Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Lúc tôi thức tỉnh cốt truyện, nhìn thấy bạn trai tôi đang đem nam chính trong tiểu thuyết vườn trường đạp xuống đất hạ nhục.

Tôi lập tức dùng một chân đá hắn lăn bò ra đất.

Kéo lỗ tai anh ấy rống lên: "Mau xin lỗi cậu ta, trở về em cho anh tuỳ tiện hôn."

Đại thiếu gia từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh một giây biến sắc, lập tức ôm nam chính hết xin lỗi lại xưng huynh gọi đệ.

Sau này, miệng tôi mỗi ngày đều bị hôn đến sưng lên, cho rằng đã ngăn cản được bạn trai tìm đường chết.

Ai ngờ tên gia hoả này trước mặt tôi một kiểu, sau lưng lại trở mặt.

Mỗi lần nam chính bị bắt nạt đều không thiếu công lao của hắn.

Tôi không thể nhịn được nữa, cãi nhau với hắn đòi chia tay.

Hắn tức đỏ mắt, quay đầu trói nam chính lại đem đến trước mặt tôi.

"Em dám chia tay, anh sẽ đánh gãy chân hắn."

__________

Nửa tiếng trước, bạn trai gửi cho tôi một cái video.

"Tịch Bảo, đoán xem anh phát hiện cái gì? Mèo con nhỏ em thích nhất."

Trong video, hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dưới mái tóc ướt nhẹp mồ hôi là một đôi mắt đào hoa đang tản ra ý cười nhàn nhạt, lúc này hắn đang ngồi xổm trên đất chọc một con mèo hoang nhỏ.

Dáng vẻ này nếu như để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc đây chính là Trần Hoán, hỗn thế ma vương phú nhị đại có tiếng ở Giang thành.

Cho nên, khi nhìn thấy một màn nam chính trong truyện vườn trường bị hắn dẫm lên mặt nhục nhã, tôi không kinh ngạc một chút nào.

Chỉ là lá gan muốn nứt ra, muốn kêu lên một câu: Chán sống rồi!

Đắc tội ai không đắc, lại đắc tội nam chính!

Kia chính là người tương lai chỉ cần một ánh mắt là có thể làm nhà hắn phá sản, làm hắn từ đại thiếu gia cao cao tại thượng biến thành kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ.

"Tao mẹ nó không chủ động tìm mày kiếm chuyện, mày ngược lại tự mình đưa tới cửa."

"Hôm nay không đánh gãy một chân của mày, lão tử không phải là Trần Hoán!"

Khoé miệng Trần Hoán có một tia máu, càng dùng sức đạp lên mặt Lục Thời Yến.

Mấy tên đàn em xung quanh xem náo nhiệt còn đang ồn ào lên.

"Hoán ca, đừng nhiều lời với cậu ta, trực tiếp đánh gãy chân cậu ta là được."

"Dám động thủ cùng Hoán ca của chúng ta, thật là chán sống."

Lục Thời Yến hốc mắt đỏ tươi đang chật vật quỳ rạp trên mặt đất, khoé mắt như muốn nứt ra.

Mắt thấy Lục Thời Yến cầm thanh thép đang muốn liều mạng phản kháng. Tôi không kịp chờ tiêu hoá xong cốt truyện vừa thức tỉnh trong đầu đã chạy nhanh vọt đi lên.

Không chút suy nghĩ đạp Trần Hoán đang cúi người ngã chổng vó như cún ăn cức.

"ĐMN...."

"Tịch Bảo?" Trần Hoán bị đạp đầy mặt phẫn nộ quay đầu lại nhìn, thấy người đánh lén là tôi thì chuyển thành khiếp sợ.

Tôi liếc mắt nhìn dấu chân trên mặt nam chính, cùng ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn của cậu ta.

Một tay nắm lấy lỗ tai Trần Hoán, cúi người xuống ở bên tai hắn nói: "Xin lỗi cậu ta đi."

"Dựa vào cái gì lão tử phải......"

Không đợi Trần Hoán phẫn nộ kêu gào xong, tôi dụ dỗ nói: "Trở về em cho anh tuỳ tiện hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro