý tứ hàm xúc:

"Ly Nhi còn có việc, chúng ta lúc cơm chiều lại gặp. À, đúng rồi, Nguyệt, giúp ta cám ơn mẫu thân ngươi, mẹ chồng tương lai của ta."

Nàng đây là ý gì! Mẫu thân lần đó một mình ra khỏi Ma giới rốt cuộc làm cái gì!

Trên mặt Thanh Nguyệt là nghi hoặc là bất an, ngẩn ngơ nhìn Thử Ly phương hướng biến mất.

Xem ra, hắn cần đến hỏi mẫu thân...

Bên ngoài Ma giới.

Cánh rừng lớn đã thuộc về ban ngày vẫn cứ mang đến cảm giác lạnh lùng im lặng như đêm đen, chung quanh rất là im lặng. Hai thân ản thon dài một đen một lam hai đứng quay lưng nhau, dáng vẻ bọn họ ở giữa phần lớn yêu binh cùng binh tướng nhân giới đang ngồi nghỉ có vẻ vô cùng cứng ngắc cùng nổi bật.

Bọn họ cảm giác chung quanh yên tĩnh nhưng lại lộ ra vẻ đáng sợ, hơi thở của nhiều người sống đều cố gắng kềm nén, căn bản không dám thở mạnh! Mà vẻ đáng sợ như thế đã giằng co hai canh giờ!

Sứ giả cùng Ngọc công tử vẫn vì nữ tử kia xuất hiện ở Ma giới mà tiếp tục bế tắc sao?

Đồ đệ chưởng môn Mộc Lưu làm sao có thể xuất hiện ở Ma giới?

Thử Ly cùng sứ giả bọn họ có quan hệ gì? Có vẻ như nàng gọi sứ giả là ca ca...

Nghi vấn của mọi người, chúng yêu mặc dù không giống nhau nhưng lại chỉ xoay quanh một người —— Thử Ly. Mà nhân vật chính bọn họ thảo luận cũng vừa mới chợt hiện.

"Ca ca, Ngọc ca ca, các ngươi đây là lại muốn làm cái gì chứ."

Âm thanh đột ngột mà trong veo đáng yêu thanh âm phá vỡ vẻ cứng ngắc yên tĩnh, đoàn người Thần Vô Ức lui đến nơi đây đã hai canh giờ nhìn nữ tử áo trắng nhìn trước mặt càng ngày càng gần, thần sắc trở nên khác nhau.

Bọn họ còn mới vừa nghĩ đến, nàng liền xuất hiện!

Cho dù là biết hay là không biết, nhìn thấy Thử Ly xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên nảy ra chính là yếu này. Còn binh tướng nhân giới không biết Thử Ly tiếp theo liền nghĩ đến lại là...

Nàng rốt cuộc là ai? Tới làm gì ? Hơn nữa nữ tử trước mắt quả thật là tuyệt sắc!

Bọn họ bởi vì không biết Thử Ly, chỉ đơn giản là cảm thán nữ tử trước mắt vừa thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Ma giới thật sự rất đẹp, không hổ là người dị giới, hơn nữa tràn ngập tò mò đối với lai lịch cập mục đích của nàng. Lần này lúc bọn họ hợp tác cùng yêu giới mang lên mặt bàn hợp tác tiền tưởng cũng không dám nghĩ sẽ gặp được nhiều yêu, ma, thậm chí là tiên như thế, còn cũng có thậm giả căn bản là không thể tin được trừ bỏ bọn họ nhân loại cư nhiên thật sự có này đó dị giới gì đó tồn tại. Dĩ vãng, chuyển thế đầu thai, loại chuyện yêu ma quỷ quái ăn thịt người bọn họ cũng không hoàn toàn tin, nhưng bọn hắn lại theo lệnh hoàng đế đi theo Ngọc công tử đến đấu tranh cùng Ma giới mạnh mẽ to lớn!

"Ly Nhi..."

Thần Vô Ức cùng Ngọc công tử đồng thời mở miệng làm gián đoạn bọn họ xuất thần. Còn đám yêu binh đều nhận ra vị nữ tử này thiếu chút nữa thành thiếu phu nhân của bọn họ, sau sự kinh ngạc ban đầu liền hồi thần chưa tới mức xuất thần như binh tướng nhân giới. Vừa thấy sứ giả bọn họ cùng Ngọc công tử kia lên tiếng liền lập tức đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi được phân phó.

"Để cho bọn họ đi trước, chúng ta nói chuyện riêng."

"Các ngươi, lui vào trong rừng đi." Thấy Thử Ly yêu cầu, Thần Vô Ức cùng Ngọc công tử cũng không nói thêm gì, lập tức cho mọi người rời đi.

"Vâng."

"Tốt lắm, Ly Nhi, bây giờ nói cho ca ca, mấy trăm năm này muộirốt cuộc thế nào? Muội ngăn cản chúng ta đối phó Thanh Nguyệt lại là vì cái gì?" Thần Vô Ức đi đến Thử Ly, hai tay đặt lên bả vai nàng, bất giác có chút rung động, vô cùng cấp bách muốn biết rốt cuộc có tốt không hiển rõ lên mặt.

Còn Ngọc công tử lại cố gắng khống chế đến gần nữ tử áo trắng cách đó không xa. Hắn hiện tại còn đang nổi nóng, không thể nhanh như vậy liền thỏa hiệp! Ly Nhi làm sao có thể giúp Thanh Nguyệt mà không giúp hắn!

"Ca ca, chuyện Ly Nhi về sau sẽ có cơ hội nói, hiện tại không nên gấp gáp. Về phần ta cùng với Thanh Nguyệt... Ly Nhi tuyệt đối sẽ không xằng bậy, Ly Nhi chỉ là đang làm chuyện mình phải làm."

"Ly Nhi, vậy ca ca hỏi ngươi, ngươi cùng Úc Chỉ Mộc xảy ra chuyện gì? Ngươi tới Ma giới, có phải bởi vì sự kiện đó hay không..."

"Ca ca." Thử Ly thoáng tạo chút khoảng cách với hắn, đôi mắt hơi thất thần. Sao ca ca cùng Thanh Nguyệt đều muốn hỏi người kia!

"Ca ca chỉ cần tin tưởng Ly Nhi là tốt rồi, còn nữa, ngươi cũng thế." Thử Ly thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc công tử cứng ngắc đứng ở nơi đó, trên mặt rốt cục khôi phục chút hoài niệm lúc còn trẻ con cùng vẻ hỗn loạn nghi hoặc vui sướng: "Vì sao trước mặt Ly Nhi còn không lộ ra hình dáng kỳ nhân, Thụy Ngọc ca ca thân ái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro