Chương 90: Chết hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Nguyệt cư.

Trong phòng đầy hơi ẩm, Nguyệt Lạc một thân áo vàng mỏng manh ghé vào trên thanh ngọc tháp chợp mắt, trong phòng yên tĩnh chỉ có hơi thở của một mình nàng rất là mỏng manh. Hơi nhíu mi, giữa trán thấm đầy mồ hôi biểu lộ nàng lúc này không an ổn.

Hôm nay như sao lại nóng như thế!

Nguyệt Lạc mở mắt đang chuẩn bị lên tiếng gọi thị nữ ngoài cửa, trong phòng chỉ có mình nàng lại xuất hiện người không nên xuất hiện.

Nhìn đôi chân chưa chạm đến mặt đất, ánh mắt Nguyệt Lạc có chút đình trệ chậm rãi di chuyển lên phía trên, đầu tiên là vạt áo vẽ bạch chỉ màu đỏ, sau đó là thắt lưng thắt đai bạc, thân áo trước viền đỏ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt người đến, vẻ mặt đình trệ đổi thành hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

"Thượng tiên đến đây có việc gì chăng?"

"..."

Úc Chỉ Mộc đứng ở nơi đó, một thân áo trắng dính máu đã được thay đổi, không nhìn Nguyệt Lạc, chỉ trầm mặc nhìn hoàn cảnh trong phòng.

"Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ bị Mộc Lưu nhốt đến quên cả nói? Sao không đi tìm Ly Nhi của ngươi, đến chỗ ta làm gì?" Nàng sớm đoán được hắn sẽ đến Ma giới, chỉ là không nghĩ tới người hắn gặp đầu tiên khi tới nơi này lại là nàng.

"Nguyệt Lạc, lần trước ở Thủy Trúc phong ngươi nói gì với Ly Nhi?" Úc Chỉ Mộc vẫn nhìn nơi khác, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng thốt lên.

"Ha ha, không ngờ người Ma giới ta thật sự là tệ, không thấy được có người sống tiến vào." Nguyệt Lạc vẫn chưa trả lời Úc Chỉ Mộc, ngược lại là chê cười thủ hạ Ma giới mình, rồi lại giống như đột nhiên nghĩ thông suốt: "À, không đúng, phải nói thượng tiên lợi hại mới đúng, ha ha ha ha..."

"Lần trước ngươi nói gì, làm gì Ly Nhi?" Úc Chỉ Mộc không muốn nghe những lời vô nghĩa của nàng, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào lư hương rồi dừng lại trên người Nguyệt Lạc: "Ta nghĩ, ngươi cũng không hy vọng Thanh Nguyệt biết ta đã tới."

"A, việc này phải là ta nói mới đúng, nếu Nguyệt đã biết, cam đoan Ly Nhi của ngươi cũng sẽ biết, à, nàng không phải Ly Nhi của ngươi, mà là Nguyệt con ta." Tuy rằng nàng không đồng ý Nguyệt cưới Thử Ly kia, nhưng việc này không phải do nàng, dù sao cũng chỉ là một tuồng kịch mà thôi.

Mặt Úc Chỉ Mộc không thay đổi cất bước chân, vài bước đi đến bên cạnh thanh ngọc tháp, vươn tay không chế cổ của nàng.

"Nói."

Hắn không nhiều kiên nhẫn như vậy, ở đây nói chuyện không đâu với nàng!

Nguyệt Lạc bị giữ chặt cổ không thể nói chuyện, đôi mắt đầy trào phúng nhìn hắn.

Lực đạo trên tay tăng thêm, nhìn Nguyệt Lạc trên mặt hiển lộ đau đớn, vẻ mặt Úc Chỉ Mộc không chút thay đổi nở nụ cười khẽ.

Chịu đựng đau đớn bị không chế, Nguyệt Lạc cố gắng cong khóe miệng, cùng ánh mắt hiển lộ ý trào phúng. Dựa vào hiểu biết của nàng với Úc Chỉ Mộc, hắn hiện tại sợ nhất người khác chê cười thầy trò hắn cùng Thử Ly, hắn sợ cái gì, nàng liền muốn làm cái đó, dù sao...

Cười, Nguyệt Lạc lại có chút xuất thần, có lẽ sự xuất hiện của Úc Chỉ Mộc... che đi suy nghĩ trong lòng, nàng đưa tay nắm lấy cổ tay của Úc Chỉ Mộc đang giữ chặt cổ nàng, muốn kéo nó ra, nhưng... Nguyệt Lạc thở dài một tiếng, vẫn không có một chút sức lực nào.

Lực đạo cùng hơi thở của nàng... sao lại nhanh trở nên yếu như thế!

Úc Chỉ Mộc khẽ ngẩn ra, chủ động thu hồi tay: "Nói."

Như là không có xương cốt, không có cổ tay Úc Chỉ Mộc chống đỡ, Nguyệt Lạc liền ngã lên trên ghế mềm, nằm sấp như không có sức lực. Nàng ôm ngực mình, cánh tay ôm quần áo nháy mắt tái nhợt, trong miệng còn không quên tiếp tục trào phúng.

"Úc Chỉ Mộc, hương vị đó ngươi rõ ràng nhận biết, chỉ cần nghĩ đến liền biết nó là cái gì, là từ chỗ của ta, vì sao còn làm bộ như không biết, tới hỏi riêng chứ? A, ngươi thật đúng là lừa mình dối người!"

"Ngươi..." tay duỗi ra, Úc Chỉ Mộc vốn định lại túm lấy cổ Nguyệt Lạc, lại đột ngột ngừng giữa không trung, đơn giản là Nguyệt Lạc nói một câu giống như nỉ non...

"Úc Chỉ Mộc, ta rất nhanh có thể gặp lại Liên. Đáng tiếc, ta không thấy được kết cục ngươi khốn khổ vì tình..."

Úc Chỉ Mộc nhìn nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt còn miệng cười trào phúng khiêu khích, nhưng lại cảm giác có chút vô lực cùng phẫn nộ.

Thanh Nguyệt ra sức dùng thuốc cứu nàng, Huyền Vũ địa tinh phách đã cứu mạng của nàng, nhưng hắn sớm đã đoán được nàng sống không lâu, nàng bị giam giữ lâu như vậy, vừa ra tới đã bị Tuyệt Hồn của hắn gây thương tích, chết chỉ là sớm muộn, chỉ là không nghĩ tới thời gian lại ngắn hơn so với dự tính của hắn.

Còn sự khiêu khích của nàng mỗi lần gặp mặt hắn lại bất lực đồng thời vô cùng phẫn hận, hắn bất lực không thể phản bác những chuyện liên quan đến Ly Nhi, hận vì sao từ lần gặp lại nàng ở địa lao liền kết luận hắn nhất định sẽ bị vây khốn bởi chữ tình! Vì sao nàng cứ khẳng định như thế, làm cho hắn hiện tại không thể phản bác!

"Tức giận? Úc Chỉ Mộc thừa nhận đi, nếu chuyện không nên xảy ra đều đã trở thành sự thật, ngươi cứ thừa nhận đi, ngươi yêu nàng." Trên gương mặt tái nhợt dần dần mang theo một chút cầu xin yếu ớt: "Tựa như ta yêu Liên, Liên cũng yêu ta. Vì sao không thừa nhận chứ? Ngươi đã yêu, không phải sao?"

Nàng đang cầu hắn, nàng hiện tại cầu xin sự thừa nhận của hắn một cách đáng thương. Bởi vì nếu người vô tình nhất hờ hững nhất trong tiên giới là hắn có thể chấp nhận yêu đồ đệ mình, vậy tình yêu của nàng cùng Liên có thể được chấp nhận, ý nghĩ như vậy có lẽ rất ngốc, nhưng nàng đơn giản chỉ là muốn khẳng định mà thôi. Tiên giới có lý do gì khiến cho bọn họ lúc trước thảm như thế? Nàng chỉ là yêu mà thôi... yêu cầu của nàng kỳ thật rất đơn giản, hạnh phúc của nàng kỳ thật cũng rất đơn giản, nàng thầm mong được mọi người chúc phúc cho tình yêu của bọn họ, nói cho cùng, nàng chỉ là một người con gái bình thường hy vọng hưởng thụ tình yêu dưới sự chúc phúc của mọi người mà thôi.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, Úc Chỉ Mộc cảm thấy Nguyện Lạc trước mặt không phải là Nguyệt Lạc mà hắn biết, hoặc là nói trong mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm qua hắn cho tới bây giờ chưa thật sự nhận ra một người, cho nên, hắn không hiểu Nguyệt Lạc, tựa như hắn đến nay vẫn không hiểu được chính mình.

Hắn biết mình đang làm gì, hắn biết hành vi hiện tại của hắn đều toàn là vì Ly Nhi, nhưng vì sao lại như thế chứ? Vì sao chỉ có nàng ảnh hưởng hắn? Vì sao không phải là ai khác chứ? Nhưng,

"Ta, Úc Chỉ Mộc, không cần phải để ý đến sự cầu xin của ngươi."

Úc Chỉ Mộc trên mặt chỉ còn lạnh lùng, ngón tay trái nhẹ nhàng xoa mắt trái của mình, trong nháy mắt ngón tay thon dài vừa đụng vào khóe mắt trái, đồng tử đen như mực nhanh chóng biến thành màu đỏ, màu đỏ như máu.

"Ngươi... Ánh mắt của ngươi..." Hơi thở Nguyệt Lạc rõ ràng không ổn âm thanh mang theo khiếp sợ: "Khó trách, khó trách, thì ra ngươi đã sớm thành ma ! Ha ha ha ha..."

Cười cười, làn da tái nhợt của Nguyệt Lạc đều có thể lộ ra kinh mạch bên trong, cho dù là trên tay, hay là trên mặt.

"Thành ma, thế nhưng còn không dám thừa nhận yêu, ngươi..." Thật đáng buồn, Úc Chỉ Mộc...

Nguyệt Lạc không nói hết lời đột nhiên đứt đoạn, tay nàng níu chặt vạt áo trước ngực buông lỏng, rơi xuống, tắp quán ở tại tháp biên. Cánh môi khẽ nhếch, kia sắp tràn ra lời nói đứng ở trong miệng cũng rốt cuộc nói không nên lời, mở đôi mắt vẫn duy trì thẳng tắp nhìn chằm chằm Úc Chỉ Mộc trạng thái, trong mắt do mang đối Úc Chỉ Mộc đáng thương cùng đùa cợt.

Có chút kinh ngạc nhìn, đôi mắt đỏ của Úc Chỉ Mộc chậm rãi nhắm lại, lặng im một lúc sau, vươn tay khép đôi mắt nàng đang mở. Một lần nữa thu hồi tay lại, trên mặt Nguyệt Lạc xuất hiện một nụ cười cực đẹp như là kỳ tích.

A, chúc mừng ngươi, có thể gặp lại Liên.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi sao lại ở trong này?" Cửa phòng nháy mắt bị mở ra, Thanh Nguyệt đi vào thân ảnh đầu tiên nhìn thấy đó là Úc Chỉ Mộc.

Úc Chỉ Mộc đưa lưng về phía hắn nghe thấy âm thanh, khóe miệng nở nụ cười nghiêng thân hình, để Nguyệt Lạc chết đi trên giường xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

"Thật đáng tiếc, ngươi chưa kịp gặp nàng lần cuối cùng."

"Có ý gì?" Trong lòng Thanh Nguyệt căng thẳng, nhìn Nguyệt Lạc trên giường bình yên bất động nháy mắt trở nên sợ hãi: "Úc Chỉ Mộc, ngươi rốt cuộc làm gì mẫu thân ta!"

"..." Úc Chỉ Mộc thoáng dời tầm mắt nhìn lên, nhìn Thanh Nguyệt trong mắt hiển lộ kích động, cười đến vô cùng tàn nhẫn.

"Ngươi cười cái gì, Úc Chỉ Mộc!" Thanh Nguyệt trực tiếp đi đến bên cạnh giường thanh ngọc, cúi người khẽ gọi Nguyệt Lạc trên giường: "Mẫu thân, tỉnh tỉnh, sao lại ngủ chứ?"

Nhưng, không ai trả lời hắn, một chút hơi thở của mẫu thân cũng không có, hắn chạm được tay nàng, lại không có chút độ ấm!

"..." Thanh Nguyệt nắm tay Nguyệt Lạc càng lúc càng chặt, mái tóc đen rũ xuống, dáng vẻ hắn cúi xuống giống như mái tóc hắn rũ xuống, tả tơi bi thương.

Nhìn dáng vẻ cứng ngắt của Thanh Nguyệt, Úc Chỉ Mộc trầm mặc không nói tiếp tục tàn nhẫn cười.

Nếu đã đạt được kết quả hắn muốn, xem ra hắn cần tạm thời rời đi.

Đang chuẩn bị rời đi hắn xoay người nháy mắt dừng bước, nụ cười tàn nhẫn trên mặt cũng trở nên cứng lại.

"Không ngờ gần đây, Ly Nhi có thể nhìn thấy sư phụ biểu hiện tốt như thế, ha ha a..."

Thử Ly ở ngoài cửa nghe được một ít đối thoại giữa Úc Chỉ Mộc cùng Thanh Nguyệt lúc này đi vào, say rượu khiến cho mặt đỏ ửng, ý cười trên mặt nhìn Úc Chỉ Mộc sửng sốt trước mặt nàng.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng lại gặp hắn, lại không nghĩ rằng sẽ là ở nơi Nguyệt Lạc.

Mà Úc Chỉ Mộc vẫn sửng sốt nhìn nàng, nhìn Ly Nhi mà hắn nhớ nhung gần nữa tháng.

Ly Nhi...

Ba người trong phòng đều trầm mặc, ở phía Thanh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đầy bi thống của hắn, cùng Nguyệt Lạc ẩn ở phía sau mặt hắn... cùng nụ cười tuyệt đẹp trên mặt Nguyệt Lạc.

Nụ cười đó, vô cùng đẹp, nhưng không ai biết Nguyệt Lạc cười như thế là ý gì, nhưng, cho dù như thế nào, nàng cũng đã chết, đã chết với nụ cười trên mặt.

Bởi vì, nụ cười không ai hiểu được này kỳ thật chỉ là nàng nói rõ hạnh phúc đơn giản mà nàng theo đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro