Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SamTiu
Bách Dặc thường xuyên nghĩ, hắn đã nhìn Nguyệt Nha Đường lớn lên nhưng không biết từ bao giờ mà nàng lại tuyệt tình đến vậy.

Hắn chỉ nói một câu trong lúc nóng giận, nàng liền không cho hắn cơ hội giải thích.

Bách Dặc ngồi trên giường, nhìn khung ảnh trên bàn, là khuôn mặt của một nữ sinh với đôi mắt cười, cằm nàng đặt trên đầu hắn, mà hắn cũng ngước mặt lên nhìn nàng.

Điện thoại bên kia có thanh âm mềm mại của nữ nhân, "Tiểu Dặc, dì biết cháu quan tâm đến Đường Đường, dì cũng chỉ có thể giúp cháu đến đó, cuối cùng cháu cùng Đường Đường có thể tới được bước nào, dì cũng không thể bảo đảm cho cháu được."

Bách Dặc đem khung ảnh cho vào vali, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn dì Đường."

.....

Đêm đông ở thành phố Ninh, nhánh cây trụi lủi bị bao bọc bởi lớp tuyết mỏng, gió nhẹ thổi quét qua, Đường Đường rùng mình đến nổi da gà.

"Mẹ, con mới có 26 tuổi, làm gì mà phải gấp gáp kiếm chồng a."

Mẹ Đường làm sao cho nàng phản bác được, "26 tuổi còn làm sao hả? Mẹ ở tuổi đó đã có mày rồi."

"Mẹ...."

Mẹ Đường trước khi cắt ngang điện thoại đã uy hiếp một câu, "Về nhà ăn tết mà không đi xem mắt, mày cũng không cần về nữa đâu con ạ."

Mẹ Đường, từng là một nữ sĩ xuất chúng, một chủ nhiệm khoa cũng là bác sĩ nổi tiếng tại bệnh viện, thực có tiếng nói, năm đó tiếng tăm của bà vang vọng khắp khoa, cũng là Đường gia Võ Tắc Thiên trong lòng nàng, dù cho bà đã nghỉ hưu, nhưng nàng cũng không thể xem nhẹ lời nói của bà được.

Đường Đường dựa vào rào chắn ban công, đem ly champagne trong tay uống một hơi cạn sạch, thở dài một tiếng, một làn khói trắng dập dìu bay ra.

Thất Thất đi ra liền cất tiếng hỏi, "Dì Đường gọi điện thoại nói cái gì vậy?"

Đường Đường miễn cưỡng tươi cười, "Còn có thể nói cái gì, bức tớ về nhà kết hôn a."

Thất Thất nhìn nàng nở nụ cười, nhịn không được trêu chọc nói: "Thật hâm mộ người nào đó, ăn tết trở về là có lão công rồi."

Đường Đường mặt không biểu cảm, đáp, "À nha, tớ không cần giống người nào đó phải trải quá tám năm trường kháng chiến mới có thể kết hôn."

Bạn trai Thất Thất được nhà nước cử đi bồi dưỡng ở nước ngoài trong tám năm, bị Đường Đường ví như tám năm trường kháng chiến.

Thất Thất nàng là đấu không lại Đường Đường.

"Dì Đường cho cậu xem mắt đối tượng thế nào? Xem qua ảnh chụp chưa?"

Đường Đường lắc đầu, "Mẹ chỉ nói thấy sẽ biết, là du học tiến sĩ, chưa về nước đã bị Ninh Đại mời làm phó giáo sư, dù sao thiếu chút nữa đem người này khen thành một đóa hoa, là một giảng viên toán học, giảng viên toán học a, Thất Thất cậu nói có khủng bố không."

Ở nhận thức của Đường Đường, giảng viên toán học đều cùng một bộ dáng, đều có bụng bia, hàng ngày đều cầm trong tay một cái ly giữ nhiệt, hoặc đựng nước sôi để nguội hoặc đựng trà, cà phê gì đó, trên mặt nhất định sẽ đeo một cặp mắt kính, một lời nói ra sẽ như phun châu nhả ngọc, cười vào lúc nghiêm túc sẽ hù chết người, cười vào lúc đáng khinh cũng hù chết người nốt.

Thất Thất thêm vào, nói: "Người đó không đơn giản là chỉ là giảng viên toán học, hắn còn là phó giáo sư, học tập làm giáo sư."

Đường Đường phát điên, "Cậu sao giống y như mẹ tớ thế, cùng nói một lời giống nhau."

Đường Đường cũng không phải bài xích giảng viên toán học, chính là cảm thấy nếu làm người yêu thật mất mặt, người kia chắc chắn những điều bên ngoài cái gì cũng không biết, mà ý tứ của mẹ Đường là muốn cho hai người mau chóng có kết quả.

Nàng thậm chí hoài nghi ba nàng có phải bị phá sản hay không, nên mẹ nàng mới sốt ruột đem mình gả đi, nhưng đây không phải là liên hôn thương nghiệp, cũng không tồn tại lợi ích kinh tế a.

Thất Thất đem áo khác da trên người khoác lên vai Đường Đường, vỗ vỗ sau lưng nàng, "Đường, cậu có không nghĩ tới, du học toán học tiến sĩ, Ninh Đại, có cảm thấy rất quen thuộc hay không."

Đường Đường nhìn thoáng qua Thất Thất, nàng hiểu rõ Thất Thất đang nói cái gì, "Không phải là hắn, hắn đi là 5 năm cơ mà."

Thất Thất thở dài, "Cậu có phải hay không...?"

"Không phải!" Đường Đường không đợi Thất Thất nói xong, vội vã cắt lời.

Cậu có phải hay không còn nghĩ Bách Dặc, tình cảm còn chưa hết?

Không phải, là vẫn luôn nghĩ về hắn, chưa bao giờ quên đi đoạn tình này.

......

Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ đang dẫn bóng trên sân, hắn một tay dẫn bóng một cái tay khác đề phòng những người khác cướp bóng, một bước tiến nhanh về phía trước, hắn nhảy lên ngã người về phía sau, hai tay đem bóng ném thành một đường vòng cung hoàn mỹ, quả bóng bị quăng vào rổ một cách chuẩn xác, khán giả đang xem ồ lên thích thú, huấn luyện viên liền kích động hò hét, "Cú ném ba điểm, tuyệt vời!"

Lúc hắn chạy vội, tóc ngắn bay trong không khí theo từng động tác của hắn mà xõa tung mượt mà, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, mắt sáng như đuốc luôn nhìn chằm chằm rổ, cơ bắp chân trước căng thẳng mơ hồ nổi gân xanh, liền phát lực nhảy lên cướp bóng, trên trán trơn bóng của hắn mồ hôi nhễ nhại nhưng dường như hắn vô cùng sảng khoái, hắn hướng về phía nàng ở xa xa nở nụ cười, răng nanh đáng yêu lộ rõ khi cười đã thu hết vào mắt nàng, tim nàng.

Cậu thiếu niên kia không chỉ rong ruổi trên sân bóng rổ, mà còn rong ruổi ở trong lòng nàng.

Đường Đường trở về thành phố Ninh vào hôm 26, ba Đường với mẹ Đường cùng đi sân bay đón tiếp con gái.

Hai cha con vừa gặp mặt liền ôm chặt đối phương, Đường Đường nhào vào trong lồng ngực ba Đường làm nũng, "Con thương nhất là đồng chí baba, nhớ người muốn chết a."

Ba Đường liền ôm con gái xoay vòng vòng, "Ông già này cũng nhớ con muốn chết a."

Mẹ Đường ở phía sau hai người nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ba Đường thức thời buông Đường Đường ra, "Mau chào hỏi mẹ con đi."

Đường Đường còn chưa mở miệng, mẹ Đường đã lên tiếng, "Ông ấy là ba ruột, còn ta là mẹ kế sao? Sao lại không ôm ta trước."

Đường Đường đem hành lý trong tay đưa cho ba Đường, một tay đem mẹ Đường kéo vào trong lồng ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc mẹ Đường, "Mỹ nhân, mẹ mới là điều canh cánh trong lòng của con nha, trong lòng con người là người mẹ tuyệt vời nhất, là ngọn hải đăng soi sáng lòng con a!"

Mẹ Đường ôm lấy eo Đường Đường, "Mẹ hiện tại không xem phim Hàn nữa, chiêu này vô dụng thôi."

Đường Đường bĩu môi hướng về phía mẹ Đường rầm rì, toàn thân nàng run rẩy, hai tay cánh tay buông thõng, "Ai u, bác sĩ mama thân ái, tiểu Đường Đường thật sự không dám múa rìu qua mắt thợ đâu."

Mẹ Đường mẹ nhìn con gái diễn trò làm nũng, liền không nhịn được bật cười, "Con diễn trò cũng giỏi quá ha."

"Như thế nào? Mẹ hối hận không, hối hận không khi bày con mình diễn trò?"

Ba Đường đem hành lý bỏ vào trong xe, "Được rồi, phu nhân xinh đẹp cùng con gái xinh đẹp, chúng ta có thể về nhà được chưa?"

Mẹ Đường gật đầu, Đường Đường lập tức khom lưng nâng một bàn tay của mẹ Đường lên, nghiêm giọng nói, "Lão Phật gia bãi giá hồi cung."

Bách Dặc đứng ở phía xa nhìn nơi nào đó cười, hắn thấy Nguyệt Nha Đường vẫn không hề thay đổi, vẫn rất đáng yêu như vậy .

"Mẹ, tới nhà rồi, mẹ yên tâm đi, con đã cùng dì Đường nói qua."

Phía đối diện điện thoại, có tiếng phụ nữ thở dài, "Con muốn làm cái gì, mẹ đều có thể giúp con, Đường Đường là mẹ nhìn nó lớn lên, con trai, mẹ chúc con và nó hạnh phúc."

.......

Đường gia.

Ba Đường đẩy mẹ Đường đi vào phòng bếp, Đường Đường thì bận kéo rương hành lý vào phòng mình.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ,  tạo thành một tia sáng ấm áp nằm nghiêng trên vách tường, màu trắng của rèm cửa nhẹ tung bay.

Đường Đường ngã người nằm trên giường, lăn lộn mấy vòng, "Đã lâu không gặp, khuê phòng của ta."

Ôm đại hùng ngồi trên giường, nàng mở máy tính, diễn đàn lớp cấp 3 thật lâu mới vào, giờ đây sôi nổi thật, đều xoay quanh vấn đề về việc họp lớp.

Trong ký ức của Đường Đường ba năm cấp 3 là ngắn nhất nhưng cũng là phần ký ức tốt đẹp nhất.

Phạm Hiểu Hiểu đại lớp trưởng: Thứ Bảy mọi người có thời gian rảnh không?

Khương Húc là cái ấm nam: Có,

Từng nghiên tiên nữ: Nhớ đem con gái cậu ôm tới đó, đây chính tiểu bảo bảo đầu tiên của lớp chúng ta a.

Đường Đường này viên Nguyệt Nha Đường: +1.

Phạm Hiểu Hiểu đại lớp trưởng: Đường Đường, cậu cũng ở thành phố Ninh sao?

Đường Đường này viên Nguyệt Nha Đường: Hôm nay vừa về đến.

Khương Húc là cái ấm nam: Thật tốt, thứ Bảy thấy thế nào, địa điểm tớ sẽ đăng lên diễn đàn sau.

Mọi người phụ họa có thể.

Ba Đường gõ cửa phòng Đường Đường, "Ra ăn cơm, con gái."

Đường Đường khép máy tính lại, tung ta tung tăng đi theo ba Đường hướng vào nhà ăn.

Bách Dặc cái này đại học bá: Được thôi.

Khương Húc là cái ấm nam: Ngọa tào*, anh em tốt, cậu đã trở lại rồi sao?

*Chắc để miêu tả một thanh âm không có nghĩa.

Bách Dặc cái này đại học bá: Về nhà ăn tết.

Từng nghiên tiên nữ: Thứ Bảy được chứ!

Bách Dặc cái này đại học bá: Thứ Bảy ok.

Đường mẹ đem canh bắp đặt trước mặt Đường Đường, Đường Đường cong mắt cười, giống như là trăng ngày rằm mùa thu sáng ngời.

"Cảm ơn mẹ đại nhân xinh đẹp."

Nhìn bữa cơm này, Đường Đường cảm thấy sự nghiệp giảm béo của nàng thất bại rồi a.

Sau khi ăn xong, ba Đường rửa chén, Đường Đường cùng mẹ Đường xem phim truyền hình.

"Triệu Mặc Sênh, cô dựa vào cái gì cho rằng Hà Dĩ Thâm tôi đây sẽ muốn lấy một nữ nhân từng ly hôn như cô chứ."

"Em cùng anh ta kết hôn cũng không phải như ......"

"Đủ rồi! Cô không cần hướng tôi miêu tả cuộc sống hôn nhân của hai người đâu, nếu cô tưởng đã đạt được sự đồng tình cùng an ủi của tôi, như vậy cô căn bản là tìm lầm người rồi."

Đường Đường tay nắm chặt hạt dưa cùng mẹ Đường chăm chú coi tình tiết bộ phim, mẹ Đường cảm thán một câu: "Tiểu Oa* thật soái."

*Biệt danh của Chung Hán Lương.

Đường Đường phụ họa gật đầu, đây là phép tắc cơ bản của chó săn. (ý nu9 muốn lấy lòng mẹ mình ấy mà)

Trong lúc quảng cáo, mẹ Đường hỏi: "Thứ Bảy có thời gian rảnh không?"

Đường Đường liếm liếm môi, "Là đi xem mắt hả mẹ?"

Mẹ Đường gật đầu, Đường Đường trong lòng muốn từ chối, "Thứ Bảy con phải đi họp lớp, sợ là không được ạ."

Đường Đường trong lòng nghĩ, tốt nhất tên nam nhân kia cảm thấy địa vị chính mình trong lòng nàng so ra còn kém xa đồng học của nàng, cảm thấy không còn mặt mũi, sau đó sẽ tìm mối khác.

Mẹ Đường nói, "Cậu kia vừa vặn, cũng nói thứ Bảy không có thời gian, vậy để chủ nhật đi, chủ nhật khẳng định con sẽ không bận việc gì rồi."

Đường Đường suýt nữa bị sặc nước miếng, "Gừng càng già càng cay nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro