05. Thiên tài của nỗ lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm ấy, tôi bỗng đem lòng yêu tất cả mọi thứ liên quan đến capybara.

Tôi mua móc khóa capybara ở bất kỳ nơi nào tôi nhìn thấy, tôi xem những bộ phim hoạt hình về capybara, ốp điện thoại cũng là capybara. Chú chuột bông capybara mà Đức tặng, tôi đặt thật ngay ngắn trên bàn học, không dám chạm vào vì sợ sẽ làm bẩn món quà quý giá ấy.

Và trong nhiều lần ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào nó, tôi chợt nhận ra thứ tôi thật sự yêu quý hình như lại chẳng phải là capybara.

Tháng thi đua đang tới gần. Để chào mừng kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường, phong trào học tập được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Giáo viên đồng loạt tổ chức các cuộc thi nhỏ lẻ tự phát, bài tập và dự án ngày càng chất đống.

Tôi quay cuồng giữa việc học đội tuyển, học kiến thức trên lớp và làm bài tập nhóm. Nhiều ngày như thế, Kiều Trang gần như phát điên:

- Cái trường này dở à? Giáo viên nào cũng muốn học sinh học môn của mình, đặt môn mình dạy lên hàng đầu, học sinh là con người chứ có phải siêu nhân điện quang đâu.

Quả thật, dạo gần đây thời gian sinh hoạt ngủ nghỉ của tôi bị đảo lộn lên hết cả. Hộp cà phê trên bàn tôi hết sạch trong đúng một tuần, tôi dần bị ám ảnh với tiếng báo thức, đầu óc lúc nào cũng quay mòng mòng trong mớ tạp nham cần phải giải quyết, cảm thấy 24 tiếng đồng hồ vẫn là không đủ.

Một buổi tối như mọi buổi tối, tôi cắm đầu vào máy tính để chỉnh sửa bài thuyết trình trong PowerPoint, khi đang gõ phím, đột nhiên tôi thấy chóng mặt khó tả, hai mắt bỗng mờ đi.

Tôi ngó nghiêng đồng hồ, xem lại ghi chú và tính toán thật kỹ lưỡng. Nếu bây giờ tôi không làm thì tôi sẽ phải dậy sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày, nhưng ngày mai có một tiết Giáo dục công dân của cô Cúc, và cô Cúc lại cực kỳ hiền, tôi có thể ngủ gật thoải mái. Nghĩ vậy, tôi phá lệ nhảy lên giường, tự thưởng cho bản thân nghỉ ngơi một chút.

Tôi với chiếc điện thoại đang nằm trong xó, lướt qua vài tin nhắn ở các nhóm, thông báo nộp bài tập,... định bụng sẽ lại rời khỏi giường để hoàn thành nốt nhiệm vụ thì tầm mắt tôi chạm vào dòng tin nhắn của Minh Đức, hiển thị đã gửi từ hai tiếng trước.

Minh Đức:
"Lam đã ngủ chưa?"

Minh Đức:
"Đừng để bản thân kiệt sức quá nhé."

Chỉ hai dòng ngắn ngủi, chỉ vài lời quan tâm đơn giản, Đức đã xóa tan mọi mệt mỏi và kìm nén trong tôi, thấy tài khoản của đức vẫn còn sáng nút hoạt động, tôi cựa mình, tay thoăn thoắt gõ phím trả lời.

Nguyệt Lam:
"Tớ vẫn chưa làm xong bài thuyết trình :("

Tin nhắn vừa được gửi, màn hình lập tức hiện lên thông báo "đã xem" và đang trả lời. Tôi hơi giật mình, cứ như là Đức đã ở sẵn trong hộp hội thoại của chúng tôi vậy.

Minh Đức:
"Giờ đã muộn lắm rồi đó, cậu để mai làm đi."

Tôi đọc ngấu nghiến từng chữ, hai tay nắm chặt vạt chăn mỏng.

Nguyệt Lam:
"Nhưng mai tớ phải nộp luôn rồi."

Nguyệt Lam:
"Với lại, cậu cũng đang thức khuya giống tớ mà."

Lần này dòng chữ "đang soạn tin" hiện lên lâu hơn một chút.

Minh Đức:
"Hay cậu gửi bài thuyết trình ấy sang đây đi, tớ làm giúp một chút."

Nguyệt Lam:
"Vậy phiền cậu lắm, tớ không cần đâu."

Hai mắt tôi bắt đầu díp hết lại, tôi ngồi bật dậy rồi vào phòng tắm rửa mặt, tiện tay nặn đi những cục mụn trứng cá trên trán. Ôi bọng mắt của tôi sắp thâm ngang với gấu trúc luôn rồi.

Cảm thấy đêm nay vẫn còn dài, tôi liền chui xuống nhà ăn vụng, kiễng chân thật cẩn thận để bác Minh không nghe thấy, không dám bật điện, tôi mò mẫm lần tìm cửa tủ lạnh theo trí nhớ.

- Bác bắt tại trận rồi nhé!

- Á!!!

Tôi giật mình hét toáng, tim như sắp nhảy ra khỏi miệng. Bác Minh đang đứng trước công tắc điện, trên mặt vẫn còn đắp chiếc mặt nạ có màu xanh kỳ dị, bác với lấy cây chổi trong góc nhà rồi chạy về phía tôi, miệng không ngừng la mắng:

- Đã ký biên bản là phải ngủ trước 11 giờ cơ mà, con bé này. Mày đứng lại cho bác!

Tôi chạy vòng vòng quanh nhà bếp. - Cháu làm bài tập nhóm, bài tập nhóm mà bác!

Sức bác Minh chắc chắn không thể đuổi kịp tôi, chính vì vậy mà tôi đã phòng thủ quá hớ hênh, vấp chân vào chân ghế ăn rồi ngã chổng vó. Trong lúc tôi còn đang ôm chân nhảy lò cò, bác Minh tóm lấy tôi và cười đắc thắng.

- Cháu sống chả có kỷ luật gì vậy Chíp? - Bác Minh thở dài thoa thuốc mỡ lên vết trầy của tôi. - Lúc nào cũng nước đến đầu mới nhảy, thức đêm nhiều vào sau này có muốn ngủ cũng không ngủ được đấy.

Tôi cười hì hì. - Tại trường cháu chuẩn bị tổ chức thi, xong đợt này cháu không thức khuya làm bài tập nữa đâu, cháu thức để xem phim.

- Con bé này!

Ba hoa tán phét một hồi, bác đột nhiên thở dài:

- Hình như cái Nguyệt ở cảng loại xích mích với Hải quan, lâu lắm cũng chẳng thấy về.

Tâm trạng vui vẻ tôi cố gắng duy trì trong những ngày qua cứ thế tan biến.

Ba năm nay, mẹ tôi chỉ về hai lần, mỗi lần không quá nửa ngày.

Mẹ thu gom tiền bạc, trả lời bác Minh vài câu qua loa. Tôi ngồi một góc nhìn mẹ, mẹ liếc qua tôi.

Chỉ có vậy, mẹ chẳng nói gì, và bỏ đi.

Để lại tôi, một mình khi đêm xuống.

Tôi không nhớ mình đã kết thúc cuộc trò chuyện với bác Minh thế nào. Lên đến phòng ngủ, tôi đặt đống đồ ăn lên bàn nhưng không thấy hứng thú chút nào nữa, đành lao lên giường nằm. Hay là ngày mai sẽ sớm vậy, tôi thầm quyết định và lần tìm điện thoại để đặt báo thức, đập vào mắt tôi là rất nhiều tin nhắn chưa xem, tất cả đều cuối cùng một người.

Minh Đức:
"Không phiền gì đâu. Tớ vừa ngủ cả tối nên giờ rảnh lắm, cậu gửi file qua đây đi."

Minh Đức:
"Chờ mãi không thấy cậu trả lời, tớ đã nhắn tin cho Kiều Trang và xin được PowerPoint luôn rồi :p"

Minh Đức:
"Tớ gửi bài giúp cậu rồi đó."

Minh Đức:
"Lam đâu rồi?"

Tôi chầm chậm đọc từng dòng, nỗi xúc động khiến sống mũi cay cay, tôi nhấp vào file Đức gửi. Mọi slide đều được thiết kế chỉn chu, chú thích hình ảnh rõ ràng. Thậm chí vài chỗ nội dung còn sơ sài cũng được Đức bổ sung và thay thế bằng phông chữ dễ nhìn.

Quan trọng hơn cả, đường liên kết mà cậu ấy gửi đã bật sẵn chế độ đọc ban đêm và chế độ làm dịu mắt.

Tôi định sẽ không trả lời vì có thể giờ này Đức đã ngủ, tiếng thông báo sẽ khiến cậu giật mình. Nhưng ngay khi tôi vừa đọc hết dòng hội thoại, một tin nhắn mới hiện lên ngay lập tức.

Minh Đức:
"Lam vẫn chưa ngủ à?"

Nguyệt Lam:
"Tớ chuẩn bị, còn cậu cũng chưa ngủ à?"

Minh Đức:
"Tớ chưa, tớ đang đợi cậu."

Tớ đang đợi cậu.

Đang đợi cậu.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày, tôi có một đêm ngủ sớm cùng những giấc mộng đẹp.

*

Bài thuyết trình mà Đức giúp tôi làm đạt điểm tuyệt đối duy nhất trong lớp, cô mai dành lời khen cho nhóm chúng tôi vì tinh thần trách nhiệm cao, thế nhưng tôi lại chẳng vui nổi, vì đó đâu phải công sức của tôi.

Lâu lắm rồi mới được một giấc ngủ tử tế, bỗng nhiên tôi lại có thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Tôi chỉ là một người bạn mà Đức cũng giúp đỡ nhiều như thế, không biết với người mình yêu, cậu ấy còn chu đáo thế nào?

Cuối giờ, Trang đột nhiên hạ giọng hỏi tôi:

- Đêm qua tự dưng Đặng Đức A1 xin tao PowerPoint của nhóm mình đang làm dở, bài vừa nãy là nó làm đúng không?

- Ừ. - Tôi chống cằm. - Chứ khả năng của tao thì đâu làm hay được như thế.

Trang nhìn tôi với vẻ hoài nghi:

- Nhưng Đức là lớp trưởng lớp chọn đầu mà, chắc chắn nó còn bận nhiều việc hơn mình. Vậy mà nửa đêm lại đi giúp mày á?

Trang luôn là người cực kỳ nhạy bén, tôi thấy mình lo lắng một cách khó hiểu. Tôi sợ  để lộ những cảm xúc kỳ lạ mà tôi dành cho cậu ấy, dù rõ ràng giữa chúng tôi chẳng có gì cả.

- Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. - Tôi cố gắng chống chế.

Bạn bè cái con khỉ. - Trang bĩu môi. - Tao chỉ sợ mày bị mấy thằng ngoài kia lừa cho rồi tin răm rắp thôi, may là mày...

Thấy vẻ khác lạ của tôi, Trang liền giật mình nhận ra mình đã lỡ lời. Tôi lắc đầu tỏ ý không sao, lòng dấy lên những dòng suy nghĩ hỗn độn.

Chỉ còn hai tuần nữa là đến vòng thi thành phố, học sinh các tuyển đều bò ra ôn thi, luyện đề, lịch học cũng được xếp san sát nhau, giáo viên tích cực kiểm tra tiến độ của học sinh trong giai đoạn nước rút.

Với lịch sử, tôi đã nắm được gốc ở cấp hai nên có chút lợi thế vì sách giáo khoa Sử 9 và Sử 12 có rất nhiều điểm tương đồng. Thế nhưng ở cấp trung học phổ thông, các vấn đề cần được phân tích kỹ lưỡng hơn trung học cơ sở nhiều, tôi gặp đôi chút khó khăn với việc ghi nhớ chính xác từng cột mốc lịch sử và lý luận chính trị.

Vào những giờ tự ôn, tôi thường nhờ Đức kiểm tra hộ mình và "cấm" Đức không được nhắc mỗi khi tôi quên chữ. Nhưng với kiểu học vẹt của mình, trí nhớ dài hạn gần như từ chối lưu lại những bài học mà tôi đã ngồi hàng giờ tụng như tụng kinh.

Đức lật dở từng trang trên vở ghi của tôi, cậu khen chữ tôi đẹp, sau đó vén giúp tôi lọn tóc mái đang dính vào má.

- Lam có biết phương pháp Blurting không?

- Blurting? - Tôi lẩm bẩm. - Tớ không biết.

Đức xoay liên tục chiếc bút bi trong tay từ ngón này sang ngón khác, cậu nhìn tôi chăm chú.

- Đó cũng là một phương pháp để học thuộc hiệu quả. Bằng cách đọc bài học 2 đến 3 lần, sau đó ghi lại những điều mà cậu nhớ, rồi đọc lại và gạch chân những điều cậu đã quên rồi học lại nó, sau đó thì cậu viết kiến thức theo dạng sơ đồ tư duy. Vì viết nhiều nên sẽ nhớ rất lâu.

Tôi im lặng lắng nghe, đâu đó trong tôi chợt vỡ ra, tôi thấy tim mình nhoi nhói.

Đức ngả người vào ghế, để lộ xương quai xanh sau lớp áo sơ mi và chút mạch máu trên cổ, giọng cậu vẫn vang bên tai thôi trầm ấm:

- Tớ chỉ vô tình đọc được trên mạng thôi. Nó có thể nó sẽ hợp với Lam hoặc không. Mỗi người đều có phương pháp phù hợp với chính mình, Lam chỉ cần chọn cách học nào mà cậu cảm thấy thoải mái nhất là được.

Câu nói ấy của Đức khiến tôi sửng sốt.

Ban đầu, lòng tôi man mác buồn khi Đức giới thiệu cho tôi phương pháp học mới, có nghĩa là cậu đã nhận ra cách học của tôi có vấn đề. Thế nhưng Đức không hề có ý lên lớp tôi, cậu ấy lựa chọn câu từ gần gũi nhất và nói chuyện với tôi như những người bạn. Đức khiến tôi không hề có cảm giác kém cỏi mà còn khuyến khích tôi tìm ra phương pháp phù hợp nhất với mình, nhưng quan trọng nhất vẫn là tinh thần của tôi.

Tôi cũng nhận ra một điều rất phũ phàng rằng nếu là một người không có trí thông minh, dù ta có chăm chỉ đến đâu, kiên trì thế nào thì vẫn sẽ chỉ là thiên tài của sự nỗ lực, luôn luôn không thể sánh bằng một thiên tài thật sự.

Tiếc rằng, tôi mãi mãi vẫn chỉ là thiên tài của sự nỗ lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro