Chương 2: Tổ tiên sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn tin nhắn hai người này gửi đến, Hạ Trì Ý cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó tính toán khối lượng công việc còn lại trong ngày, cảm thấy mình chẳng muốn đi đâu cả.

Anh gửi tin nhắn riêng cho cả hai người.

【Hạ Trì Ý: Ngại quá, hôm nay có việc rồi.】

【Hạ Trì Ý: Đừng đến. 】

Đường Minh Dương trả lời tin nhắn rất nhanh.

Anh nhắm mắt lại: “Hồ Dư.”

Hồ Dư giật mình, thận trọng ngẩng đầu nhìn Hạ Trì Ý: “Thầy Hạ.”

Hạ Trì Ý nói: “Sắp vào học rồi, cậu về trước đi.”

Như để xác nhận lời nói của Hạ Trì Ý, giây tiếp theo tiếng chuông chuẩn bị vang lên.

Hồ Dư vừa nghe nói mình có thể trở về, vẻ mặt lập tức trở nên thoải mái hơn. Cậu ta mỉm cười nói "Chào thầy" rồi đứng dậy, nhưng Hạ Trì Ý lại gọi cậu ta lại.

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói vừa mỏng vừa trang nghiêm: “Lần sau tôi còn bắt gặp cậu chép bài tập của người khác, tôi sẽ mời bố cậu đến. "

Chờ Hồ Dư lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi rời đi, Hạ Trì Ý lại bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Làm giáo viên cấp 3 chắc chắn không phải là một công việc nhàn nhã, ngoài việc chuẩn bị bài học, tổ chức họp và dạy nhiều lớp, còn phải quan tâm đến thể chất và tinh thần cũng như các vấn đề sức khỏe của học sinh.

Ngoài ra còn có vấn đề hormone quấy phá mà yêu sớm.

Hạ Trì Ý đã trải qua độ tuổi này, tuy chưa từng yêu nhưng cũng hiểu được. Sau khi cơn chóng mặt do bị sốt đỡ hơn một chút, anh gọi đôi nam nữ trong lớp đang hú hí gần đây đến văn phòng, yêu cầu họ chú ý khoảng cách và tập trung vào việc học.

Nhìn hai đứa trẻ cúi đầu, Hạ Trì Ý biết chỉ có hai kết quả: chia tay hoặc tiếp tục quen nhau. Sau khi chia tay, chúng sẽ dồn tâm trí vào việc học, còn nếu tiếp tục quen nhau, chứng tỏ chúng thực sự thích nhau.

Hạ Trì Ý nghĩ cách nào cũng tốt.

Sau một ngày bận rộn như thế, Hạ Trì Ý lại đến lớp để giám sát việc tự học buổi tối. Phần lớn học sinh đều đến căng tin mua quà vặt và đồ ăn nhanh để lấp bụng. Hạ Trì Ý ngửi thấy mùi trong phòng học rồi mới nhớ ra mình bận đến mức quên ăn cơm trưa và cơm chiều.

Anh đang sửa bài tập về nhà, thỉnh thoảng còn trả lời câu hỏi của học sinh. Thực ra, điều anh đang nghĩ tới là khi về đến nhà sẽ lấy đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh làm mì súp gà và thêm vào đó hai quả trứng lòng đào.

Khi cuối cùng cũng đến giờ tan trường, học sinh bỗng trở nên sôi nổi. Chúng nói cười, thu dọn cặp sách và khoác vai nhau bước ra ngoài.

Hạ Trì Ý không vội rời đi.

Rất nhiều phụ huynh đến đón học sinh. Họ rất thích trò chuyện với anh, từ điểm số và những biểu hiện gần đây của học sinh cho đến việc giới thiệu bạn gái cho thầy Hạ.

Không phải Hạ Trì Ý không thích nói chuyện phiếm, nhưng an đang bị chóng mặt và đau họng nên không muốn nói chuyện cho lắm.

Chờ phụ huynh về gần hết Hạ Trì Ý mới rời đi.

Căn hộ của anh ở gần trường, đi khoảng mười phút. Hạ Trì Ý đi chậm rãi dọc theo mép đường, dùng ngón tay thon dài vuốt ve hộp thuốc lá trong túi quần.

Hạ Trì Ý có thói quen hút thuốc nên lúc này hơi nghiện. Anh hơi ngứa ngáy tay chân, nhưng xét đến việc mình đang bị bệnh, anh lại cảm thấy không nên làm vậy.

Sau khi đấu tranh với nội tâm một lúc, Hạ Trì Ý vẫn lấy hộp thuốc lá ra.

Anh đưa điếu thuốc vào miệng, lấy ra chiếc bật lửa kim loại xinh đẹp, nghiêng đầu châm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi thật sâu rồi nheo mắt mãn nguyện.

Ánh sáng từ tàn thuốc nhấp nháy, sương trắng bao phủ trên má Hạ Trì Ý.

Lần đầu tiên các học trò của Hạ Trì Ý nhìn thấy anh hút thuốc, mắt chúng gần như muốn rớt ra ngoài, như thể chúng không bao giờ ngờ rằng Hạ Trì Ý nghiêm túc và cổ hủ lại có thể hút thuốc.

Nhớ tới vẻ mặt của học sinh, Hạ Trì Ý không khỏi mỉm cười.

Sau khi trở về nhà, Hạ Trì Ý bắt đầu nấu mì cho mình. Khi mì gần chín thì bỏ thêm hai quả trứng nữa. Muốn ăn trứng lòng đào thì nấu khoảng 3 phút, Hạ Trì Ý canh thời gian trên điện thoại.

Đến hai phút năm mươi chín giây, Hạ Trì Ý chuẩn bị tắt bếp thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng động cơ gầm rú phát ra từ tầng dưới. Hạ Trì Ý rũ mi.

Anh tắt bếp.

Khi sợi mì cuối cùng trượt xuống thành nồi và rơi vào bát, anh cũng nghe thấy tiếng mở thang máy từ hành lang bên ngoài. Hạ Trì Ý bưng bát tới bàn ăn. Bát chạm vào mặt bàn gỗ phát ra tiếng “cạch”.

Cùng lúc đó, có người gõ cửa. Tiếng gõ cửa gấp gáp và nặng nề như đến đòi mạng. Hạ Trì Ý hít một hơi và thở dài trong im lặng.

Anh đi mở cửa.

Chiều cao của Hạ Trì Ý cũng được coi là xuất sắc trong phái nam, nhưng người đàn ông ngoài cửa lại cao hơn Hạ Trì Ý nửa cái đầu.

Người đàn ông này nhìn khá đẹp trai, có chút hoang dã, đôi lông mày xếch, vẻ mặt có chút xấu xa, nhưng cũng có khuôn mặt khiến người ta cho rằng hắn có tính khí thất thường, rất khó gần, không nên đụng tới.

Người đàn ông có nước da màu lúa mì khỏe mạnh, cánh tay lộ ra ngoài có đường nét mềm mại và mạnh mẽ.

Hắn hỏi Hạ Trì Ý: “Sao chậm thế?”

“Tống Ám”

Hạ Trì Ý gọi tên hắn, xoa nhẹ mi tâm: “Không phải tôi đã bảo anh đừng đến sao?”

“Không thấy.” Tống Ám nhìn lướt qua bàn, cau mày: “Cậu muốn ăn cái này à?”

Hạ Trì Ý nói: “Ừm”

Tống Ám lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi đồ ăn cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Không cần.”

Hạ Trì Ý nói: “Hôm nay tôi không có tâm trạng, anh muốn ở lại thêm một lát hay đi ngay?”

Tống Ám nghe vậy sửng sốt, càng nhíu mày chặt hơn: “Hạ Trì Ý, cậu muốn đuổi người à?”

Dừng một chút, Tống Ám khịt mũi: “Không đi, hôm nay tôi sẽ ngủ lại đây.”

Hạ Trì Ý không có phản ứng gì mà "ừm" một tiếng, Tống Ám ngồi vào bàn và ăn mì sợi anh nấu.

Tống Ám ở trong căn hộ của Hạ Trì Ý còn thoải mái hơn ở nhà. Hắn bật TV lên, ngẫu nhiên tìm một kênh, sau đó nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động.

Nhưng Tống Ám không xem TV hay điện thoại di động. Hắn nhìn Hạ Trì Ý vẫn thẳng lưng ngay cả khi ăn, chỉ cảm thấy ê răng.

Hai người là bạn cùng phòng ở trường đại học. Họ đã quen biết nhau được tám năm.

Khi còn học đại học, Hạ Trì Ý không nghiêm túc như bây giờ. Anh có mái tóc đen mềm mại và làn da trắng trẻo. Anh dịu dàng và lịch sự với mọi người. Khi cười lên như một làn gió xuân.

Vài năm trước, cha anh ngoại tình, mẹ anh qua đời, lăn lộn trong xã hội mấy năm đã khiến anh ngày càng cứng nhắc và nghiêm túc. Trong hai năm qua, anh ít cười hơn.

Tống Ám luôn cố gắng làm anh vui vẻ, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của Hạ Trì Ý.

“Con mẹ nó” Tống Ám dời mắt khỏi lưng Hạ Trì Ý, chửi nhỏ một tiếng: “Tổ tiên sống”

-

Di: Các bạn thấy tên sai hoặc bị lỗi chỗ nào thì cmt cho mình biết nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro