Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi bắt đầu mở lá thư ra, nhìn từng nét chữ quen thuộc mà dòng nước mắt bất giác rơi. Những nét chữ luôn đẹp như thế, luôn tinh tế khiến tim tôi loạn nhịp. So với những kiểu chữ mẫu đều đẹp hơn. Nhưng chắc vì viết đã lâu nên nét mực hơi lem màu. Cho đến bây giờ tôi mới biết mình thật sự đã sai, tôi mới là người phải hận, là người phải trách. Tôi có lỗi với cậu rất nhiều Vũ Hạo à.


"Ngọc Lan, gửi cậu.

Tôi yêu cậu và cả một đời đều yêu cậu. Chắc lúc cậu nhận được lá thư này thì tôi không còn ở đây nữa, mà là ở một nơi thật xa. Tôi không biết nó sẽ là đâu, nhưng tôi biết tôi sẽ không còn được nhìn thấy cậu.

Cậu còn nhớ lần đầu tiên mình gặp, cùng ngồi chung bàn, từ lúc đó tôi đã thương cậu. Chắc đó là cái duyên phải không? Qua những ngày ngồi cạnh cậu, cùng cậu tham gia các hoạt động trường, tôi biết mình càng thích cậu hơn. Tôi nhớ ngày valentine đầu tiên của tụi mình, trông cậu ngại ngùng mà tôi vui lắm. Tôi còn nhớ cái hôn đầu trên má cậu, nó ngọt lắm. Tôi yêu cậu, yêu tất cả những gì của cậu. Tôi thích nhất là nhìn đứa ngốc như cậu ở trong giờ học lén ăn vụng, chơi điện thoại, nhìn bộ dáng để chân vào bàn là thấy đáng yêu rồi. Tôi có thể cùng cậu là nhờ chiếc ghi-ta ấy, không biết cậu có còn giữ nó hay không. Những buổi chiều bên cậu, đàn cho cậu nghe, nhìn cậu cười, đó là những buổi chiều hạnh phúc nhất của đời tôi.

Nhưng ông trời cho tôi được gặp cậu, mà không cho tôi cơ hội được bên cậu, là mối tình đầu cùng trải qua thời thanh xuân cùng cậu. Tôi không ngờ ông trời lại thích trêu đùa con người như thế. Là tôi có lỗi với cậu. Chắc câu chia tay của tôi làm cậu đau lắm phải không? Tôi không muốn mình như thế, nhưng điều đấy mới tốt cho cậu, mới tốt cho hai chúng ta. Cậu phải nắm bắt những gì thuộc về mình, đừng để bao giờ đánh mất. Cậu còn cả một tương lai, còn tôi không còn gì nữa.

Tôi mắc bệnh ung thư đã vào thời kỳ cuối. Chắc sẽ chẳng sống được bao lâu, tôi không muốn người tôi thương phải chứng kiến cảnh tôi ra đi, tôi không muốn người tôi thương phải nhìn thân ảnh vì hóa chất mà tóc rụng dần. Tôi không muốn cậu nhìn tôi mà đau lòng. Thà để tôi đi đi, đi trong thầm lặng, để cậu trách tôi và rồi không còn nhớ về tôi. Tôi không phải là một chàng trai tốt, vì đã làm cậu tổn thương. Nhưng bù lại trên thế gian này sẽ còn có một người yêu thương cậu hơn tôi, người ấy sẽ cùng cậu đi hết một thời thanh xuân. Còn tôi thì chỉ là kẻ mãi mãi có lỗi với cậu.

Tôi sẽ là cơn gió để đưa tâm hồn cậu về với đúng nghĩa của mình.

Người tôi yêu, Ngọc Lan...

- Vũ Hạo- "

Tôi cầm tờ giấy trên tay mà mặt giấy đã thấm đầy nước mắt. Tôi sai rồi, trước kia không nên trách cậu ấy. Tôi luôn trách cậu nhưng tôi mới thật sự là người tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác. Cậu vì tôi làm tất cả, nhưng tôi không thể vì cậu mà từ bỏ tất cả. Cậu đem cả những giây phút của cuộc đời để yêu tôi, nhưng tôi không thể ở bên cạnh khi cậu cần. Nhưng tại sao cậu cứ như thế? Cậu chỉ luôn nghĩ cho tôi, cậu thà để tôi hận cậu, sao cậu không biết ích kỷ cho bản thân mình chứ. Ích kỷ một lần thật sự khó khăn với cậu hay sao. Tôi ôm tờ giấy vào lòng, úp mặt xuống bàn nức nở. Hai bờ vai càng lúc càng mãnh liệt run lên.

- Vũ Hạo à, một câu chia tay cậu sẽ quên sao?

Không biết từ đâu cho tôi một cái ôm ấm áp.

- Ngọc Lan... đừng khóc...

Tôi nép vào lòng cậu ta, ôm thật chặt. - Kỳ... tôi... tôi có lỗi với một người...

Kỳ xoa lưng tôi. - Cậu có lỗi với một người, còn tôi thì có lỗi với cậu. Tôi xin lỗi, trước kia, hồi còn cấp hai tôi với Vũ Hạo là bạn thân. Cậu ấy đã đến tìm tôi và nhờ tôi phải thay cậu ấy chăm sóc cậu.

Là... là sự thật sao? Tôi xô Kỳ ra, trên mặt vẫn ướt đầy nước mắt. - Tại sao... cậu lại lừa dối tôi?

Kỳ nhìn tôi. - Ngọc Lan, cậu nghe tôi nói... tôi xin lỗi, tôi không cố ý...

Tôi thét lên. - Cậu không cố ý vậy thì cậu đang có ý gì chứ? Tôi ghét cậu.

Nước mắt cứ rơi, tôi quay đầu bỏ chạy. Nhưng rồi Kỳ lại ôm chặt tôi, tôi vùng vẫy, Kỳ càng ôm chặt tôi hơn. Kỳ nói:

- Ngọc Lan... cậu bình tĩnh lại nghe tôi nói... tôi làm tất cả chỉ vì tôi ... yêu cậu thôi...

Tôi bất động, cả cơ thể trở nên buông lỏng. Tôi để cậu ta ôm mình vào lòng.

- Cậu, cậu yêu tôi... sao cậu lại dối tôi?

Kỳ buông lỏng cơ thể tôi ra, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

- Tôi, là, là vì... vì... cậu... Vũ Hạo yêu cậu không muốn cậu đau lòng, tôi yêu cậu, không muốn cậu vì Vũ Hạo mà phải khóc... trước kia tôi theo sau cậu, mỗi khi nghe cậu đàn là lại nhớ đến hình bóng của Vũ Hạo. Nhưng mỗi ngày càng nghe thì tôi càng thích cậu. Vũ Hạo nói đúng, cậu là một cô gái khiến cho người khác muốn chăm sóc, muốn quan tâm... và tôi đã thích cậu...

Đứng đối điện với cậu ta bây giờ tôi mới biết, người con trai đó đang khóc. Từ trước đến giờ cậu ta luôn mạnh mẽ, nhưng giờ là cậu ta đang khóc. Tại sao cậu ta lại khóc, người bị tổn thương là tôi mà. Chẳng lẽ là cậu ấy thương tôi nhiều đến thế. Cậu ấy thương tôi là phải lừa dối tôi sao? Giờ tôi chỉ muốn đi gặp Vũ Hạo, tôi nhớ cậu ấy. Lau đi nước mắt, quay sang Kỳ, cậu ta vẫn đứng yên đấy nhìn tôi.

- Kỳ, tôi muốn đi thăm Vũ Hạo.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện