Chương 88: Ta vốn là ma (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi không nên đến."

"Ngươi... Ngươi... Ngươi sao lại..." Thấy Úc Chỉ Mộc mở miệng, Thụy Ngọc tiếp tục ngây ngốc, cất lời run rẩy lắp bắp.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi..." Thần Vô Ức rất nhanh  lui đến bên cạnh Thụy Ngọc, đỡ hắn, ánh mẳ nhìn chằm chằm Úc Chỉ Mộc đầy vẻ đề phòng.

Úc Chỉ Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn, chậm rãi nâng tay, ngón tay thon dài vương đến bên môi mình, mắt đỏ thâm trầm nhìn ngón tay bên môi mình, nhìn những vết máu trên ngón tay, nở nụ cười không hề dự báo trước.

Ly Nhi hiện tại có cảm nhận được nỗi đau giống như ta không? Hương vị Thị Cốt thủy ta cũng đã nếm được... Không biết, máu này sẽ có hương vị của nàng không...

Nghĩ thế, lưỡi liền vươn ra, vẫn mang ý cười liếm vết máu trên ngón tay mình.

"Ngươi... ngươi đang làm gì..." Thụy Ngọc không thốt nên lời nhìn Úc Chỉ Mộc.

Hắn đã thành ma, nhưng hành vi của người đó  hắn vẫn không tiếp thu được, thế này... hắn rốt cuộc đang làm gì!

Úc Chỉ Mộc buông tay, nhẹ nhàng cắn chính miệng mình, để cho trong miệng tràn ngập mùi máu tươi. Tiếp theo hắn bay lên, rất nhanh ra khỏi hồ, mũi chân dừng trên mặt đất lạnh lẽo, từng bước một chậm rãi tới gần bọn Thụy Ngọc, vừa tiếp tục cười không tiếng động, cười vô cùng yêu dị.

"... Úc Chỉ Mộc." Thần Vô Ức che ở phía trước  Thụy Ngọc, ra sức giữ trấn định nhìn hắn: "Không được lại đây."

Úc Chỉ Mộc cũng không lên tiếng, chỉ là ý cười trên khóe môi càng sâu sắc, mại hướng bọn họ bước chân như trước không vội không hoãn.

"Ngươi... Ngươi..." Thụy Ngọc nhìn dáng vẻ của hắn, không hiểu sao càng ngày càng sợ hãi, hai tay nắm chặt muốn lui ra sau, nhưng sau lưng là tường đã làm cho hắn không đường thối lui.

"Úc Chỉ Mộc, dải lụa khóa hồn, Thị Cốt thủy nếu không làm gì được ngươi, vậy ngươi đi đi, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi."

Lúc này Thần Vô Ức chỉ hy vọng Úc Chỉ Mộc còn có thể giữ được một chút lý trí, không cần đến đây. Bởi vì hắn có dự cảm không tốt, Úc Chỉ Mộc hiện tại vô cùng tức giận, lời nói vừa rồi của Thụy Ngọc đã kích thích hắn!

Lúc này, Úc Chỉ Mộc đã đến gần bọn họ, ý cười bên miệng hắn nháy mắt biến mất, trên mặt trở lại không biểu cảm mà bọn họ thường thấy, dáng vẻ như vậy rất giống lần đầu bọn họ gặp hắn Mộc Nhiễm thượng tiên ở Càn Nguyên điện, con ngươi mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không chứa cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nhìn xuống thiên hạ chúng sinh, cảm giác cao cao tại thượng, nhận được kính ngưỡng, nếu không có hắn câu nói kia...

"Bản tôn đã cho các ngươi cơ hội, thời gian dài như vậy cũng đủ các ngươi ra tay." Vỗ vỗ áo trắng dính máu nơi ngực, chỗ màu đỏ được vỗ nháy mắt biến mất, chưa ngẩng đầu nhưng chỉ có âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn thốt lên: "Đáng tiếc, các ngươi không cần, cho nên..."

Một luồng sáng trắng bắn xuyên qua, hai người còn không kịp hoàn thủ đã bị đánh bay tách ra.

Lại một chỉ, một vòng sáng trắng mãnh liệt lập tức vây quanh Thần Vô Ức hình thành kết giới ngăn trở bước chân hắn định tới gần Úc Chỉ Mộc.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi muốn làm gì." nhìn Úc Chỉ Mộc càng ngày càng tới gần Thụy Ngọc bên kia, giọng Thần Vô Ức lộ ra khẩn trương cùng vội vàng: "Thả ta ra, ngươi không thể đả thương hắn!"

"Yên tâm, ta sẽ không đả thương hắn." Úc Chỉ Mộc liếc mắt nhìn Thần Vô Ức, sau đó quay đầu, nhìn về phía Thụy Ngọc ôm ngực, cười đến chán ghét: "Bản tôn chỉ là..."

Tay duỗi ra, Tuyệt Hồn tế ra, bắn thẳng về phía Uất Trì Thụy Ngọc.

"Cái miệng này bản tôn không thích."

Một đạo ánh sáng trắng cắt thật mạnh qua miệng của Thụy Ngọc, Thụy Ngọc chịu đựng đau, ánh mắt oán hận lại run rẩy nhìn Úc Chỉ Mộc đã điên cuồng.

"Hai tay này cũng thế."

"A!" Lần này Thụy Ngọc không có thể chịu đựng, đau đớn thở ra tiếng. Tuyệt Hồn mang theo ánh sáng trắng vút lên tay trái Thụy Ngọc, lại vút qua tay phải, kinh mạch trên tay hắn đã đứt đoạn.

Thế này đã chịu không nổi?

Úc Chỉ Mộc nhìn chằm chằm vẻ mặt thống khổ của Thụy Ngọc, cười đến tàn nhẫn: "Còn ánh mắt này nữa."

Tuyệt Hồn lại nghe theo chỉ huy, nhanh chóng vòng đến trước mắt Thụy Ngọc. Thụy Ngọc phản xạ tính nhắm mắt, nhưng không chờ hai mắt nhắm lại, lại là đau xót.

"À, đúng rồi, làm sao có thể quên thứ này..."

"Đủ rồi, đủ rồi! Ngươi sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như thế!" Thấy Uất Trì Thụy Ngọc đã đau đến mức tận cùng ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, Thần Vô Ức thi pháp không ngừng phá kết giới vây khốn của hắn, trong miệng bi thống rống giận.

Úc Chỉ Mộc nghe vậy dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía Thần Vô Ức bi phẫn: "Được, bản tôn nghĩ cũng đủ rồi."

Nói xong, Tuyệt Hồn được thu hồi.

Thấy Tuyệt Hồn thu hồi vào trong lòng Úc Chỉ Mộc, Thần Vô Ứv vốn nhẹ nhàng thở ra lại bị động tác tiếp theo của hắn càng trở nên khiếp sợ vô cùng. Chỉ thấy tay phải hắn nâng tới bụng, chậm rãi tích một lực lượng tiên lực hùng hậu hỗn loạn kỳ quái. Ánh sáng màu trắng chói mắt, cảm giác không ổn lại xâm nhập toàn thân.

"A!" Dùng hết toàn lực, không để ý hậu quả có thể sẽ bị phản phệ, Thần Vô Ức rất nhanh phá kết giới, che ở trước mặt Uất Trì Thụy Ngọc đã không còn cử động được.

Động tác liên tục này của hắn chỉ là trong nháy mắt, mà tiên lực Úc Chỉ Mộc gọi ra cũng trong nháy mắt. Còn chưa có cảm nhận được đau, tiên lực đã xuyên qua thân thể Thần Vô Ức, sau đó tiêu tán.

"..." Thụy Ngọc muốn lên tiếng gọi hắn, bất đắc dĩ bản thân đau đến cực hạn căn bản không cho phép hắn phát ra được một chữ, hắn dùng đôi mắt đau đến mức tận cùng nhưng vẫn có thể thấy được nhìn Thần Vô Ức, nhìn hắn ngã xuống đất, nhìn hắn dùng tiên lực cuối cùng mật ngữ cho hắn "Chăm sóc Ly Nhi", nhìn hắn sau khi truyền xòn thỉnh cầu liền nháy mắt không còn hơi thở, mà hắn chỉ có thể nhìn, thống khổ nhìn.

Ức... đã chết như vậy sao... Hắn không tin, không tin! Hắn ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, sao lại chết chứ!

Thụy Ngọc nâng mắt, nhìn về phía Úc Chỉ Mộc đối mặt với thi thể Thần Vô Ức khẽ giật mình. Điên cuồng bật cười không tiếng động.

Hiện tại, hắn ngay cả cười đều không phát ra tiếng! Hắn cùng Ức vì sao phải tới đâu? Đến đây lại vì sao phải kích thích người trước mắt này chứ? Người trước mắt này làm sao có thể ra tay với bọn họ chứ? Ra tay lại vì sao nhất định phải đưa vào chỗ chết chứ!

Thụy Ngọc không tiếng động chất vấn, giống như vậy có thể tìm được một chút an ủi, cho dù là chỉ có một chút an ủi mỏng manh.

Còn Úc Chỉ Mộc sau khi hơi giật mình nhìn dáng vẻ Thụy Ngọc như thế, ánh mắt chưa mang chút ý hối hận, chỉ chứa vẻ đùa cợt cùng đáng tiếc.

"Thần Vô Ức, bản tôn chỉ là giết hắn mà thôi, vì sao ngươi muốn thay hắn chứ? Ngươi chết thật đúng là đáng tiếc."

Nói xong, tay phất một cái, thi thể che ở trước Thụy Ngọc bị lôi đi, trực tiếp bay qua một bên.

"Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi..." Nâng tay, ngón tay phải vừa đưa lên, vẻ mặt Úc Chỉ Mộc đầy trào phúng.

"Dừng tay!" Trong nháy mắt ánh sáng trắng sắp bắn trúng Thụy Ngọc, một mảnh ngọc màu lục vội vàng chặn đứng nó, bắt nó chuyển phương hướng rời khỏi Thụy Ngọc.

Vì sao lại có người không biết tốt xấu đến ngăn cản chứ? Úc Chỉ Mộc chắp tay sau lưng, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng nghiêng người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ở cửa địa lao một thân ảnh thon dài có chút không vững, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được cùng khiếp sợ.

Nằm trên mặt đất không phải Thần Vô Ức sao? Người vừa mới thiếu chút nữa bị Tuyệt Hồn của Chỉ Mộc đâm trúng không phải là Thụy Ngọc sao?

Người trước mặt này, là Úc Chỉ Mộc sao!

"Thì ra là ngươi." Nhìn người tới, sắc lạnh trên mặt Úc Chỉ Mộc biến mất, chỉ là không có biểu cảm gì nhìn Ý Liễu Tinh một thân áo lục đứng ở cửa: "À? Hôm nay đặc biệt đến thăm ta sao?"

Không nghĩ tới, địa lao này lại nóng thế, liên tục ba người đến đây.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi sao?" Nhìn người trước mặt, Ý Liễu Tinh run rẩy bước chân dần dần tới gần hắn, miệng không thể tin được chất vấn.

Hắn biết hiện tại Chỉ Mộc không như trước đây, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ có hành vi hôm nay. Nếu không phải hắn ngăn cản, có phải hắn sẽ giết Thụy Ngọc hay không? Thần Vô Ức nằm ở bên kia rõ ràng đã chết, chẳng lẽ hắn còn muốn lại giết một người nữa? Bọn họ rốt cuộc đã nói gì?

Một loạt vấn đề náo loạn trong đầu hắn, nhưng hắn biết rõ một điều, tất cả mọi chuyện đều không thoát được một người, người đó chính là —— Thử Ly.

"Ngươi nói đi!" Thấy Úc Chỉ Mộc không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lại thấy hắn không bị thứ gì trói buộc, biết là hắn dễ dàng phá được dải lụa khóa hồn, lại run rẩy bước đến gần vài bước, mới rõ ràng thấy được màu sắc hai mắt hắn thay đổi: "Chỉ Mộc, mắt của ngươi..."

"Ha ha..." Úc Chỉ Mộc đối với vẻ khiếp sợ của hắn chỉ cười, cười lớn tiếng.

"Chỉ Mộc, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Mặc dù hỏi như thế, nhưng giây phút thấy được mắt đỏ của hắn, Ý Liễu Tinh duy nhất có thể nghĩ đến chính là ma. Chỉ Mộc sẽ không... Hắn muốn phủ định suy đoán của chính mình, chỉ có thể không ngừng hỏi hắn bất chấp kết quả, hắn biết rõ Úc Chỉ Mộc sẽ không để ý tới câu  hỏi của hắn.

"Chỉ Mộc, ngươi nói cho ta biết, ngươi không thể bởi vì chuyện cùng Thử Ly liền... Ngươi không thể... giống như Liên."

"... Liễu tinh, không cần nhắc đến Liên." Úc Chỉ Mộc rốt cục mở miệng, gương mặt không biểu cảm rốt cục có vết mở.

Vì sao lại nghe được tên của Ly Nhi từ miệng một người, vì sao hắn còn muốn đánh đồng hắn cùng với Thanh Liên!

Chậm rãi nhắm mắt lại, Úc Chỉ Mộc chuyển hướng chỗ Thụy Ngọc, mở đôi mắt đã khôi phục màu đen trầm tĩnh.

"Bản tôn giữ một mạng ngươi." Âm thanh mang theo sự phiền chán, Úc Chỉ Mộc lại quay mặt hướng Ý Liễu Tinh, có lẽ Liễu Tinh đến quả thật rất đúng thời điểm, dây dưa không ý nghĩa hắn không muốn lại tiếp tục, hắn hiện tại thầm muốn rời đi: "Liễu Tinh, nhắn dùm cho nhị vị sư huynh ta, ta đi rồi."

Hắn ở chỗ này, chỉ là vì chờ Ly Nhi trở về. Hiện tại nếu đã không còn ý nghĩa, vậy hắn tự nhiên phải rời khỏi, đi tìm ý nghĩa của hắn.

Nói xong, Ý Liễu Tinh không hề chuẩn bị bị một cỗ lực đạo không mạnh lại đủ để đẩy hắn ra, nhanh chóng thối lui đến một bên, bản thân liền thoát ra khỏi tầm mắt Úc Chỉ Mộc. Sau đó nhìn lại, thân ảnh màu trắng loang lổ vết máu đã không thấy.

Một lần nữa đứng dậy đi về phía  Thụy Ngọc bị trọng thương, cẩn thận nâng hắn dậy, biểu tình trên mặt Ý Liễu Tinh phức tạp.

Có lẽ, hôm nay hắn không nên tới, vĩnh viễn không nên tới...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro