Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SamTiu 

 Quảng cáo kết thúc, phim truyền hình tiếp tục chiếu, mẹ Đường cười cười dùng ngón tay ấn Đường Đường một cái, "Không dám, không dám."

.....

Thứ Bảy.

Thất Thất cùng Chu Mễ sáng sớm liền tới gõ cửa Đường gia, ba Đường ra mở cửa, thấy là Thất Thất và Chu Mễ nên rất thân thiện mời hai người vào nhà.
"Đường thúc, chúc mừng năm mới sớm a."

Ba Đường cười đút bàn tay vào túi quần, "Ài, chúc tết sớm, không kịp chuẩn bị bao lì xì rồi."

Chu Mễ: "Đường thúc, WeChat có chuyển khoản đó, chú có biết chứ?"

Thất thất: "Đường thúc, Alipay chuyển khoản nhanh hơn a?"

Đường Đường từ phòng đi ra, "Hai nữ nhân kia, buông tha ba ta mau a."

Khi ba Đường đi qua Đường Đường vò nhẹ đầu nàng.

Ba người đi vào phòng của Đường Đường, qua cửa phòng liền cởi giày nhảy lên giường.

Thất Thất: "Tin tức tuyền tiến đây, Bách Dặc lần này cũng sẽ tham gia họp lớp a."

Trái tim Đường Đường đập nhanh nửa nhịp, Chu Mễ tiếp tục nói, "Vậy cậu còn đi không?"

Đường Đường trừng mắt, "Đi chứ, dựa vào cái gì hắn đi thì được còn tớ thì không thể."

Thất Thất: "Các cậu lúc trước chia tay rồi không phải..."

Thời điểm lúc trước chia tay, Đường Đường ra sức rống vào điện thoại, Bách Dặc tức giận liền hét lên: "Được thôi, chia tay thì chia tay, cậu đừng hối hận, chia tay, liền sau này đừng gặp tôi nữa."

Đường Đường che lại đôi mắt đã sưng thành hạch đào, chửi nói: "Hỗn đản, ai thèm gặp cậu, đến chết cũng không gặp."

Đường Đường liền có chút chột dạ, nhưng vẫn là loại thái độ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng đáp, "Tớ không biết hắn sẽ đi nha, đều đã đáp ứng đi rồi."

Chu Mễ: "Vậy cậu hiện tại đã biết."

Đường Đường: "Cứ xem như tớ không biết đi."

Thất Thất cùng Chu Mễ liếc nhìn nhau, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Được được được, cậu không biết, nhanh chóng trang điểm xinh đẹp một chút, buổi tối lại đến đón cậu."

Thất Thất cùng Chu Mễ đứng dậy đi về, Đường Đường giữ chặt tay hai người, "Các cậu không ở nhà tớ ăn cơm sao?"

Chu Mễ liên tục lắc đầu, "Bữa cơm nhà cậu căn bản chính là hủy đi dáng người của tớ, tớ không dám đâu."

Thất Thất: "Tớ cũng không dám, cậu nên trang điểm xinh đẹp vào, đêm nay là chiến trường của cậu đó."

Chu Mễ: "Gặp bạn trai cũ chính là chiến trường." Nói xong hai người nắm tay làm động tác cố lên đối với Đường Đường.

Tiễn Thất Thất và Chu Mễ đi rồi, Đường Đường đối với gương lặp đi lặp lại câu nói.

"Khuôn mặt nhỏ này không tốt sao."

.......

Đi ra khỏi Đường, gia hai người lại gọi một cuộc điện thoại.

"Trương tiên sinh, Thôi Oanh Oanh* bên này đã bị thu phục."

*Trương Quân Nguỵ và Thôi Oanh Oanh là hai nhân vật trong tác phẩm Tây sương ký.

"Cảm tạ các cậu."

Thất Thất sang sảng cười, "Cảm tạ cái gì, chúng tôi cũng không phải là vì cậu, là đau lòng vì Thôi Oanh Oanh của chúng tôi thôi."

Bách Dặc tiếng cười cũng tràn ra khỏi màn hình, "Được rồi, hai vị Hồng nương* tỷ tỷ, tiểu sinh này xin ghi nhớ đại ân đại đức của các ngài."

*Hầu gái của Thôi Oanh Oanh, một trong những nhân vật đã có công giúp Trương Quân Nguỵ và Thôi Oanh Oanh đến được với nhau.

"Buổi tối gặp lại."

Sau đây là lời của tác giả (có thể bỏ qua)
Tác giả có lời muốn nói: 2018, từ ngọt ngào xuất phát.
Bổn văn vô ngược, đi tiện gió ấm.
Cho nên thích tiểu thiên sứ nhóm, điểm hạ thu thu cất chứa nga ~
--------------------
An lợi một đợt 3 nguyệt 12 hào khai văn 《 ngạo kiều vị tâm động 》

【 lại cho ngươi làm bìa mặt, lão tử cùng họ ngươi 】
Đây là một hồi song song rớt áo lót sau câu chuyện tình yêu.
Nguyên nhân với một hồi bìa mặt, lẫn nhau dỗi ra một hồi ngạo kiều cùng thành kiến hỏa hoa.

【 tiểu kịch trường 】
Chử Sở: Lão đại, nam chính đều là ngươi, bìa mặt tiền cũng là ngươi?

Khuyết Kiều: Năm đồng tiền, chạy nhanh.

Chử Sở (nội tâm cos): Dối trá chết ngạo kiều, lúc trước đuổi đi hộ khách cũng không phải là nói như vậy.

Khuyết Kiều đời này hối hận nhất chính là tiếp tay cho Chử Sở đơn tử, lúc sau mở ra vô cùng muốn vả mặt.

Độc miệng chết ngạo kiều trang trí lão đại X trung nhị hoa si võng văn tác giả
Ngạo kiều độc miệng x trung nhị diễn tinh
Truyện này còn có tên là: 《 ngạo kiều vị luyến ái 》《 luận ngạo kiều thuần phục phương thức 》《 dỗi ngài thành nghiện 》《 ngạo kiều vị đại lão 》
3.12 hào ngọt ngào khai dỗi.
P. Bổn văn nhưng yên tâm cất chứa, ngược điểm không tồn tại, đơn thuần như ngọt bánh.


Tiễn Thất Thất và Chu Mễ về, Đường Đường nằm bất động trên giường nhìn trần nhà thất thần.

Nàng cảm thấy Bách Dặc thật sự rất xấu.

"Không biết có kế hoạch gì hay không?"

Nàng trước sau cảm thấy, đoạn ân oán tình thù ở cùng Bách Dặc này, là do hắn bắt đầu trước.

Ngày nọ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói chang, hắn liền đứng trước mặt Đường Đường che nắng cho nàng, còn cười lên lộ hai cái răng nanh thật đáng yêu.

Cho tới hôm nay Đường Đường mới phát giác đó chính là kịch bản của Bách Dặc.

Bách Dặc: "Lại choáng váng đầu hả?"

Đường Đường: "Ân,"

Bách Dặc: "Mẹ tớ nói đây là tuột huyết áp, chỉ cần ăn chút đường thì tốt rồi."

Sau đó liền thấy hắn từ túi tiền lấy ra một bao lớn toàn kẹo sữa bạch thỏ, từng viên từng viên đút cho Đường Đường, mãi đến khi ý thức được nàng toàn bộ đã ăn hết, thấy thế hắn liền cười nói: "Mới vừa rồi đã quên nói cho cậu biết, mẹ tớ còn nói, ăn đồ nhà tớ, nhất định phải gả đến nhà của tớ."

Hắn còn hù dọa Đường Đường nếu còn không gả cho hắn, vừa mới ăn đường sẽ biến thành con sâu nhỏ, dù sao lúc ấy Đường Đường còn khờ dại nên liền ôm chân hắn khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, thề rằng đời này không phải hắn sẽ không gả.

Bách Dặc lộ ra nụ cười đắc ý, làm bộ thực miễn cưỡng nói: "Cũng được đi, nể tình mẹ chúng ta có quen biết, tớ coi như làm một chuyện tốt, về sau cậu chính là vợ nuôi từ bé của tớ."

Đường Đường bụm mặt thầm mắng tiểu Bách Dặc không đứng đắn, cứ như vậy tại nhà trẻ Quả Quả ban nàng trở thành cô dâu nhỏ của hắn, nàng cũng tự trách mình lúc còn nhỏ chưa hiểu hết sự đời, liền như vậy bị hắn lừa gạt.

Bách Dặc từ nhỏ đến lớn ở trước mặt Đường Đường đều có một câu thiền, "Tớ nhìn Nguyệt Nha Đường lớn lên."

Đường Đường lúc đầu sẽ phản bác, "Cậu liền so với tớ chỉ lớn hơn một tuổi mà thôi."

Bách Dặc: "Tớ lúc được một tuổi, cậu không phải vừa mới sinh ra hay sao, vậy còn không phải là tớ nhìn cậu lớn lên."

Đường Đường cảm thấy người này thật là cưỡng từ đoạt lí*, cái gì đều là hắn định đoạt.

*Dùng từ ngữ để biến thành lý lẽ

Bách Dặc từng rất nghiêm túc hỏi Đường Đường, "Nữ sinh các cậu đều thích có bạn trai như thế nào?"

Đường Đường suy nghĩ đã lâu trả lời, "Ấm soái tô liêu."

Bách Dặc: "Tớ cảm thấy bản nhân chỉ phù hợp với từ soái."

Đường Đường lộ ra một ánh mắt khinh thường nhìn hắn, "Ngài vui vẻ là được rồi ha."

Đóng lại những hồi ức kia, Đường Đường bắt đầu mở tủ quần áo.

Cuối cùng mặc cái áo da nhỏ, cùng áo lông đen bó sát người, hạ thân là quần jean đính một tầng váy lụa trắng.

Tổng thể chính là rất tuấn tú.

Nàng là cảm thấy nếu ăn mặc quá nữ tính rất có khả năng vừa thấy Bách Dặc liền bại trận.

Thất Thất cùng Chu Mễ khi đón nàng cũng bị nàng làm giật mình.

Thất thất: "Không nghĩ tới nữ nhân điềm đạm như cậu còn có thể ăn mặc như vậy."

Chu Mễ: "Được rồi, cậu đừng nhìn tớ nữa, tớ hiện tại không có bạn trai, tùy thời sẽ có."

.......

Tới phòng KTV đã hẹn trước, nàng đẩy cửa ra liền thấy những gương mặt quen thuộc, đều trở nên thân thiết.

Ba người bị Phạm Hiểu Hiểu lôi kéo vào phòng, đi vào liền trở nên rôm rả hơn.

Bởi vì ban khoa học tự nhiên năm ấy, tổng cộng bốn mươi người, nhưng chỉ có năm nữ sinh, các nàng có thể được gọi là bảo vật của ban.

"Năm đóa kim hoa tề tựu." Khương Húc bên người đẩy Khương Nghiên đi qua.

Mọi người cũng không có ca hát, đều là tụ họp bên nhau trò chuyện phiến, bởi vì nam chiếm đa số, cho nên đề tài nào cũng đều là cổ phiếu kinh tế.

Duy chỉ có Khương Húc lôi kéo năm đóa kim hoa trò chuyện về hài tử, đồ trang điểm cùng linh tinh các thể loại đề tài.

Trong năm đóa kim hoa, Phạm Hiểu Hiểu cùng Khương Nghiên khoa chính quy vừa tốt nghiệp liền kết hôn, Thất Thất cùng bạn trai tám năm trường kháng chiến vừa mới kéo ra chiến tuyến.

Khương Húc đem ánh mắt đặt trên người Đường Đường, "Cậu cùng Bách Dặc nên đi lấy giấy hôn thú đi, tình yêu lâu năm cũng nên kết thúc đẹp chứ."

Đường Đường cảm thấy bây giờ mọi người đều đang tập trung nhìn mình, nàng sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh.

Không khí an tĩnh vài giây như vậy khiến Đường Đường quả thực muốn giết người diệt khẩu, đặc biệt là sau vài giây đó, nam nhân vật chính đẩy cửa đi vào, câu nói kia giống như cơn gió thổi vào tai hắn.

Thất Thất làm mặt quỷ với Khương Húc một cái, cố ý nhắc nhở cái miệng của hắn. Hắn căn bản không hiểu được ý tứ của Thất Thất, lại tiếp tục truy hỏi Bách Dặc: "Ai, mới vừa rồi còn hỏi ngươi có muốn cùng Đường Đường đi nhận giấy hôn thú không đó."

Bách Dặc nhìn thoáng qua Đường Đường, cái người đang hận không thể chui vào khe đất, đạm bạc đáp lời: "Còn chưa đến lúc."

Lúc ấy, Khương Húc bộ dạng tận tình khuyên bảo, quả thực làm Đường Đường hoài nghi Khương Húc có bị mẹ xúi giục không nữa, "Kết hôn nhanh đi, ba mẹ các cậu đều không bức hôn sao? Tớ mới vừa tốt nghiệp đã bị bức thành cẩu." (cẩu: chó, bị chửi như chó ý)

Đường Đường chỉ cảm thấy gương mặt nóng ran, nàng thà chết vì sĩ diện, chứ không muốn thông báo việc chia tay với Bách Dặc cho mọi người biết.

Bách Dặc nhìn Đường Đường đang khó xử nên mở miệng, "Đừng nói bậy, con gái cậu còn ở bên cạnh kìa."

Bảo bối nhỏ nghe được có người nhắc tới bé, từ trong lòng Khương Nghiên chạy tới, chỉ vào Bách Dặc và nói với Khương Húc, "Ba ba, cái chú này thiệt là đẹp trai à nha."

Khương Húc chọc chọc vào người Đường Đường, nói: "Cậu xem, con gái tớ cũng nhìn ra điểm tốt của hắn rồi kìa."

Đường Đường lặng im ngồi một chỗ, nhìn Khương Húc phía sau còn có Thất Thất cùng Chu Mễ đang ôm nhau cười ra nước mắt, nàng hận không thể lấy việc ế từ trông trứng nước cùng tám năm trường kháng chiến để nhắc nhở các nàng không cần chó chê mèo lắm lông.

Thấy nữ chính không nói lời nào, Khương Húc đem quyền lên tiếng giao cho nam chính, "Lần này trở về có phải hay không tính toán kết hôn?"

Bách Dặc nhìn thoáng qua Đường Đường, khóe mắt chứa đựng đầy ý cười, giờ khắc này hắn thực cảm tạ Khương Húc, "Ân."

Lúc Đường Đường yên lặng chờ đợi Bách Dặc vạch trần một ít chuyện, hắn đột nhiên phát ra một tiếng ân, thậm chí Đường Đường còn xuất hiện ảo giác tiếng ân kia là sự ôn nhu mà hắn giành cho nàng.

Đường Đường ở trong lòng cảm tạ Bách Dặc một trăm cái, không có trực tiếp vạch trần bọn họ đã chia tay thật sự, nàng thậm chí đều nghĩ kỹ rồi, về sau kết hôn nhất định sẽ không mời Khương Húc.

Đường Đường thề, tâm nàng liền thấy mất mát, sở dĩ nàng cảm thấy ý tứ của hắn lại không phải muốn cùng nàng kết hôn, tự mình đa tình thật là ngốc.

Khương Húc không hề có phát hiện giữa hai người bọn họ là bầu không khí vừa xấu hổ lại quỷ dị, còn tiếp tục không ngừng trêu chọc: "Chúng ta thời cao trung đã quen biết nhau, liền thấy số hai người xứng đôi, khi tớ tốt nghiệp còn nghe nói các cậu vẫn còn đang ở bên nhau, lúc đó tớ liền biết, các cậu sớm hay muộn gì cũng kết hôn."

Bách Dặc dường như đang nhìn thẳng vào mắt Đường Đường, quay lại nói với Khương Húc một câu, "Nói lời thừa thải."

Đường Đường đem số hạt dưa còn lại trên tay ném vào trong thùng rác, nàng cảm thấy chính mình chỉ cần ở lại thêm lát nữa thật sự có khả năng sẽ hít thở không thông mà chết, liền nói với Khương Húc: "Tớ đi rửa tay."

Bách Dặc liền tránh đường, Đường Đường đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa ra ngoài  đã nghe thấy bao nhiêu tiếng hát như đấm vào tai, nàng thầm nghĩ thật con mẹ nó dễ nghe êm tai.

Nhiệt độ dòng nước như đang tác động lên nhiệt độ trong tim nàng, tô tô. Ngứa, khoảnh khắc đó, Đường Đường thậm chí không dám nhìn tới mình trong gương, nàng sợ nhìn đến sẽ vẫn còn động tâm đối với Bách Dặc.

Đẩy cửa toilet ra, liền thấy Bách Dặc đang dựa lưng vào vách tường bên ngoài, tay còn kẹp điếu thuốc. 

Cho đến giờ phút này Đường Đường mới nhìn kỹ Bách Dặc, so với tuổi mười sáu khi đó ánh mắt hắn thật thông minh, lanh lợi, thì hai mươi sáu tuổi ánh mắt ấy lại tăng thêm phần thành thục, cuốn hút, lúc trước trong ánh mắt hắn không có bướng bỉnh cùng kiêu ngạo, hiện giờ lại như ánh mắt của một vị vua chúa.

Đường Đường không muốn cùng Bách Dặc nói chuyện, liền vòng qua hắn đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro