7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ

07

Ngực Lê Húc tê mỏi vì mấy câu nói đó của Trúc Phi Tinh, giọng cậu khô khốc: "Anh, sao anh lại như vậy chứ, anh ưu tú đến thế......"

Trúc Phi Tinh ngẩng đầu, đôi mắt y hồng hồng, ánh mắt sáng ngời nhưng cũng rất thu hút: "Không! Anh chỉ thích em. A Húc, em đã nói em không thích Thư An Ngọc theo cách đó mà, em chỉ cưới vì di nguyện của mẹ thôi."

Lê Húc lại tiếp tục giật mình: "Hả?"

Môi Trúc Phi Tinh đỏ rực rỡ, đôi tay y vỗ về khuôn mặt Lê Húc rồi hôn lên nó.

Lê Húc mở to hai mắt nhìn, cậu kêu ư ưm rồi bị Trúc Phi Tinh đẩy lên giường. Trúc Phi Tinh đè trên người cậu, đuôi mắt đỏ ửng, môi cũng đỏ theo, giống như diễm quỷ chạy ra từ tiểu thuyết, đẹp đến kinh người: "A Húc, em sẽ không rời khỏi anh đúng không? Em thích mặt anh, thích thân thể của anh, em đã nói làm với Thư An Ngọc không thoải mái bằng làm với anh."

Lúc này Lê Húc không còn khiếp sợ nữa mà chuyển sang hoảng sợ, cậu không thể ngờ mình lại tồi tệ tới mức này!

Trúc Phi Tinh vén quần áo của Lê Húc lên rồi vùi đầu xuống.

Lê Húc cuộn người như con tôm, mặt cậu đỏ bừng: "Đừng như vậy! Đừng như vậy! Chúng ta nói đã, nói trước đã!"

Trúc Phi Tinh ngửa mặt lên, ngũ quan y diễm lệ vô cùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra y là đàn ông một cách rõ rệt. Y u oán nhìn Lê Húc: "Có gì để nói, dù sao em cũng đâu có nhớ gì. Chỉ cần làm thì em sẽ biết em thích anh."

Trong lòng Lê Húc giãy giụa mà tay cậu cũng giãy giụa theo, nhưng sức lực của Trúc Phi Tinh lớn hơn cậu quá nhiều, chưa được bao lâu y đã lột quần cậu xuống, tay sờ quần lót của Lê Húc.

Lê Húc thấy tuyệt vọng —— bởi vì cậu nhận ra mình đã cứng lên. Chẳng lẽ đúng như lời của Trúc Phi Tinh nói, cậu là một tên tồi tệ hàng thật giá thật à?

Lê Húc không khống chế được phản ứng sinh lý của mình, động tác kháng cự cũng yếu dần, cậu thở hổn hển: "...... Đừng như vậy, dù sao ngày mai tôi cũng không nhớ gì."

Trúc Phi Tinh phân tâm nhìn cậu một cái: "Ai bảo thế? Đâu phải ngày nào em cũng mất trí nhớ." Y dừng một chút, "Có một lần lâu nhất, em ở khách sạn với anh ba ngày, chúng ta dùng hết một hộp áo mưa, cái lần mà chúng ta bị paparazzi chụp được."

Lê Húc: "...... Tôi và anh ở khách sạn suốt ba ngày mà Thư An Ngọc cũng chưa phát hiện sao?"

Trúc Phi Tinh cười lạnh một tiếng: "Ai biết được, nói không chừng anh ta đã biết em ngoại tình với anh từ lâu rồi, chỉ là anh ta tự lừa mình dối người coi như không biết để ở bên em thôi."

Lê Húc bị doạ sợ tới mức run người vì giả thiết này của Trúc Phi Tinh, Trúc Phi Tinh liếm ngực cậu rồi liếc cậu một cái: "Em sợ cái gì, Thư An Ngọc nghe theo em như mấy tên cuồng ấy, e là dù biết thì anh ta cũng không ly hôn đâu."

Lê Húc nghe Trúc Phi Tinh nói vậy thì sắc mặt còn tái hơn: "Tuy tôi không nhớ chuyện trước đây, nhưng chắc chắn là tôi không tốt...... Mối quan hệ bất chính của chúng ta là sai...... A!"

Trúc Phi Tinh bỗng dưng nhét ngón tay vào trong mông Lê Húc, y nói một cách hung tợn: "Anh sẽ không buông tay! Rõ ràng là anh ở bên em trước, Thư An Ngọc mới là kẻ chen chân! Nhưng em lại kết hôn với anh ta!"

Lê Húc chảy đầy mồ hôi lạnh, cậu nhanh chóng lăn một vòng thoát khỏi Trúc Phi Tinh. Cậu vừa lăn vừa bò rồi ngã ngồi trên mặt đất, quần lót màu trắng giữa hai chân đang căng phồng một cách cực kì rõ ràng, nhưng cậu vẫn run rẩy mở lời: "Chúng ta bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút......"

Lê Húc lau mặt để đầu óc bình tĩnh hơn chút, cậu cẩn thận tự hỏi về tính cách của mình, vẫn cảm thấy mình không có lý do nào để làm ra hành vi tồi tệ như vậy: "Nhất định có vấn đề ở đâu đó......"

Trúc Phi Tinh ngồi trên giường lạnh lùng nhìn xuống cậu: "Vấn đề ở đâu? Chấp nhận bản thân ngoại tình khó đến vậy à?"

Lê Húc nói không nên lời, cậu thở hổn hển, nơi giữa hai chân còn chưa hạ xuống. Trúc Phi Tinh nhìn phản ứng của cậu mà cong môi cười: "Hay là, em muốn anh khẩu giao để nhớ lại?"

Lê Húc xấu hổ mà khép chân lại, cậu nhìn khuôn mặt đẹp không thể tả xiết của Trúc Phi Tinh, không dám tưởng tượng hình ảnh chủ nhân của gương mặt này khẩu giao cho mình.

Trúc Phi Tinh nhìn động tác của Lê Húc mà hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là em nên nghĩ ra gì đó trước khi Thư An Ngọc trở về đi, hôm nay em không nói gì vừa ý thì anh sẽ không đi."

Lê Húc thử thăm dò: "Anh muốn nghe gì?"

Sắc mặt Trúc Phi Tinh lạnh lùng: "Em biết mà."

Vẻ mặt Lê Húc đau khổ, cậu không kìm được mà nhíu mày. Nói thật, hiện tại cậu mất trí nhớ nên mọi người đều là người xa lạ với cậu, bởi vậy dù là với Thư An Ngọc hay là với Trúc Phi Tinh đều không có "tình cảm" rõ ràng —— , cậu cũng không biết trước khi mình mất trí nhớ thì thích Thư An Ngọc hay là Trúc Phi Tinh.

----------------

Tác giả: Chúng ta đoán thử xem, liệu có khả năng là không thích ai không.

Lê Húc: ?

08

Dưới ánh mắt cực có tính tồn tại của Trúc Phi Tinh, Lê Húc không kìm được mà sốt sắng nuốt nước miếng: "Trước...... Trước đây tôi có nói phải làm gì với anh không?"

Trúc Phi Tinh bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên y cong môi nở nụ cười châm chọc: "Lần nào em ở bên anh cũng bảo sẽ ly hôn với Thư An Ngọc, thề chỉ cần em ly hôn thì sẽ công khai ở bên anh." Y nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lê Húc mà không chớp mắt, lần đầu tiên gọi hoàn chỉnh tên của Lê Húc, "Lê Húc, em vẫn luôn lừa anh hả?"

Lê Húc...... Lê Húc nói không nên lời. Cậu lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt hơi trắng bệch: "Tôi, tôi không biết, tôi không nhớ gì cả. Nhưng tôi, tôi cảm thấy...... Tôi không phải loại người này." Lời này như biến cậu thành một người không biết xấu hổ, giọng Lê Húc cũng không tự tin lắm.

Trúc Phi Tinh mím môi, đôi mày đẹp nhăn lại trong một chớp mắt. Y nhìn Lê Húc bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp trong một chốc, không hiểu sao lại hoãn giọng, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn: "Anh biết, A Húc, em chỉ đang bị bệnh thôi." Y đến gần rồi cầm lấy tay Lê Húc, "Xin lỗi, anh không nên ép em. Em bằng lòng thích anh...... Anh đã rất vui rồi."

Môi Lê Húc giật giật, cậu không biết nên nói gì. Trúc Phi Tinh cụp mắt nhìn cậu, ngũ quan đẹp đẽ rút đi tính công kích và hiện vẻ yếu ớt: "Anh không ép em, em đừng bỏ anh. Anh sẽ xử lý chuyện ảnh chụp."

Nói xong câu đó, Trúc Phi Tinh mang theo vẻ mặt cô đơn rồi xoay người rời đi. Bỗng Lê Húc nắm lấy tay y, Trúc Phi Tinh ngước mắt, thấy Lê Húc đang nhìn mình bằng ánh mắt lo sợ nghi ngờ nhưng lại không kém phần kiên định: "Tôi, tôi sẽ nghĩ cách, tôi sẽ cho anh một lời giải thích." Cậu dường như đã quyết tâm chuyện gì đó, "Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với anh."

Môi Trúc Phi Tinh giật giật: "Nhưng nếu ngày mai em quên thì sao?"

Lê Húc nhìn y: "Tôi sẽ nghĩ cách nhớ."

Trúc Phi Tinh nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên y cười, đôi mắt ướt át như muốn rơi lệ: "A Húc, anh thật sự rất thích em."

09

Trúc Phi Tinh đã rời đi, Lê Húc ngồi ở trên giường và nghĩ về ánh mắt của Trúc Phi Tinh lúc sắp đi.

Tuy Lê Húc không nhớ gì cả, nhưng cậu lại chưa từng hoài nghi lời nói của Trúc Phi Tinh. Ít nhất Lê Húc biết, về phần tình cảm dành cho cậu, Trúc Phi Tinh tuyệt đối không nói sai. Trúc Phi Tinh rất thích cậu, thích đến mức cảm xúc dễ dàng hiện ra trên khuôn mặt, thích đến mức khiến Lê Húc cảm thấy khủng hoảng.

Lê Húc không hiểu cách xử lý chuyện tình cảm, nhưng cậu biết mối quan hệ hiện giờ của mình với Trúc Phi Tinh là không đúng, thậm chí cậu còn nghĩ có nên nói thẳng với Thư An Ngọc không. Nhưng...... Lê Húc nghĩ đến nụ cười phóng khoáng và tươi sáng của Thư An Ngọc, cậu do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định gạt Thư An Ngọc trước và tự mình điều tra.

Lê Húc không thể thu thập tin tức từ Trúc Phi Tinh, với quan hệ giữa cậu và Trúc Phi Tinh, có khả năng cao đối phương sẽ không hoàn toàn nói thật...... Ít nhất cậu cảm thấy mình sẽ không phản bội hôn nhân một cách đơn giản như vậy.

Phải có nguyên nhân gì chứ?

Những tin tức duy nhất Lê Húc có thể đạt được đều trong căn phòng này, cậu nghĩ đến thói quen của mình, trước tiên là tìm laptop trong phòng ngủ và mở nó ra: Có khi trước đây cậu sẽ để lại tin tức nào đó trong máy tính.

"Hử?"

Lê Húc nhìn giao diện yêu cầu mật mã mà mơ hồ trong một chốc: Cậu có thói quen đặt mật mã cho máy tính à? Hay đây là máy tính của Thư An Ngọc?

Lê Húc đang định nhập mật mã thì ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Động tác nhập mật mã của Lê Húc bị gián đoạn, cậu tạm thời khép máy tính rồi đi mở cửa, trong lòng vừa nghi hoặc vừa sốt sắng: Kỳ lạ, Thư An Ngọc trở về nhanh vậy sao? Cũng may Trúc Phi Tinh đi sớm, nếu không sẽ đụng phải...... Nguy hiểm thật nguy hiểm thật......

Khi ấn then cửa, trong đầu Lê Húc xuất hiện một suy nghĩ: Thư An Ngọc không có chìa khoá trong nhà à? Hình như buổi sáng cũng là mình mở cửa.

Lê Húc ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa. Người đàn ông ngoài cửa nở nụ cười nhẹ nhàng, anh mặc quần áo ở nhà bình thường, trong tay ôm một cái chén bằng sứ: "Tôi là hàng xóm ở đối diện cậu, tôi có làm một chút bánh quy cho cậu đây."

Lê Húc nhận lấy theo bản năng: "À...... Cảm ơn." Hoá ra không phải Thư An Ngọc.

Lê Húc ngẩng đầu nhìn hàng xóm của mình. Người hàng xóm này có diện mạo rất đẹp trai, trông khá là nhẹ nhàng, thứ thu hút Lê Húc nhất chính là nốt ruồi đen cực kì xinh đẹp trên mũi đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro