Chương 89: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Trúc phong, Càn Nguyên điện.

Uất Trì Thụy Ngọc bị trọng thương được các đệ tử Mộc Lưu biết được tin tức dìu tiến vào trong điện, được hai người Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền hợp lực trị liệu.

Một lúc lâu sau.

"Nhị vị tiên tôn, thương thế Thụy Ngọc thế nào ?" Ý Liễu Tinh bởi vì không am hiểu y thuật nên phải đành sốt ruột nhìn, thấy Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền hai người đứng dậy, liền nhanh chóng tiến lên hỏi tình hình.

"Hắn bị thương rất nặng, tính mạng tuy là giữ được, nhưng..." Nam Hàn Nguyên nhìn Thụy Ngọc nằm ở trên giường, đây là đồ đệ hắn từng dốc lòng dạy đỗ, hiện nay... haiz... Nam Hàn Nguyên thở dài: "Thương thế của hắn thương cũng như vết thương ở mắt, chỉ sợ vĩnh viễn không thể khỏi được, về sau không thể tu tập tiên pháp."

Cái gì! Ý Liễu Tinh sửng sốt, nhìn như Thụy Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh, ánh mắt mang theo thương tiếc.

Chỉ Mộc xuống tay lại nặng như thế! Phải biết rằng thân là tiên nhân không thể tu tập tiên pháp, có nghĩa là ngươi chỉ là một phế nhân có tuổi thọ của tiên nhân. Nếu có người ra tay làm hại ngươi, vậy không nghi ngờ rằng ngươi chỉ có thể chết! Thụy Ngọc tỉnh lại biết được, hắn có thể chấp nhận được sao?

"... Ý Liễu Tinh quân, lúc sư đệ... đi nói gì với ngươi?" Nhìn Thụy Ngọc, Nguyệt Huyền cũng thở dài, dùng cổ tay áo lau mồ hôi thấm ra trên trán, biểu tình trên mặt phức tạp, sao còn nhắc đến người đã đẩy Mộc Lưu lên nơi đầu sóng ngọn gió, mất hết mặt mũi trong lục giới.

"Huyền, ngươi còn nhắc đến hắn làm gì? Ta không bắt hắn đã là hết sức nhân nghĩa, hắn đi rồi sẽ không muốn trở về!" Nam Hàn Nguyên thấy Nguyệt Huyền lại vẫn nhắc tới người kia, vốn đã không tốt lập tức mây đen u ám.

Còn trong lòng hắn lại càng thở dài nhiều hơn, miệng hắn tuy là nói như vậy, kỳ thật hắn biết, Úc Chỉ Mộc, bọn họ không giữ được. Nếu không phải hắn tự nguyện, hắn sao có thể bình yên ở Tinh Tú cung gần nửa tháng?

"Sư huynh..." Nguyệt Huyền không biết nói gì, chỉ có thể gọi hắn một tiếng không ý nghĩa.

"Nhị vị tiên tôn, Chỉ Mộc không nói gì, chỉ là bảo ta báo cho biết các ngươi hắn đi rồi mà thôi. Nhưng..." Lúc này Ý Liễu Tinh đi đến giữa hai người, trên mặt rõ ràng trầm trọng: "Liễu Tinh có suy đoán lúc này không biết nên nói hay không..."

"Nơi này không có người ngoài, tinh quân có chuyện gì không ngại nói thẳng." Nam Hàn Nguyên thấy sắc mặt Ý Liễu Tinh trầm trọng, trong lòng biết còn rất nhiều chuyện của Úc Chỉ Mộc mà mình không biết, sự tình có thể còn tệ hơn so với dự đoán của bọn họ.

"Sư huynh nói đúng, quan hệ của Mộc Lưu cùng tinh quân cũng coi như thân cận, có cái gì nói thẳng là được." Nguyệt Huyền nhìn về phía Ý Liễu Tinh, phụ họa theo.

"Vậy Liễu Tinh cứ việc nói thẳng, ta cũng không muốn tin, nhưng suy đoán này không phải do ta không tin." Ý Liễu Tinh dừng một chút, thâm hít sâu một hơi: "Vừa rồi ở địa lao ta thấy mắt Chỉ Mộc là... màu đỏ."

"Màu đỏ?" Nguyệt Huyền nhíu mày, màu đỏ tức là nhập ma, Chỉ Mộc hắn...

"Đúng, tuy rằng chỉ là đoán, nhưng hẳn là các ngươi suy nghĩ như vậy."

"Hừ, mặc hắn như thế nào, hắn như thế nào cần gì để ý tới!" Nam Hàn Nguyên nghe thấy câu trả lời như thế trên mặt lộ ra căm giận, hắn vẫn cho rằng, thành ma chỉ là cớ, Úc Chỉ Mộc thay đổi hoàn toàn là do nghiệp chướng Thử Ly kia!

"..." Còn Nguyệt Huyền nghe thấy trả lời, chỉ không nói, hắn thật sự không biết như vậy là may mắn hay là bất hạnh.

Thành ma, chí ít nhất nghĩ ra được một loạt những thay đổi của Chỉ Mộc, mà thành ma cũng là tối kỵ, bi ai của một người tu tiên, một tiên nhân.

"Khụ khụ..." Vài tiếng ho khan đã xong ba người cứng ngắc không khí, trên giường Thụy Ngọc từ từ tỉnh lại, nghiêng đầu vẫn còn mơ hồ: "Mắt của..."

"Thụy Ngọc, ngươi tỉnh rồi? Hãy nghỉ ngơi đi, có chuyện gì phân phó đệ tử là được." Thấy hắn muốn đứng dậy nhưng không đươc, Nam Hàn Nguyên nhanh chóng đi qua ổn định động tác của hắn, để cho hắn nằm. Thân thể hắn hiện tại căn bản không thể động.

"A, là các ngươi..." Nghe thấy thanh âm, Thụy Ngọc chậm rãi tỉnh táo hơn, nghe giọng hắn biết được người trước mặt chính là Nam Hàn Nguyên, khuôn mặt tái nhợt nháy mắt trở nên phòng bị "Làm cái gì vậy? Giả bộ hảo tâm? Úc Chỉ Mộc thiếu chút nữa giết ta, hiện tại mắt ta bị hủy, thấy cơ thể ta bị phế không cử động, các ngươi liền giả bộ hảo tâm thay hắn tạ lỗi? Ha ha a... Khụ khụ khụ..."

"Thụy Ngọc, ngươi không cần kích động, hãy nghỉ ngơi, không cần nói nói. Tuy rằng ngươi bị thương nặng, nhưng mắt của ngươi, thân thể cũng chưa sao, chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, là có thể lại thấy rõ, lại đi lại được." Nguyệt Huyền thấy hắn kích động như thế, tiến lên vài bước đứng ở bên cạnh Nam Hàn Nguyên sốt ruột giải thích.

"À, còn có ngươi sao?" Thấy là giọng của Nguyệt Huyền, khuôn mặt tái nhợt của Thụy Ngọc càng kích động: "Để các ngươi cứu, ta thà chết còn hơn!"

Thấy Thụy Ngọc như thế, Ý Liễu Tinh đứng ở phía xa một chút khẽ cau mày: "Thụy Ngọc, không cần kích động. Ngươi cũng không hy vọng Thần Vô Ức hy sinh uổng phí."

"A, Ý Liễu Tinh quân ngươi là hảo hữu của Úc Chỉ Mộc, sao lại có hảo tâm cứu ta? Không cần ở đây giả bộ từ bi! Cái chết của Ức... Không cần các ngươi đánh giá!" Tức giận nói xong câu này, thân thể Thụy Ngọc vốn suy yếu rốt cuộc duy trì không được, lại ngất đi.

Haiz, Nam Hàn Nguyên thở dài, bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay hắn, lại độ thêm một cổ tiên lực.

Thuỵ Ngọc từng kiêu ngạo tự tin như thế lại thành dáng vẻ như hiện nay?

Đồng thời tiên lực đồng thời, Nam Hàn Nguyên nhìn Thụy Ngọc mắt tràn đầy thương tiếc. Nếu là không có Uất Trì Phủ một chuyện, có thể hay không hết thảy đều không giống với?

"... Không cần của ngươi bố thí!" Khi Thụy Ngọc lại có thể nói chuyện được thì cảm giác có một cỗ tiên lực không ngừng xâm nhập vào cơ thể mình, biết được chuyện này là Nam Hàn Nguyên làm, có chút xấu hổ khó chịu, rống giận: "Chuyện của ta không cần ngươi quản! Mạng của ta cũng không cần ngươi cứu!"

"... Bản tôn là sư phụ ngươi." Cho nên, không thể không quản. Nam Hàn Nguyên ngẩn ra, nhìn mặt hắn, trong mắt càng tăng thương tiếc: "Thụy Ngọc, hãy quyết tâm dưỡng thương cho tốt, có chuyện gì chờ khỏe lại rồi nói sau."

"..." Lần này Thụy Ngọc không nói nữa, chỉ trầm mặc nhắm mắt lại.

"Thụy Ngọc, vết thương ở khóe mắt ngươi là ở đâu ra?" Thấy Thụy Ngọc không cãi lại hắn, nghĩ đến hắn còn nhớ chút tình thầy trò, liền an tâm hơn, ngữ khí hòa hoãn, hỏi chuyện vết thương của hắn.

Hắn đầu tiên nhìn thấy nó, chỉ biết nó rất không hay, lai lịch của nó cũng rất không tầm thường, nhưng nó rốt cuộc xuất từ nơi nào, hắn cũng không biết.

"Ha ha, nếu đã có, biết lai lịch thì có ý nghĩa gì chứ?" Nhắc tới vết thương ở khóe mắt, Thụy Ngọc từ từ nhắm nhưng lại nở nụ cười: "Nếu ngươi còn nhớ ta từng là đồ đệ ngươi, hãy đưa ta rời đi!"

Vết thương này Ly Nhi nói không ngại, nhưng vẫn có người nhiều hỏi đến, cho dù là xuất phát từ mục đích gì. Hắn đột nhiên cảm giác chuyến đi đến Mộc Lưu này thật là bi ai buồn cười!

"Ngươi hiện tại..." Nhìn dáng vẻ của hắn, Nguyệt Huyền đầu tiên phản bác: "Không được!"

Hắn bị thương nặng như thế lúc này làm sao có thể rời khỏi Mộc Lưu? Hơn nữa, chẳng may Chỉ Mộc vẫn chưa dừng tay...

"Ta phải rời khỏi, đưa ta đi Ngọc phủ ở nhân giới."

"Về đó để làm gì? Nơi đó căn bản không trị khỏi thương thế của ngươi!" Khi thấy con người thật của Thụy Ngọc bị thương nặng ở Càn Nguyên điện bọn Nam Hàn Nguyên kỳ thật đã đoán được Ngọc công tử là hắn, nếu không phải hắn, Thụy Ngọc làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở Mộc Lưu trong thời kỳ đặt biệt này?

"Ta phải rời khỏi." Thụy Ngọc vẫn từ từ nhắm hai mắt lại, lặp lại bốn chữ này.

...

"Ngươi..." Giằng co trong chốc lát, không biết Nam Hàn Nguyên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý với Thụy Ngọc: "Được, bản tôn phái người đưa ngươi về Ngọc phủ."

Ma giới.

Chưa đến một ngày, tin tức Mộc Lưu tiền chưởng môn Úc Chỉ Mộc giết Thần Vô Ức trốn ra ngoài liền truyền ra từ Mộc Lưu. Tự nhiên, việc này lại làm cho sự chú ý đến chuyện thầy trò loạn luân vốn ồn ào huyên náo cùng chuyện Ma tôn sắp cử hành hôn lễ tăng thêm một bậc, mọi người đều đang đoán, Úc Chỉ Mộc lựa chọn lúc này rời khỏi Mộc Lưu có phải liên quan đến đồ đệ Thử Ly của hắn hay không? Có phải sự tình vốn không phải như bọn họ nghe thấy được hay không, Thử Ly chủ động câu dẫn sư phụ nên bị đuổi ra khỏi Mộc Lưu, Úc Chỉ Mộc bản nhân tự nguyện bị phạt?

Cũng tự nhiên, tiến vào quấy nhiễu những người nhiều chuyện ở Ma giới cũng không ít, mười dặm xung quanh Ma giới thường xuyên là không yên tĩnh, Thanh Nguyệt bởi vì những chuyện phiền phức cứ nối gót mà đến khiến cho phiền lòng, cũng có một người làm cho hắn phiền lòng thậm chí nóng lòng như vậy.

"Ly Nhi, lại uống rượu?" Thanh Nguyệt đi vào phòng Thử Ly thấy nàng nằm dài trên bàn uống rượu, chân mày vốn thường xuyên nhăn lại trong mấy ngày gần đây lại nhíu: "Nàng cho nó là nước sao? Có ai uống như nàng không!"

Thử Ly nâng lên mắt, cười yêu diễm với hắn, cũng không lên tiếng, lại cúi đầu tiếp tục đổ nước rượu trong bầu rượu lạnh như băng.

Thấy thế, Thanh Nguyệt không nhìn tiếp được nữa, đi vài bước về phía nàng, đoạt lấy bầu rượu trong tay nàng đổ ra mặt đất.

"Nguyệt, ngươi sao có thể đổ rượu của Ly Nhi chứ?" Thử Ly chống tay, dựa vào bàn, mở nữa mắt mất hứng nhìn chằm chằm Thanh Nguyệt trước mặt vốn mặt đã trở nên hắc ám: "Chuyện của ta không cần ngươi lo."

"Nàng..." Thấy thái độ nàng như thế, tất cả những chuyện phiền lòng của Thanh Nguyệt mấy ngày gần đây đều là do chuyện của hai thầy trò nàng cùng Úc Chỉ Mộc gây ra liền bùng lên: "Tâm tình không tốt nàng cũng không thể nổi điên như vậy!"

Đúng vậy, hắn làm cái gì vậy! Xem ra người nổi điên là hắn, tâm tình nàng không tốt là bởi vì cái chết của Thần Vô Ức, phiền chán bất an bởi vì thương tổn của Uất Trì Thụy Ngọc thì liên quan gì đến hắn? Xem ra gần đây hắn quản quá nhiều đến những chuyện có liên quan đến nàng.

"Nguyệt, là của ngươi không đúng, sao lại nổi điên chứ? Ngươi chưa từng nghe nói nhất tuý giải ngàn sầu sao?"

Nhưng nàng giải được sao? Ha ha ha ha...

"..." Thanh Nguyệt trầm mặc nhìn nàng, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Uống rượu không thích hợp với nàng."

"Vậy cái gì thích hợp với ta, khóc sao?" Chân mày xinh đẹp của Thử Ly nháy một cái, có chút say đứng dậy, xoay người đi đến bên giường.

Thanh Nguyệt thấy dáng đi lắc lư của nàng, liền đi qua tính đưa tay đỡ lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra: "Nguyệt, ngươi sẽ là phu quân của Ly Nhi, nhưng đây cũng chính là một giao dịch."

Tiếp theo, nàng vung tay xoa khóe mắt của mình, cười rất chân thật: "À, đúng rồi, tiếp tục chủ đề vừa nói, cái gì thích hợp ta? Ta không biết, nhưng ta biết, nước mắt sẽ không bao giờ chảy ra từ mắt Ly Nhi, ca ca chết Ly Nhi căn bản khóc không ra. Cho nên, không cần lo cho ta, tiếp tục làm chuyện Ma tôn ngươi nên làm, thời gian không nhiều lắm..."

"..." Thanh Nguyệt lại yên lặng nhìn nàng, xoay người, chỉ để lại câu một câu nói rồi rời khỏi phòng.

"Ta đi thăm mẫu thân, uống đủ thì qua đó xem, dù sao nàng sẽ là mẹ chồng của nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro