Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Và cứ thế, một buổi chiều, tôi lại ngồi trên hàng ghế đá dưới sân trường. Sắp đến hè, những cây hoa phượng rạo rực đua nhau một màu đỏ thắm. Tiếng đàn ghi-ta lại vang lên trong sân trường vắng. Tôi sắp xa trường rồi, sắp rời xa những ký ức có tôi và cậu ấy. Một cơn gió thổi qua đưa theo vài cánh phượng, đến nốt nhạc cuối cùng, một giọt nước mắt đã không biết từ khi nào rơi xuống. Tôi không kiềm nén được nữa, tôi bật khóc. Không biết khóc cho đến khi nào, thì một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt. Tôi nhận lấy ngẩn đầu nhìn, là một chàng trai. Tôi không biết tên cậu ta nhưng mỗi khi tôi ngồi đây đàn thì không xa hàng ghế là cậu. Cậu là người duy nhất nghe tôi đàn. Cậu đã ngồi nhìn tôi hơn một năm. Tôi lau khô nước mắt, mỉm cười.


- Chào cậu, cảm ơn...

Cậu ấy cũng nhẹ cười, ngồi xuống cạnh tôi. - Cậu không sao chứ?

Tôi lắc đầu. - Không sao... chỉ là muốn khóc thôi.

- Giờ khóc xong rồi đã thoải mái hơn chưa.

Tôi gật đầu. - Tốt hơn rồi. Tôi tên Ngọc Lan. Cậu tên gì vậy?

Cậu ta nhặt bông hoa phượng làm thành con bướm đưa cho tôi.

- Chào Ngọc Lan. Tôi tên Kỳ, khán giả đặc biệt của cậu. Tiếng đàn luôn khiến lòng người tan nát như thế, nhưng tôi thích.

Nhìn con bướm đỏ trong tay, không hiểu sao trong lòng hôm nay lại cảm thấy vui. - Vậy, để tôi đàn cho cậu nghe.

Thêm một lần nữa tiếng đàn lại vang lên. Dưới bóng chiều hai bóng người trải dài, một vài cánh phượng lại theo gió lượn bay. Thế là cứ mỗi buổi chiều tôi cùng người bạn mới đấy ngồi trên hàng ghế, tôi đàn cậu nghe.

Thời gian cứ trôi, năm nay, tôi và cậu ta cùng lên đại học. Vẫn cứ thế, một nơi mới, một chiếc đàn cũ, hai bóng người yên lặng không nói lời nào. Giờ Kỳ là bạn trai tôi. Qua những tháng ngày, tôi đã dần quên trên thế gian này còn có một người tên là Vũ Hạo, và thay vào đó bằng một cái tên Kỳ. Nhưng nói quên đi chỉ là gạt người, nếu dễ dàng quên được thế thì chiếc ghi-ta cũ này tôi đã bỏ từ lâu. Tôi vẫn nhớ về cậu, Vũ Hạo. Những cái kỷ niệm đẹp như thế sao tôi có thể quên. Nhưng nhớ cũng chỉ là để nhớ, giờ thì tôi có Kỳ. Cậu ta thương tôi, và giờ tôi sẽ nghe lời cậu, cố gắng nắm giữ những thứ thuộc về tôi. Kỳ là người tôi thương và tôi sẽ không để cho cậu ta trở thành một Vũ Hạo thứ hai trên đời. Tôi đang rất vui với cái hạnh phúc hiện tại. Và cho đến một ngày tôi nhận ra được một sự thật. Nó làm tôi hối hận, nó làm tôi thấy chán ghét bản thân mình, là tôi có lỗi.

Một buổi chiều ấy, dưới sân trường đại học, tôi cùng Kỳ vừa đàn đến nốt nhạc cuối cùng. Cười cười nói nói, thì bỗng dưng nhìn thấy được hai bóng người quen thuộc. Khiến tôi hoảng sợ, nhớ về quá khứ lại một lần nữa bắt đầu. Là... chính là... ba mẹ Vũ Hạo. Hai bác nhìn tôi rồi lại nhìn Kỳ. Tôi với cậu ta cúi đầu chào. Sau đó Kỳ đi, tôi cùng hai bác ngồi trên ghế. Ba người im lặng không ai nói lời nào. Tôi cúi đầu không dám nhìn vào họ, cứ như cuộc gặp lần ấy. Càng nhớ lại tim tôi càng loạn đập, tôi thất lòng nhói lắm. Hai bàn tay căng thẳng ướt cả mồ hôi, nghe ba Hạo hỏi:

- Cậu trai lúc nãy là bạn trai cháu à?

Giờ phút này tôi mới dám ngẩn đầu, từ trong miệng nhẹ ra một tiếng "Dạ...".

Tôi cảm nhận thấy ánh mắt lần này của họ có chút gì đó đau thương, họ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh bỉ như lúc trước. Họ mỉm cười, rồi mẹ Hạo bảo:

- Cậu trai ấy trông rất tốt. Còn... về chuyện lúc trước... là hai bác có lỗi với con. Con không trách hai bác chứ?

Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng. Trách hai bác sao? Hai bác đã làm gì để tôi trách chứ. Nếu có trách thì phải trách Vũ Hạo, là tại cậu ấy. Có trách cũng phải trách cậu ấy, có hận cũng phải hận cậu ấy. Tôi nén lại những lời này, im lặng nhìn hai người trước mặt không nói gì. Một lát sau, mẹ Hạo lấy một lá thư ở trong túi ra, để trên bàn đá. Rồi tự dưng bật khóc thảm thương, nép vào lòng ba Hạo. Chưa kịp hỏi thì nghe ba Hạo nói:

- Vũ Hạo... nó đã... qua đời rồi.

Qua đời, tôi vừa nghe nhằm sao? Cậu ấy qua đời rồi. Tại sao chứ, tôi chưa kịp gặp cậu ấy lần cuối mà. Tôi... tôi... tôi rất nhớ cậu ấy. À, mà tôi nhớ gì chứ, gặp lần cuối để làm gì chứ. Chẳng phải đã chia tay rồi sao, còn gì mà lưu luyến. Tôi và cậu ấy chẳng còn gì là của nhau cả. Giờ chẳng phải tôi đã có Kỳ rồi sao, chúng tôi mới thật sự là một đôi. Giọng nói khô khan từ miệng tôi thốt ra.

- Vậy thì sao chứ? Cháu và cậu ấy chẳng có liên quan gì với nhau.

Ba Hạo ôm người trong lòng chặt hơn, nhìn vào lá thư trên bàn.

- Bác biết, trước kia đã là không tốt với cháu. Muốn biết tất cả cháu hãy đọc lá thư này. Nếu có cháu còn trách thì để cháu trách, chúng ta không còn gì nói nữa. Nhưng Vũ Hạo là yêu con thật lòng.

Vừa nói xong từ tay lấy ra những tấm hình rất đẹp khi tôi và cậu ấy yêu nhau, nói tiếp.

- Đây là trước khi đi Vũ Hạo nhờ hai bác chuyển đến con. Nó còn mong con sau này phải sống thật tốt. Ta chỉ có một đứa con trai duy nhất giờ nó cũng đã mất rồi, xem như gia đình không phúc đi.

Nói xong, ba Hạo ôm mẹ Hạo đang thảm thương khóc bước đi. Tôi chăm chú nhìn những tấm hình, rồi lại nhìn lá thư trên chiếc bàn đá lạnh băng. Lạnh được bằng trái tim tôi sao, đã lâu rồi tôi không còn cảm xúc. Ngoài những nụ cười dối trá bên ngoài thì sao, tôi chẳng có gì ngoài nước mắt. Có nên xem bên trong là gì không? Hay là quá khứ thì cứ để cho quá khứ qua đi. Nhưng mình lại muốn biết, không lẽ tình cảm của mình dành cho cậu ấy vẫn còn sao, mình còn thương cậu ấy. Trước kia vẫn thế, và bây giờ vẫn vậy. Còn Kỳ, cậu ta phải làm sao? Mình có thể có lỗi với Kỳ không, nhưng mình không thể dối lòng được, rằng mình vẫn còn rất thương Vũ Hạo. Mình muốn gọi cái tên đó hàng trăm, hàng nghìn lần, muốn gọi cái tên đó suốt cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện