Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Edit: SamTiu 

 Nhưng Bách Dặc cũng biết cuộc gặp gỡ thoáng qua này  không thể nào làm với bớt nỗi thương nhớ ngày đêm luôn canh cánh trong lòng của hắn, nên hắn đột ngột vươn một chân cản lối Đường Đường, suýt nữa làm nàng ngã xuống đất, phẫn nộ nhíu mày, nàng vịn tường đứng dậy, xong quay đầu lại trừng hắn, "Ấu trĩ."

Hắn phun ra một vòng khói trắng, gật đầu, "Ừhm ấu trĩ."

Đường Đường không nghĩ sẽ tiếp tục cùng người thích đùa giỡn trước mặt dây dưa nữa, nàng là sợ ánh mắt hắn có thể khiến mình giây tiếp gục ngã.

Đường Đường vừa bước hai bước, Bách Dặc liền dập tắt điếu thuốc đem ném vào trong thùng rác, bước nhanh đến kéo nàng vào góc tường, đem thân hình nhỏ nhắn của nàng khoá chặt giữa hai cánh tay rắn chắc của hắn.

Vì hôm nay gặp lại, nên đến cả hô hấp như thế nào Bách Dặc cũng đã diễn tập không biết bao nhiêu lần, hắn sợ sẽ làm nàng kinh động.

Đường Đường ngẩng đầu, ánh mắt của Bách Dặc liền tiến vào trong đồng tử của nàng, khoảng cách quá gần, nàng đều có thể nhìn thấy trong mắt Bách Dặc toàn tơ máu cùng rất nhiều quầng thâm mắt.

Bách Dặc không nói lời nào, chỉ là nhìn vào mắt nàng, trong mắt dường như là nỗi tương tự không nói thành lời.

"Buông tôi ra." Đường Đường là người đánh vỡ cục diện bế tắc đầu tiên.

Bách Dặc hầu kết trên dưới quay cuồng vài cái, trong miệng tràn ra một cái cười cực kỳ ngả ngớn, đáp, "Em không phải nói đến chết cũng sẽ không gặp tôi sao?"

Đường Đường chột dạ một chút, nhưng như cũ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, "Tôi không biết anh sẽ đến."

Bách Dặc dường như không muốn dừng lại, tiếp tục truy hỏi: "Nếu như em biết tôi sẽ đến, em có còn muốn tới không?"

"Sẽ không."

Bách Dặc nghe xong lời nàng nói, lực đạo cánh tay đang giữ lấy nàng cũng giảm đi vài phần, vùi đầu vào người nàng mà phát hoả.

Đường Đường cảm thấy câu nói kế tiếp của Bách Dặc như mang theo cảm giác làm nũng cùng xin tha thứ, "Vậy em một chút cũng không nghĩ đến tôi?"

Đường Đường cắn chặt răng, dùng sức lực lớn nhất đẩy hắn ra, "Lúc chúng ta chia tay, anh nói là tôi không được hối hận, về sau cũng không cần gặp anh nữa."

Bách Dặc nhìn Đường Đường dường như muốn khóc, khi nàng nói ra những lời này, Bách Dặc cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm.(=như ngàn mũi tên cắm vào trong ngực, ý ảnh bảo trong tim cũng rất đau đó)

Bách Dặc nghe xong câu nói kia, hốc mắt cũng lập tức xuất hiện tầng sương mỏng, tiếng nói trầm thấp "Nếu là anh hối hận thì sao đây?"

Đường Đường không thể tin vào tai và mắt mình lúc này, nàng vẫn còn nhớ rõ hắn từng là cậu nhóc kiêu ngạo, bướng bỉnh thế nào, mà bây giờ con người ấy lại nói chịu thua với nàng.

"Đừng đùa nữa, Bách Dặc, tất cả đều là quá khứ rồi"

Bách Dặc lại lần nữa giữ chặt tay nàng, mạnh mẽ ấn vào ngực trái của hắn, vào địa phương đang đập mạnh mẽ kia, "Em thấy rồi chứ? Nó đang nói không có quá khứ."

Đường Đường đem tay rút về, nàng cảm thấy chính mình đặc biệt đang làm bộ làm tịch, dù đứng trước người con trai đang bày tỏ tấm chân tình, nhưng nàng lại không thể nói được gì. 

"Tôi đã có vị hôn phu, không thể cùng anh dây dưa không rõ được."

Bách Dặc nhìn trước mặt vẻ mặt quật cường của Đường Đường, nghe được khi nàng nói đã có vị hôn phu, Bách Dặc không thể phủ nhận hắn thực sự đang ghen, hắn thậm chí ghen ghét cái tên nam nhân đó sớm tối có thể cùng nàng nói chuyện yêu đương,  tay trái không tự chủ nắm chặt lại, "Vị hôn phu đó của em là ai?"

Đường Đường toan nhíu mày, nàng thì làm gì có vị hôn phu, trừ bỏ cái tên tiến sĩ toán học gì đó mà mẹ nàng ép đi xem mắt, thì bên người nàng cũng không có quá một người bạn là nam.

"Mẹ đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi, đối phương là tiến sĩ toán học mới du học trở về nha, Ninh Đại đã mời hắn làm phó giáo sư." Nói xong nàng còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Trong mắt Bách Dặc liền hiện lên một tia giảo hoạt, nhưng cũng không có buông Đường Đường ra, "Cho nên, em liền nhận định cái tên thầy giáo đó là vị hôn phu?"

Đường Đường không thể không thừa nhận, Bách Dặc ở một phương diện nào đó thật sự ăn ý với nàng, tỷ như đối với danh xưng phó giáo sư thì cũng đồng dạng với thầy giáo toán học.

"Dù sao anh ta so với anh cũng còn tốt hơn."

Bách Dặc buông Đường Đường ra, nhìn vết đỏ mình để lại trên tay nàng, hắn thật sự ảo não, liền nỉ non nói: "Uhm, so với anh tốt hơn."

Đường Đường nhìn Bách Dặc bộ dạng thất thần, nàng đột nhiên mềm lòng.

Bách Dặc nhìn nàng cười tự giễu, vươn tay xoa đầu nàng, cười khổ mà nói: "Nguyệt Nha Đường của anh thật sự đã trưởng thành."

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Mà Đường Đường vẫn cứ đứng đó, nước mắt liền tục rơi. 

Ai là Nguyệt Nha Đường của anh, tôi đã sớm không phải.

Tác giả có lời muốn nói: Bách Dặc: Cảm giác khi ghen với chính mình sẽ như thế nào?
Tác giả:???
Nguyệt Nha Đường: Không nghĩ sẽ đi xem mắt...
Tác giả: Xem mắt lần này sẽ có chuyện vui đấy.
------------------------------------------------------------
An lợi một đợt 3 nguyệt 12 hào khai văn 《 ngạo kiều vị tâm động 》
【 lại cho ngươi làm bìa mặt, lão tử cùng họ ngươi 】
Đây là một hồi song song rớt áo lót sau câu chuyện tình yêu.
Nguyên nhân với một hồi bìa mặt, lẫn nhau dỗi ra một hồi ngạo kiều cùng thành kiến hỏa hoa.
【 tiểu kịch trường 】
Chử sở: Đại lão, nam chính đều là ngươi, bìa mặt tiền ngươi còn hoặc là?
Khuyết kiều: Năm đồng tiền, chạy nhanh.
Chử sở ( nội tâm cos): Dối trá chết ngạo kiều, lúc trước đuổi đi hộ khách cũng không phải là nói như vậy.
Khuyết kiều đời này hối hận nhất chính là tiếp Chử sở đơn tử, lúc sau mở ra vô cùng tẫn vả mặt sinh hoạt.
Độc miệng chết ngạo kiều trang trí đại lão X trung nhị hoa si võng văn tác gia
Ngạo kiều độc miệng x trung nhị diễn tinh
Truyện này còn có tên là: 《 ngạo kiều vị luyến ái 》《 luận ngạo kiều thuần phục phương thức 》《 dỗi ngài thành nghiện 》《 ngạo kiều vị đại lão 》
3.12 hào ngọt ngào khai dỗi.
P. Bổn văn nhưng yên tâm cất chứa, ngược điểm không tồn tại, đơn thuần ngọt bánh.
Thích cái này trăm tâm cơ boy cùng đường có điểm ngọt trăng non, nhớ rõ kiểm nhận tàng u.

☆, 
Bạn học hội tụ đêm đó, đều bắt đầu hồi tường từ khi mới gặp nhau là như thế nào.

Sau đó chậm rãi tìm về ký ức năm xưa, mấy anh em thiết bắt đầu ôm thành một đoàn kể lể tình huynh đệ.

Con gái nhỏ của Khương Húc thì cùng với nhóm cô chú đang nhảy chơi đùa.

Nhìn bạn bè đã lập gia đình cùng sinh con đẻ cái, Đường Đường cảm thấy thời gian trôi qua thật mau.

Lúc đó nàng liếc nhìn Bách Dặc một chút, liền phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu của hắn, nàng lại cảm thấy thời gian giống như thiên vị chính mình.

Nàng trừng mắt nhìn liếc Bách Dặc một cái, ý bảo Bách Dặc không cần nhìn mình, Bách Dặc nhướng mày nhìn về phía nơi khác.

Điên cuồng đến hai giờ sáng, có người đã về, cũng có người còn chơi chưa đã, sớm đã không thấy Chu Mễ chạy đi đâu rồi.

Thất Thất cũng say rồi, nhưng may mà bạn trai nàng lúc 12 giờ tức tốc chạy đến để đưa con mèo say mèm kia về.

Dù đã say, thế nhưng Thất Thất cũng không chịu buông tay Đường Đường ra, còn mạnh miệng nói, "Không được, tôi không thể để Đường Đường của tôi cho cậu được, là Đường của tôi nha! Lão công, Đường của em!"

Cuối cùng là Bách Dặc đem người đang nửa quỳ trên mặt đất là Đường Đường bế lên đặt trên sô pha, lại đem tay Thất Thất mạnh mẽ hất ra, "Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt cho Nguyệt Nha Đường của tôi."

Thất Thất dù đã say nhưng cũng nghe ra được, Bách Dặc là đang nhấn mạnh năm chữ kia.

Nguyệt Nha Đường của tôi.

......

Bách Dặc là cõng Đường Đường về nhà, Khương Húc nhìn thấy hắn rõ ràng là có đi xe tới, nhưng một hai lại muốn đi bộ về trong đêm đông gió lạnh này, trực giác mách bảo tên này thật có bệnh.

Chỉ có Bách Dặc biết tâm tư nhỏ của mình, hắn chính là muốn cùng Nguyệt Nha Đường thân mật tiếp xúc.

Qua một lúc.

Đường Đường cảm thấy ở trên lưng người này thực thoải mái, trong giấc mộng nàng đều cảm thấy người cõng mình có mùi hương rất quen thuộc, như là ở nơi nào đã ngửi qua, "Trên người của anh có mùi hương rất quen thuộc nha, giống như ở nơi nào đã ngửi thấy."

Bách Dặc đi cực chậm, người trên lưng mỗi một câu nói đều phun ra hơi nóng thổi trên vành tai hắn, "Quen thuộc sao? Ở nơi nào ngửi qua?"

Đường Đường nhếch môi cười, "Ân.... Ở trên người tiểu thái dương đã ngửi quá."
Giờ phút này, khóe mắt thêm khóe miệng Bách Dặc đồng thời đều nhếch lên, "Tiểu thái dương là ai nha?"

Thời điểm say rượu, Đường Đường cứ như vậy bị hắn đùa giỡn, còn thực ngoan ngoãn trả lời, "Là Bách Dặc nha, chúng tôi đều kêu hắn là tiểu thái dương, hắn cười rộ lên thật xinh đẹp, tựa như thái dương ấy, cũng là người tôi thích nhất, tôi từ nhỏ đến lớn đều thích hắn."

Khóe mắtBách Dặc ý cười càng tăng lên, "Em không phải đã có vị hôn phu rồi sao?"

Đường Đường ở trên lưng hắn nhíu mày, nhanh chóng nói sự thật, "Cái gì là vị hôn phu chứ, đó rõ ràng là mẹ bức tôi, tôi còn không biết hắn ta trông như thế nào nữa."

Bách Dặc đem người đang nổi đoá hướng về phía trước, không thể không nói, Nguyệt Nha Đường của hắn khi say thật đáng yêu.

Đường Đường thấy hắn không chịu đáp lại mình, lại nói: "Tôi hôm nay lại nhìn thấy tiểu thái dương của tôi."

Bách Dặc ừ một tiếng, "Em còn nói em có vị hôn phu, là cố ý chọc giận hắn đúng không."

Bách Dặc cảm thấy câu nói kia của Đường Đường chính là kim châm, làm tim hắn rỉ máu.

Đường Đường: "Chính là, chính là hắn lần này trở về cũng là muốn kết hôn nha."

Bách Dặc cười nhạo thành tiếng, cái đó rõ ràng là Khương Húc hỏi hắn lần này trở về có phải muốn cùng Nguyệt Nha Đường ngốc nghếch của hắn kết hôn hay không, hắn đương nhiên muốn nói là có.

Bách Dặc: "Nếu hắn trở về là muốn cùng em kết hôn thì sao?"

Bách Dặc đợi thật lâu không nghe thấy lời đáp, ngẩng đầu lên xem thì thấy người trên lưng lúc này đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ an nhàn thật tốt đẹp, tựa như mới hôm qua hai người còn dắt tay cùng nhau đi học tan học.

Bách Dặc thở dài một hơi, người say trên lưng lại tỉnh.

Đường Đường đột nhiên mở miệng, "Anh đừng có lắc tôi nữa, nếu không tôi liền phun ra á."(phun cái gì thì mí bạn tự hiểu ha :v)

Bách Dặc cố ý lại đem người trên lưng lắc nhẹ, Đường Đường không khách khí đánh nhẹ một cái lên đầu hắn, "Đã nói rồi, tôi thật sự sẽ phun ra đó."

Bách Dặc thấy người trên lưng không nói nữa, xác định nàng đã ngủ rồi, nói: "Phun ra cũng tốt, phun hết lên người anh đi, anh liền lấy cớ ăn vạ, làm em phải giặt quần áo cho anh."

Tốt nhất là giặt cả đời.

Bách Dặc cũng không có đến Đường gia, cũng đã gần ba giờ sáng, nếu giờ phút này hắn đem người giao lại cho Đường ba Đường mẹ thì chắc ngày hôm sau Đường Đường hết gặp người được rồi.

Về đến nhà mình, hắn đem nàng đặt lên giường.

Nhìn bộ dạng an tĩnh của nàng, Bách Dặc nhịn không được liền cúi xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng.

Đúng là chỉ gặp lại nàng thôi là chưa đủ, cái hôn đó mới cho hắn cảm giác chân thật, Nguyệt Nha Đường của hắn giờ phút này giống như là một viên kẹo, ăn một viên còn muốn ăn tiếp, nghiện rồi.

Bách Dặc đem khăn lông ướt lau mặt cho nàng, dưới lớp trang điểm tinh xảo, lộ ra một khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, xinh xắn.

Hai năm không gặp, nàng dường như đã thay đổi, bản thân lại cảm thấy những ngày không có nàng là những ngày hắn sống trong ngục tối.

.....

Bách Dặc ôm Đường Đường đi vào giấc ngủ, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ là quân tử, cũng không phủ nhận mình là ngụy quân tử.

Những tia nắng sớm yếu ớt bò lên trên cửa sổ, Bách Dặc mở to mắt, người trong lòng ngực còn chưa tỉnh.

Sở thích của Đường Đường là ngủ, từ trước lúc hắn lưu học, Đường Đường đi thăm hắn, trong mười ngày hắn về nước, sáu ngày nàng đều là đang ngủ, hắn thật oán giận vì không thể mang nàng đi ra ngoài đi dạo.

Hiện tại hắn e sợ người trong lòng ngực đột nhiên tỉnh lại, hắn sẽ không thểôm nhiều hơn một phút đồng hồ.

Hai người lại bị tiếng chuông điện thoại của mẹ Đường đánh thức, Đường Đường nhìn tên nam nhân bên cạnh, vẻ mặt còn đang ngái ngủ.

"Nơi này là chỗ nào? Anh sao lại ở đây? Chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"

Liên tiếp các vấn đề được hỏi, Bách Dặc chỉ nhướng mày, đem chăn kéo xuống, cơ thể cường tráng của hắn lộ ra, còn có vài vết cào xước, "Như em đã thấy đó."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro