Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dữu sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn sau cú shock: "Trì Uyên, hình như đây là lần đầu tiên em nhận ra sự tàn khốc của giới giải trí này, em có thể tin anh không?"

"Tại sao không thể tin, biết tôi lâu như vậy, em còn không biết tôi là người như thế nào?" Trì Uyên hỏi ngược lại.

Lâm Dữu trầm mặc, cô biết Trì Uyên là người như thế nào, nhưng Trì Uyên lại là người có độ hot cao gấp mấy chục lần Vu Trạch Châu, người như vậy cô làm sao có thể mơ tưởng trèo cao.

Dũng khí vốn tích góp bao lâu dường như vào giờ khắc này đã bay đi hết.

"Lâm Dữu, em trả lời tôi." Ngữ khí Trì Uyên mang theo chút gấp gáp.

Lâm Dữu mím môi trả lời: "Hình như là em suy nghĩ nhiều rồi, việc em phải làm bây giờ là cùng các thành viên kéo lại sức hot cho Citrine một lần nữa."

Còn những thứ khác, bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ, không, không đủ thời gian.

Trái tim Trì Uyên chìm xuống, anh có thể nghe ra ẩn ý của lời này, sau khi cúp điện thoại, anh ném điện thoại sang bên cạnh nhìn Khâu Minh đang ăn gà rán.

Ánh mắt lạnh lùng nói: "Cậu vẫn còn thời gian ở đây ăn sao?"

Khâu Minh ngơ ngác ngẩng đầu: "Làm sao thế? Anh với Lâm Dữu cãi nhau à?"

"Vu Trạch Châu ở công ty nào?" Trì Uyên cau mày hỏi.

"Anh muốn biết cái này làm gì? Anh cũng không cần một nghệ sĩ kém cỏi như vậy chứ?" Khâu Minh nghi ngờ hỏi.

"Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất cứ đâu nữa, cậu có hiểu ý tôi không?" Ánh mắt Trì Uyên lạnh lùng, nói. Nếu không phải người này gây ra chuyện khôi hài như vậy, Lâm Dữu cũng sẽ không thu mình trốn vào trong vỏ giống như một con rùa nhỏ.

Khâu Minh rùng mình, đã bao lâu rồi cậu ta không nghe thấy Trì Uyên hạ sát lệnh kiểu này chứ, lần trước là do một nữ nghệ sĩ năm lần bảy lượt câu dẫn khiến anh không thể nhịn được, mới khiến nữ nghệ sĩ này không còn có thể ở lại trong giới giải trí nữa.

Nhân mạch và tài nguyên của Trì Uyên đáng sợ hơn rất nhiều so với lời đồn bên ngoài.

"Em lập tức đi làm!" Khâu Minh buông gà rán xuống, không dám chậm trễ một giây, nếu không cậu ta sợ người tiếp theo biến mất sẽ là bản thân mình.

***

Lâm Dữu hồn bay phách lạc từ trong phòng đi ra, lúc Trì Uyên cúp điện thoại, trái tim cô hình như cũng trống rỗng như vậy, nhưng hiện thực lại không thể không làm cho cô nhận ra hiện trạng của mình.

Cô giống như người không có linh hồn đi về phía trước, bỗng đụng phải một người, Lâm Dữu đột nhiên tỉnh táo, cô chưa nhìn liền khom lưng xin lỗi.

Tiêu Thừa Tu cười khẽ một tiếng, liền nói: "Khách sáo với anh như vậy làm gì."

Sau khi nghe được giọng nói kia, Lâm Dữu mới ngẩng đầu nhìn người tới, cô thở phào nhẹ nhõm: "Là sư huynh ạ."

Tiêu Thừa Tu nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô, nụ cười dần dần tắt: "Anh biết chuyện của nhóm các em, chuyện Mộng Dao rời nhóm quả thật làm cho người ta trở tay không kịp."

Lâm Dữu rũ mắt: "Em vẫn không thể tin được Mộng Dao quyết định rời nhóm, em không ngờ chuyện sẽ lớn đến mức đó, cô ấy căn bản không cần phải rời nhóm."

"Lâm Dữu, em đã từng nghĩ tại sao Mộng Dao lại rời đoàn chưa?" Tiêu Thừa Tu thở dài, "Chuyện tình cảm này bị bóc ra thì thôi, quan trọng nhất là bị người ta quăng nồi, lại chịu nhiều lời mắng nhiếc như vậy, tinh thần của cô ấy cũng bị tàn phá theo. Hơn nữa cô ấy áy náy, cho dù không rời nhóm thì cũng không cách nào đứng trên sân khấu nữa."

"Em biết..." Lâm Dữu cắn răng, "Nhưng vì sao Vu Trạch Châu còn có thể sống rất tốt, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, mà Mộng Dao phải trả giá lớn như vậy."

Tiêu Thừa Tu bất đắc dĩ: "Đây chính là giới giải trí đó."

"Xem ra giới giải trí không đơn giản như em tưởng tượng." Khóe miệng Lâm Dữu nở một nụ cười, "Em sẽ cố gắng xông lên đỉnh kim tự tháp."

***

Gần như tất cả lịch trình từ cuối tháng 9 đến đầu tháng 10 đã bị hủy bỏ, ngay cả show tống nghệ của nhóm vốn được công ty chuẩn bị cũng gác lại.

Citrine nghênh đón cơn bão khủng hoảng, phòng luyện tập vốn đang tràn ngập tiếng cười đùa hiện tại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lý Ánh Hạm là đội trưởng cũng không cách nào làm cho không khí quay lại như trước, bởi vì chính cô cũng khó chịu.

Tần Trạch đi vào từ ngoài cửa, hai tay vỗ vài cái, tiếng vang dội lập tức khiến năm người phục hồi tinh thần lại, "Đã qua bao nhiêu ngày rồi, các em còn chưa lấy lại tinh thần sao!"

Lý Ánh Hạm đứng dậy hỏi: "Anh Tần, Mộng Dao đã liên lạc với anh chưa?" Từ khi chuyện đó qua đi, Tề Mộng Dao tắt điện thoại, bọn họ không làm cách nào liên lạc được.

"Đừng lo lắng, bây giờ em ấy đang ở với ba mẹ." Tần Trạch trầm giọng trả lời, "Chỉ là còn chưa thoát khỏi bóng tối tâm lý, tạm thời sẽ không trở về."

"Liệu chị Mộng Dao có làm chuyện làm tổn thương bản thân không?" Giản Điềm suy đoán.

Ninh Du lập tức lên tiếng: "Giản Điềm, em đang nói gì vậy, hy vọng một chút được không?"

Giản Điềm liều đáp: "Em cũng lo lắng chứ bộ."

"Yên tâm đi, ba Mộng Dao gọi điện thoại cho anh, nói trạng thái hiện tại của em ấy vẫn ổn, có họ sẽ ở bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cũng tan thành mây khói.

"Giờ các em nên lo chuyện của mình." Tần Trạch nhắc nhở, "Tôi thấy các em không có ai vào trạng thái, động tác vũ đạo sai rất nhiều. Đến lúc đó nếu lên sân khấu, muốn chờ bị người ta cười nhạo sao!"

"Giờ chúng ta còn không có đến cả một sân khấu trình diễn." Nhiếp Niệm Vũ ủ rũ cúi đầu.

"Ai nói không có, qua hai ngày nữa sẽ có." Tần Trạch trả lời, "Anh giúp các em tìm một nơi nhỏ để diễn tập, mọi người điều chỉnh trạng thái, đừng ủ rũ, sau này còn gặp phải nhiều chuyện nữa."

Lâm Dữu ngước mắt lên, vẻ mặt vui mừng hỏi: "Anh Tần, thật sự có người mời bọn em tới diễn sao?"

"Có chứ, chỉ là phí diễn không cao." Tần Trạch hơi trầm ngâm sau đó trả lời, "Là một hoạt động đài phun nước, lên sân khấu nhất định sẽ bị ướt, hơn nữa nhiệt độ ngày đó không tính là quá cao, cho nên rất nhiều nhóm idol không muốn đi."

Năm người nhìn nhau, nói: "Bọn em sẵn sàng đi!"

"Được, vậy anh sắp xếp lịch trình này."

***

Bởi vì đây là lịch trình đầu tiên sau khi nhóm xảy ra chuyện, để tạo ấn tượng tốt với người hâm mộ và người qua đường, năm người ở trong phòng tập lại mấy bài hát.

Lâm Dữu cũng chia được một phần lời vốn thuộc về Tề Mộng Dao, tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng trong lòng lại muốn làm thật tốt.

Đầu tháng 10, sau cơn mưa đầu tiên, một đợt nhiệt độ thấp tràn tới. Mọi người bên dưới đều mặc áo khoác dài tay, bên ngoài mặc áo mưa, mà Citrine trên sân khấu chỉ có thể mặc váy ngắn xếp ly biểu diễn.

Đài phun nước mở, năm người lập tức bị ướt đẫm, nhưng đây là trên sân khấu, phải duy trì nụ cười trên mặt.

Sau khi mối tình của Tề Mộng Dao bị bóc, có người thoát fans, nhưng đại đa số còn ở lại, lịch trình này cũng có fans tới hiện trường tiếp ứng cho họ.

Tại hiện trường, fans Lâm Dữu đến nhiều nhất, điên cuồng chụp ảnh Lâm Dữu, mà những bức ảnh này lên weibo lại gây ra một trận bàn tán sôi nổi.

Trạm tỷ đều có kỹ thuật chụp ảnh tinh xảo, tách Lâm Dữu ra khỏi những giọt nước phía sau, toàn bộ không gian dường như chỉ còn lại một mình Lâm Dữu, tóc ướt và giọt nước phảng phất như trở thành trang trí đẹp nhất của cô. Thứ khiến người ta bất ngờ nhất chính là cảm giác tiên khí cách biệt với thế giới này, phối với bầu không khí trong lành lạnh lẽo, quả thực chính là nghệ thuật tuyệt mỹ.

-Huhuhu, lâu không thấy Tiểu Dữu, cuối cùng cũng chờ được.

- Mấy tấm ảnh này sẽ được liệt vào một trong những tấm ảnh cấp thần của Tiểu Dữu, thật sự quá tuyệt

- Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, họ còn mặc váy ngắn nhảy, thật sự rất cố gắng, hy vọng mọi người đừng mắng họ, họ vô tội mà

- Mọi người mau đến lọt hố Tiểu Dữu tuyệt mỹ ngọt ngào đi, sẽ không chịu thiệt, sẽ không bị lừa

- Vốn định thoát fans, mấy tấm ảnh lại khiến tui lăn lại

Sau khi biểu diễn xong, năm người đều run rẩy trở về hậu trường, Dương Đan cùng nhân viên công tác lập tức mang khăn choàng tới khoác cho các cô, vẻ mặt đau lòng nói: "May là có chuẩn bị canh gừng trước, các em mau tới đây làm ấm cơ thể."

"Bình luận trên mạng phần lớn đều có chiều hướng rất tích cực, xem ra bước đầu này là đúng đắn." Tần Trạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nói: "Không bao lâu nữa đại hội thể thao idol sẽ bắt đầu, lần này không thể bỏ qua cơ hội nữa."

"Ừm, phải lấy giải nhất!" Năm người đều tràn đầy năng lượng.

***

Đại hội thể thao idol là một sự kiện thể thao được tổ chức hàng năm bởi Hải Tinh Video, được coi là một chương trình tạp kỹ xuất hiện dành riêng cho nhóm idol. Mặc dù Citrine đã ra mắt được ba năm, nhưng chưa bao giờ đến đó.

Năm đầu tiên ra mắt, đại hội thể thao idol vừa mới kết thúc, lần thứ hai gặp phải bệnh cúm, ba người trong đội bị cảm lạnh, cho nên cũng không có cách tham gia, năm lần thứ ba này bất luận thế nào cũng phải tham gia.

Đại hội thể thao idol không ít hạng mục, nhưng cũng không phải là chỉ có người am hiểu thể thao mới được tham gia, bởi vì dù gì thì đây cũng là một chương trình tạp kỹ, mỗi thành viên đều phải có cơ hội lộ diện.

Năm nay, Đại hội thể thao idol của Hải Tinh Video đã áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp, thậm chí còn mời huấn luyện viên và người dẫn chương trình chuyên nghiệp hơn trước, địa điểm cũng lớn hơn rất nhiều, có thể chứa năm ngàn người hâm mộ vào cổ vũ.

Sau khi lựa chọn các hạng mục, năm người Citrine đã cố gắng hết sức luyện tập trong một thời gian ngắn để có được kết quả tốt.

Để thuận tiện cho việc vận động, Lâm Dữu búi mái tóc vàng lên, ngay cả bộ đồ thể thao màu xám cực kỳ đơn giản, dưới gương mặt tươi sáng của Lâm Dữu cũng trở nên đẹp đẽ.

Trong phòng chờ, năm người đều khởi động chuẩn bị cho đại hội thể thao này, mục tiêu các cô hôm nay là huy chương vàng, bởi vì lấy huy chương vàng mới có thể làm cho độ hot của Citrine tăng lên.

Dương Đan từ ngoài cửa đi vào, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "200 suất cơm trưa tiếp ứng được phát ra toàn bộ, không ngờ fans của chúng ta lại tới ngồi đầy đủ."

Đây là tin vui cho cả 5 người Lâm Dữu, ít nhất người hâm mộ cũng không quay lưng lại hết.

Tần Trạch từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt không thoải mái vui vẻ như Dương Đan, bởi vì trên tay anh cầm một xấp giấy.

"Mấy thằng nhóc này lá gan lớn thật, thế mà còn dám nhét thông tin liên lạc vào đây!" Tần Trạch nổi giận đùng đùng ném tờ giấy lên bàn.

Giản Điềm hóng hớt tiến lại gần xem, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dữu: "Mấy tờ giấy này đều là thư tỏ tình với chị Lâm Dữu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dữu lập tức căng thẳng: "Vứt đi."

Bây giờ cô sợ nhất là thứ này.

Lâm Dữu đi tới một bên ngồi xuống, cô mở wechat ra, lịch sử trò chuyện của Trì Uyên và cô đã từ rất lâu, nghĩ rằng hẳn là Trì Uyên rất tức giận, trong lòng cô trống rỗng khó chịu.

"Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi!" Tần Trạch hô một tiếng.

Lâm Dữu suy nghĩ một chút, sau đó chia sẻ bài "Ước định" mà cô và Trì Uyên cùng hát cho anh.

Bởi vì trong bài hát này có một câu ca từ mà cô muốn nói với Trì Uyên, cô muốn gặp anh ở đỉnh cao.

Tác giả muốn nói: Tiểu Dữu của chúng ta cần phải được thăng chức, không vội ha~~

Hơn nữa Trì Uyên không phải là người dễ dàng buông tay đâu ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro