Chap 1: CÔ GÁI BÉ NHỎ CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xóm tôi có con bé bị điên.

Con bé ngày ngày đêm đêm cứ ngơ ngác đi khắp nơi trong cái xóm nghèo nàn, xơ xác. Nó cứ trưng ra khuôn mặt ngờ nghệch và cười cái điệu cười dở người ấy. Nó đi đi lại lại hát mãi một bài ca mà nó nghe từ bé. Cái giọng ca trong veo lại vang cả xóm làng.

Con bé không có ba mẹ, nó bị bỏ rơi từ khi mới lên năm chỉ vì nó không được bình thường như bao đứa trẻ khác. Ba mẹ nó là hàng xóm cũ của nhà tôi, khi tôi lên mười đã chứng kiến cái cảnh ba mẹ nó lừa nó ở trong ngôi nhà rách nát. Họ bảo nó đợi họ ở đó họ mua kẹo cho và rồi họ bỏ đi. Cứ thế đứa trẻ ngờ nghệch ấy đã bị chính ba mẹ mình lừa và bỏ rơi. Và cũng chính đứa trẻ ấy lại ấp ủ hy vọng ba mẹ trở về cùng món kẹo ngọt. Từ đó về sau nó sống nhờ tình thương của hàng xóm láng giềng, cho gì nó cũng ăn, cho gì nó cũng mặc, chẳng cần biết là dơ hay sạch nó cũng nhận tất và bỏ hết vào miệng.

Lũ trẻ con trong xóm vừa thích chơi vừa e ngại nó, đôi khi con bé sẽ chơi rất vui nhưng thỉnh thoảng nó lại nổi cơn không cho ai lại gần. Cũng có mấy thằng nhóc xúm lại bắt nạt, đồ ăn người lớn cho đều bị tụi nhóc lấy hết còn con bé chỉ biết để bụng đói qua đêm.

Nếu tôi thấy, tôi sẽ giành lại nhưng có những lúc tôi không có nhà, bọn nó sẽ làm đủ mọi cách hành con bé.

Cũng không hiểu tại sao con bé lại rất thích đến gần tôi, chỉ cần thấy tôi là nó sẽ chạy lại bập bẹ mấy câu chị ơi, đôi lúc còn biết cách níu góc áo của tôi và mỉm cười, cái nụ cười tươi rói trong veo không vướng chút bụi trần của cõi đời tệ bạc. Cũng làm trái tim tôi rung động.

Tôi cũng thương con bé lắm, số phận hẩm hiu làm nó ra thế này cũng không phải là do nó muốn thế. Tôi hay mua cho con bé những bộ đồ, làm tóc và mua những món ngon, tôi cưng con bé, chăm nó lớn lên từng ngày thành thiếu nữ mười sáu tươi xinh.

Gương mặt con bé tròn tròn, đôi mắt to long lanh, làn da trắng ngần man mát như tuyết. Mái tóc được tôi chăm chuốt bồng bềnh tựa như mây. Con bé thích tôi chải tóc lắm. Thi thoảng tôi lại thắt tóc cho con bé. Đôi mắt nó lại sáng bừng lên lộ ra nụ cười thích thú. Hai bím tóc xinh xinh gọn gàng bên khuôn mặt nó thật xinh xắn làm sao. Đôi lúc tôi lại thấy cuộc đời cướp đi sự tỉnh táo của nó vậy mà hay. Nó sẽ mãi giữ được sự ngây thơ này. Không cần vướng bận chuyện trần gian.

Tôi nâng niu hết lòng dẫu cho con bé không phải em ruột của mình, tôi dành trọn tình thương và bù đắp tất cả thay cho ba mẹ nó.

Nhưng dường như cõi đời này lại thích trêu ngươi người lắm.

Hạnh phúc chưa được bao lâu thì ngày tôi đi học xa nhà cũng đến, con bé ở lại. Cái dáng vẻ tủi thân của nó đứng nhìn tôi đi xa khiến tôi trào nước mắt, con bé nó đâu biết nỗi đau chia xa là gì, nó chỉ như đứa bé nhỏ còn ngây thơ với mọi điều trong đời, nó chỉ biết nghe tôi nói và làm theo. Lại làm tôi nhớ đến lúc ba mẹ bỏ rơi nó.

Khi tôi ở thành phố xa hoa lạ lẫm vừa học vừa làm thì con bé ở nhà lại trải qua những cơn ác mộng kinh khủng.

Ngày tôi nhận được tin xấu, tôi đã bỏ hết mọi thứ trên thành thị mà vội vã bắt chuyến xe cuối ngày về quê. Điều chào đón tôi không phải là nụ cười rạng rỡ, ngây thơ của con bé, không phải là cái hôn vui mừng thắm thiết.... Mà thứ chờ đón tôi lại là cái xác tàn tạ lạnh ngắt trong ngôi nhà cũ mèm rách nát của nó.

Con bé chết rồi.

Thân xác nó đầy những vết bầm tím thậm chí là đen ngòm đi, bộ đầm tôi mua cho nó đã bị xé rách tan, khuôn mặt nó sưng lên đầy những vết thương lớn nhỏ. Mái tóc mà tôi ngày ngày chăm chuốt lại bị cắt phăng đi xơ xác.

Con bé bị cưỡng hiếp bởi đám ăn chơi ở xóm bên, bọn chúng nhậu say xỉn rồi vô tình thấy con bé ngu ngơ liền kéo nó vào bụi mà thay nhau in lên thân thể trắng ngần thuần khiết của nó những dấu vết đau thương, kinh tởm. Đã thế chúng còn không biết điểm dừng, hành hạ, bỡn cợt con bé đến khi nó không còn hơi thở nữa rồi mới hối hả chạy trốn đi.

Tôi mặc kệ mọi người ngăn cản, tôi như điên như dại nhào đến ôm lấy cái thân xác non trẻ đã lụi tàn, tôi gào khóc như kẻ mất trí, như đứt gan đứt ruột, đứt đi mất mảnh tình thương mến trong lòng, trái tim tôi như muốn vỡ tan, lòng ngực tôi như có ai thắt lại. Nước mắt tôi tuôn ra như thể đã rất lâu rồi tôi chưa từng khóc, không thể kìm nén được. Lời hứa hẹn tôi trao còn chưa kịp thực hiện thì người đã không còn nữa, những bộ đồ tôi mua cất trong tủ chưa kịp đem về thì con bé đã đi mất.

Có người nói tôi điên, vì kẻ không thân thuộc mà làm trò. Tôi bỏ ngoài tai lời họ nói, với tôi, con bé như là em của mình, như là một người trong gia đình tôi thương hết mực, như là nàng công chúa bé nhỏ trong lòng này mà tôi dùng cả cuộc đời muốn nâng niu, bao bọc mãi.

Tôi trách lũ người độc ác kia sao lại đối xử tệ bạc với con bé như thế. Tôi trách cái người gọi là ba là mẹ lại bỏ rơi con mình. Tôi trách cuộc đời lại nhẫn tâm bạc bẽo.

Con bé còn nhỏ, cái tuổi của nó đáng lẽ phải được đi học, được ba mẹ yêu thương, có bạn bè kề bên nhưng phận nó lại khổ quá, đè hết đi những tương lai tươi sáng vốn có, con bé, nó chẳng có gì ngoài thân xác tươi trẻ và tâm hồn trẻ thơ vậy mà giờ cũng bị cướp mất.

Ngay cả quyền được sống cũng bị tước đoạt, cứ như con bé bị loại trừ khỏi cuộc sống này, cứ như nó là sản phẩm lỗi mà cuộc đời muốn xóa bỏ.

Tôi tự mình làm đám tang cho con bé, tôi lựa chọn đốt đi thân xác và giữ lại những mảnh tro tàn cất trong chiếc hũ đen tăm tối. Tôi giữ lời hứa của mình, đem con bé đến biển và thả trôi đi những mảnh tro vào sóng để cuốn trôi mãi.

Thấp thoáng trong những làn nước xanh biếc kia, tôi nghe tiếng sóng vỗ rì rào hòa lẫn với giọng cười ngây ngô của con bé, thấp thoáng trên nền trời xanh của bầu trời, tôi thấy hình dáng em với bộ váy trắng ngần chạy nhảy đi về miền xa.

Tôi thương em cô gái bé nhỏ tội nghiệp. Tôi hy vọng ở nơi xa xôi nào đó em sẽ hạnh phúc. Tôi mong cầu nơi đó dịu dàng với em hơn cả tôi.

Em đã vất vả rồi. Ngủ ngon nhé cô gái bé nhỏ của tôi...

_ END_

Để lại cảm nhận của mọi người nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro