13. Hỗn chiến ngày văn nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi buồn sau khi chia tay người yêu gọi là thất tình, vậy nỗi buồn sau khi "chia tay" bạn thân là gì? Tôi không thể tìm ra một cái tên cụ thể, tôi chỉ biết là mình đang chìm dần trong những bâng khuâng buồn bã từ sau buổi chiều hôm ấy.

Nhưng trái đất này không thể ngừng lại chỉ vì tôi cảm thấy thật tồi tệ. Nó vẫn quay và thế giới này vẫn vận hành như vậy. Tôi vẫn phải đi học, ăn cơm và đi ngủ, dạo gần đây tôi ngủ rất nhiều, chỉ cần hở ra chút thời gian là lại nằm bò ra bàn.

Ngủ giúp tôi quên đi tất cả mọi thứ.

Quên đi cả những lời thị phi đang vây chặt lấy tôi những dạo gần đây.

Chuyện bắt đầu từ ngay buổi tối ngày ấy, trang confession của trường xuất hiện một bài đăng được thảo luận rôm rả, nhân vật chính của câu chuyện ấy lại chính là tôi.

"Bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam 10A2 ăn cắp mẫu PowerPoint trên mạng để thuyết trình môn của cô Hiệu phó, một bạn nam chỉ lên tiếng tố cáo sự thật thôi mà cũng bị 'người yêu tin đồn' của  Lam đánh tím miệng. Công nhận bạn có khiếu thật, vừa nước mắt cá sấu lại giỏi cua trai."

Dù hạ quyết tâm chặn bài viết ấy nhưng tôi vẫn không ngăn được mình nhấp vào phần bình luận. Vùi mình vào màn hình mày tính, tôi chầm chậm đọc từng dòng.

"Á khoa của khối mình ấy á? Sao học thì giỏi mà nhân cách kỳ vậy?"

"Reply:Chắc gì đã đúng với năng lực bà ơi, làm gì có á khoa nào học lớp thường."

"Có phải cái bạn tố thầy bên THPT A gian luận quy chế thi không? Thế mà mình cũng đi ăn cắp, thất vọng thật."

"Bạn bị đánh là ai vậy? Đã phốt thì ghi rõ cái tên ra cũng có mất thời gian đâu?"

"Mình ghét con nhỏ này lâu rồi, ô uế cái mác á khoa thật đấy."

Đây không phải lần đầu tiên tôi bị bạo lực mạng, cùng lắm là ngủ một giấc thật dài, nặng hơn nữa thì chuyển trường. Nhưng confession đó đã vô tình xu hướng và thu hút sự chú ý của nhiều người từ trường khác, cả họ tên tôi cùng với cái danh á khoa toàn khối khiến sự việc bị thổi phồng hơn sự thật. Dưới áp lực của những tài khoản nặc danh, mọi bài vinh danh tôi từ đầu năm trên trang của trường THPT Nguyễn Tất Thành đều bị xóa, confession ấy cũng biến mất không chút tăm hơi.

Đó là chuyện trên mạng, còn ngoài đời thì khó mà dễ dàng như thế, vì "sai lầm nghiêm trọng" của tôi, hình ảnh và danh dự nhà trường đã bị ảnh hưởng không ít, cô Mai hẹn gặp tôi bàn bạc phương án giải quyết sau giờ học. Rèm cửa hai bên đều bị đóng kín, chỉ để lộ vài tia sáng len lói qua chút kẽ hở, dưới tiếng quạt trần quay đều đều, cô Mai và tôi nói chuyện hồi lâu. Đúng hơn là cô Mai nói, còn tôi nghe.

Cô nói rằng tôi còn nhỏ, những sai lầm như thế là một chuyện không thể tránh khỏi, lỗi lầm của tôi phía cô Trần Trang vẫn đang xem xét. Chuyện bị đưa lên mạng xã hội như thế là điều không mong muốn.

Tôi nhìn lên tấm bảng đen chi chít những công thức, đột nhiên nhớ đến tôi của những năm lớp bảy.

Lần đầu tiên bị nghi ngờ ăn trộm tiền, mẹ đã đánh tôi một trận nhừ tử, chiếc cán chổi gãy đôi và mẹ chuyển qua tát thẳng mặt tôi, vì tôi kiên quyết không thừa nhận. Tôi dùng hai tay ôm chặt đầu, nấc lên với từng lần mái tóc rối mù bị giật ngược lại.

Bác Minh tìm thấy cọc tiền ấy dưới góc khuất cạnh, cọc tiền mẹ nói tôi đã ăn cắp. Mẹ nhìn tôi, cất tiền vào túi và bỏ đi, không nói một lời.

Cũng kể từ đó, tôi hình thành thói quen im lặng trước những hiểu lầm, dù có bị đổ vấy bao nhiêu, tôi cũng không giải thích nữa. Như bây giờ cũng vậy, tôi nhìn cô Mai mệt mỏi xoa thái dương, có lẽ tôi đã khiến cô bị ảnh hưởng rất nhiều.

- Nếu em không...

Tôi ngập ngừng, cô Mai hất cằm:

- Em làm sao?

- Không ạ. - Tôi lắc đầu.

Thật ra tôi muốn hỏi, rằng nếu tôi nói tôi không hề làm việc ấy, liệu cô có tin tôi hay không.

Cuối cùng, phía nhà trường đăng một bài đính chính sẽ chấn chỉnh lại nề nếp của học sinh, đồng thời hạ hạnh kiểm tôi trong tháng mười và tháng mười một và hủy tư cách đoàn viên trong nửa năm. Tôi thản nhiên đón nhận tất cả những hình phạt đó, không một lời phản đối.

Tôi quen dần với những cái nhìn và lời thì thầm xung quanh mình. Trong khoảng thời gian đó, Minh Nam tìm tôi hai lần, tôi đều không gặp.

Một đêm mưa tầm tã, Nam đứng trước cửa nhà tôi một lúc lâu, tôi cầm ô bước ra, dừng lại bởi tiếng gọi với. Nam ngập ngừng hồi lâu, cũng chỉ cất lên ba chữ tao xin lỗi và bỏ đi.

Tôi không quay đầu lại, tôi sợ Nam sẽ phát hiện ra tôi đang khóc dù chúng tôi đang bị ngăn cách trong màn mưa xối xả.

Trang quen được vài người trong nhóm quản trị viên trên trang trường, nó bảo rằng khi sự vụ ấy xảy ra, cô bí thư đã yêu cầu tìm ngay danh tính của người gửi confession vì đã gián tiếp làm chuyện trở nên căng thẳng, nhưng dù có lục tung cả Google Forms lên thì người ta vẫn không thể tìm được tài khoản hay nội dung của confession đó. Nói cách khác, rất có thể một quán trị viên nào đó đã tự tay viết lên confession ấy.

Linh xin được một tờ danh sách quản trị viên, gồm ba người. Vũ Hà Thảo 11A3, Đào Thùy Hương 12A4 và Đoàn Hương Lam 10A2.

Tôi chẳng còn hơi sức truy cứu bất cứ điều gì.

Tôi không trả lời tin nhắn của bất cứ ai. Với Minh Đức, tôi càng trốn tránh.

Tôi không quan tâm người ta nghĩ về tôi như thế nào. Nhưng đột nhiên tôi lo sợ, nếu Đức cũng chẳng tin tôi, tôi sẽ không gắng gượng nổi nữa.

Dạo gần đây tôi bỗng hình thành thói quen "cắm rễ" trong thư viện. Phần vì phòng học trong thư viện điều hòa chạy rất yếu, chẳng mấy ai lui tới quá lâu. Phần vì khi vùi mình vào sách, tôi nhận ra thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều.

Một buổi chiều như thế, tôi ghi nhớ số trang và xoay khớp cổ tay, chẳng có chút gì ngạc nhiên khi trở thành người cuối cùng rời khỏi thư viện, tôi cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình trên cầu thang màu đỏ đất, đột nhiên chiếc quần trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tôi ngước lên theo phản xạ.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau hồi lâu.

- Cậu ổn không?

Tôi phì cười:

- Tại sao lại không. Cậu muốn tớ nói gì, thể hiện ra mình đang buồn thê thảm à?

Tôi có chút bất ngờ với câu bông đùa có phần xấu tính ấy của mình.

- Tớ mong cậu không chỉ cố gắng tỏ ra như thế, tớ mong cậu thật sự ổn như thế.

- Cậu đừng đứng gần tớ thế này, sẽ bị mọi người để ý đấy. - Tôi thở dài quay đi.

Tôi có cảm giác Đức đang nhìn tôi chăm chú.

- Tớ không quan tâm đâu, tớ không tin người khác.

Tôi nhún vai:

- Tớ cũng là một trong những "người khác" đó thôi.

- Cậu không phải người khác. - Đức bước chậm lại. - Tớ tin là cậu không làm thế.

Tôi cười:

- Mọi người đều tin tớ làm thế, tớ xấu tính như vậy đấy.

- Nhưng thực ra cậu không làm thế đúng không? 

Ánh mắt kiên quyết của Đức khiến tôi dừng lại những câu nói bỡn cợt nhvừa rồi.

Hàng trăm lời nhục mạ và những ánh nhìn đánh giá cứ thế biến mất, nó vỡ vụn, để lại chút bâng khuâng nơi giọng nói Đức trầm ấm.

- Ừ, tớ không làm thế.

Hóa ra, trong những sự thật rành rành chẳng thể chối cãi ấy, vẫn có người tin tôi. Chỉ vì tôi nói tôi không làm, cậu ấy liền tin tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như mình không cần gì hơn nữa.

*

Sự quan tâm của mọi người khiến tôi nhận ra tôi không hề một mình. Và rằng dù chuyện gì xảy ra chăng nữa thì bên cạnh tôi vẫn có những đứa bạn chẳng quan tâm người bên ngoài nghĩ mà sẵn sàng làm đủ trò khùng điên đến khi tôi cười mới thôi.

Vậy nên tôi cũng chẳng có gì phải buồn cả. Tôi tự dặn mình như thế và nhận ra không quan tâm đến suy nghĩ của người khác khiến cuộc sống này nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi dành thời gian để sang nhà Trang chơi, mua thật nhiều bim bim và tám chuyện bừa phứa, tôi thôi ngại ngùng mà hùa vào những trò con bò của mọi người. Nhừng lời thị phi vẫn còn, nhưng tôi không quan tâm nữa.

Tháng thi đua đang tới gần, hàng loạt các phong trào được đồng loạt tổ chức. Thi đua về thể thao, về học tập, văn hóa,... Nhưng cuộc thi sôi nổi và được mong chờ nhiều nhất lại là hội thi văn nghệ.

Để chào đón ngày Nhà giáo Việt Nam và kỉ niệm 60 năm thành lập nhà trường, ban lãnh đạo đã quyết định bỏ vốn để tổ chức một phong trào thi đua lớn nhất nhì thành phố, cộng thêm những tập thể đạt giải sẽ được miễn lao động cả năm, khói phải nói cũng biết không khí các lớp náo nhiệt thế nào.

Cả tuần liền tôi bị loa trường tra tấn đến rách màng nhĩ, từ nhạc dân gian, nhạc hiện đại đến nhạc vàng, nhạc xanh, nhạc đỏ, chẳng có một thể loại nào vắng mặt và liên tục được các lớp mở loa to hết cỡ để "khè" nhau. Lớp tôi dành hẳn 3 ngày chỉ để cãi nhau về lựa chọn tiết mục biểu diễn, nếu không phải chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày thi, dám chắc chúng nó sẽ choảng nhau đến tận Tết nguyên đán cũng chưa chọn được bài.

Trớ trêu làm sao, dù đã tốn tận ba ngày để chọn bài nhưng tiết mục của chúng tôi vẫn bị trùng với lớp khác. Mà "lớp khác" ở đây lại chính là 10A1.

Phải kể từ chuyện khớp sân khấu, dù mới chân ướt chân ráo bước vào trường nhưng khối mười lại hăng máu nhất, lớp nào cũng thi nhau cướp sân khấu chính để biểu diễn dù tòa nhà phụ chẳng thiếu gì những sân khấu khác cùng kích cỡ. Tôi vẫn nể phục Kiều Trang ở tính cách hoạt bạt của nó, con bé luôn dành mọi thời gian để uốn nắn từng động tác dù nhỏ nhất và cũng là một trong những người hiếu chiến nhất ở nhóm lãnh đạo văn nghệ.

Một lần bị 10A1 cướp mất sân khấu, Trang nghiến răng ken két rồi kéo cả đội tập ở đối diện để chọc cho chúng nó tức. (theo lời Trang) Trái ngang làm sao, khi cả hai loa đều đã tăng âm lượng hết cỡ và sẵn sàng "nghênh chiến" đến cùng thì cả hai chiếc loa ấy lại phát ra cùng một bài hát.

Sau một hồi mấy trăm con mắt ngơ ngác nhìn nhau, kết quả là cả hai lớp đều kéo về phòng học để bàn bạc lại.

- Thuyết phục A1 đổi bài đi, tao tập quen bài này rồi, không đổi nữa đâu.

- A1 cũng đang nói như thế đấy.

Có đứa thử đưa ra ý kiến:

- Hay kệ đi, mình cứ cố gắng tập hay hơn là được.

- Con này đần, trước giờ cứ có tiết mục bị trùng là trường sẽ loại hết, bao nhiêu năm mà không rút ra kinh nghiệm.

- Mày sợ à?

- Chả sợ thì không.

- Sợ thì đi về đi. Phong cách, phong cách.

Hai giọng chí chóe vừa rồi chắc chắn là của Thành Đạt và Hà Vi, suy tính một hồi, Trang đưa ra quyết định:

- Bây giờ lớp mình lên tầng ba gặp A1 rồi đàm phán!

- Ô kê! – Mọi người đồng thanh.

- Nhưng ai đại diện đàm phán?

Trang tươi cười:

- Để lớp phó học tập đi.

Lớp phó học tập đàm phán văn nghệ à, tôi thầm thắc mắc. Nhưng khoan đã, lớp phó học tập...

- TAO ĐÀM PHÁN Á!? – Tôi giật mình gào lên.

- Không nói nhiều. – Trang lôi tôi đang co ro ôm chặt mặt bàn. – Mình đi luôn không muộn.

Từ tầng hai lên đến tầng ba, phải nói là Trang lết tôi đi bằng được, tôi như đứa trẻ con bị mẹ lôi đi tiêm phòng, cứ thế giãy nảy kêu gào. Thế nhưng trong sự xấu hổ ngượng ngùng ấy, tôi bỗng thấy chút vui vẻ len lói. Lần đầu tiên, tôi thật sự trở thành một phần của tập thể lớp.

10A1 đã đứng ở cửa đợi chúng tôi từ trước, cảnh tượng lúc này thật chẳng khác nào đám con nít hẹn gặp nhau dưới gầm cầu để phân chia lãnh thổ, ý nghĩ đó khiến tôi chợt thấy buồn cười mà quên bẵng đi tình hình căng thẳng trước mặt.

- Đại diện đàm phán văn nghệ của 10A2 là lớp phó học tập à? – Gia Khánh bên A1 lên tiếng trêu đùa, liền bị cả hai lớp lườm đến lạnh gáy mà lùi ra sau.

Trang nhìn Minh Đức đang đứng bối rối phía trước, lên tiếng:

- Đại diện của 10A1 cũng là lớp trưởng đấy thôi, liên quan đến văn nghệ gớm!

Tình hình lại rơi vào hỗn loạn, hàng chục tiếng nói không biết từ đâu cứ liên tiếp cất lên:

- Chúng mày giỏi rồi thì chọn bài khác đi, mê bọn tao à mà cứ đòi tập chung một bài?

- Mắc cái giống gì lớp tao phải nghe theo chúng mày?

Giữa lớp chọn và lớp thường luôn có một hàng rào ngăn cách thì có lẽ ai cũng biết, nhưng chí chóe như mèo với chuột thế này thì dám cá kiếp trước của chúng tôi là Tom và Jerry.

- Mọi người bình tĩnh đã! – Tôi cố gắng với giọng giữa tiếng ồn ã và xô đẩy không ngừng.

Chuyện thật như đùa, lớp tôi chửi hăng đến mức thi nhau xông lên đòi quyền lợi về phía mình, lực đẩy mạnh khiến tôi mất đà ngã dúi dụi, cả người liền lao về phía trước. Trái ngang ở đây là, người tôi va vào lại chẳng phải ai khác ngoài chàng lớp trưởng vẫn đang bất lực trong việc hòa giải hai bên.

- Có sao không?

Tôi ngạc nhiên vì mình có thể nghe thấy tiếng thì thầm của Đức giữa cảnh tượng náo loạn không sao kể xiết, tôi lắc đầu ra ý không sao, Đức liền dùng tay xoa lên nơi trán tôi vừa đập vào bả vai cậu. Này, hạnh động đó của cậu là đang xúc phạm người lùn đấy, tôi trộm nghĩ.

Sau khi vãn hồi trật tự, Đức lên tiếng đảm bảo sẽ họp bàn để đưa ra phương án tối ưu. Dù không mấy hài lòng nhưng hai lớp cũng giải tán, có vẻ như lớp tôi đã nhận ra mình vừa hành xử như mấy đứa "trẻ trâu" rồi thì phải.

Gọi là họp bàn nhưng thật ra câu chuyện cũng chẳng có gì. Một mình tôi và Đức ngồi trong phòng hội đồng rộng thênh thang, bầu không khí gượng gạo đến khó chịu, tôi đành gãi đầu gãi tai:

- Mình nên họp cái gì giờ ta...

Đức cũng tỏ ra suy tư:

- Tớ cũng không biết. Tớ lấy cớ họp để được gần cậu hơn đấy.

Tôi đỏ mặt quay đi, không quên xin xỏ:

- Vậy lớp cậu nhường bài văn nghệ đó cho chúng tớ nhé?

- Cậu biết tận dụng thời cơ đấy. – Đức phì cười.

Tôi chớp chớp mắt mong chờ như một thói quen trông đợi điều gì đó từ bé đến lớn, chẳng hiểu sao vẻ mặt ấy khiến Đức đỏ mặt cúi đầu xuống bàn một lúc lâu.

Đức xoay bút không ngừng, cậu nhìn tôi:

- Nếu giờ tớ đồng ý chắc sẽ bị cả lớp "làm thịt" mất.

Dù có đôi chút thất vọng nhưng tôi vẫn gật đầu đồng tình. Đổi lại là tôi thì tôi cũng khó xử như vậy.

- Nhưng... - Đức ngó quanh. - Để tớ thuyết phục nhường bài cho lớp cậu nhé?

Tôi vui vẻ gật đầu lia lịa, phía ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng "uỳnh" lớn. Một đám con trai A1 nằm sõng soài dưới sàn nhà, Gia Khánh nhỏm dậy chỉ vào Minh Đức:

- Tao biết ngay mà, lớp trưởng vì gái mà phản bội lớp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro