12. Tôi mất một người bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta luôn tin vào những gì mình thấy. Ngay cả khi sự thật đã được phơi bày thì họ vẫn sẽ làm ngơ chỉ đơn giản vì lời bịa đặt nghe có vẻ hấp dẫn hơn, thú vị hơn.

Chưa bao giờ tôi thấy bất lực đến thế. Khi mà tôi bị hàng chục đôi mắt vây chặt trong nhà tù vô hình. Cô Trang xem xét một hồi và nhìn tôi đầy thất vọng:

- Bạn có gì muốn giải thích không?

Tôi cúi gằm mặt không đáp. Từ các đầu móng tay bắt đầu rỉ những giọt máu nhỏ.

- Tôi đã rời lịch để các bạn có thời gian chuẩn bị kĩ càng. Vậy mà bạn lại gian dối cả lớp vì sự lười nhác của mình ư? Bạn là một á khoa, một lớp phó học tập, vậy nên bạn tự cao và cho rằng những bài tập tầm thường như thế này không xứng với năng lực của mình à?

- Dạ không ạ...

- Đừng lấy nước mắt ra nói chuyện với tôi!

Tôi vội vã quệt đi hai hàng nước mắt tèm nhem, từng giọt vẫn đều đặn rơi xuống giày, tai nghe những lời trách móc về việc mà tôi không hề làm. Đó là tiết học dài nhất trong cuộc đời tôi.

Cuối giờ, tôi bị phạt phải làm lại và học thuộc 10 mẫu PowerPoint khác nhau cùng với bản tường trình 1000 chữ. Tôi cúi đầu vâng lời và nhìn xuống chỗ của mình, tất cả mọi người đều im lặng làm ngơ. Tôi vờ như không thấy nụ cười đắc thắng của Huy, nhờ Trang báo vắng rồi một mình rời khỏi lớp.

Ngày hôm nay tồi tệ thật đấy.

Tôi thì thầm, dùng nước lạnh tát vào mặt rồi lại lau đi giọt nước mặt chực rơi xuống. Mình không được mít ướt như thế, tôi lại tự chấn chỉnh mình và vùi mặt vào lòng bàn tay.

Sân trường lúc này vắng tanh, tôi vẫn cúi gằm mặt vì sợ bị nhìn thấy cặp mắt sưng húp. Ngay khi rẽ vào dãy hiệu bộ, không kịp phản ứng trước bóng người bỗng nhiên xuất hiện, tôi liền đâm sầm vào ai đó.

Những tưởng cả hai sẽ cùng ngã nhào nhưng không, người ấy chỉ loạng choạng lùi lại vài bước đã đứng vững, hai tay còn kịp đỡ lấy tôi.

- Nguyệt Lam?

Tôi lặng đi khi nhận ra giọng nói nghi hoặc vừa phát ra trên đỉnh đầu là của Minh Đức. Sự hoảng hốt ập đến, tôi vội vàng né tránh nhưng bị cậu ấy giữ lấy. Tôi cố hết sức giằng ra nhưng không thể, Đức chẳng nhẹ nhàng như thường ngày, cậu ấy cứ nắm chặt cổ tay tôi, miệng không ngừng dò hỏi.

Tôi ngước lên với gương mặt đầm đìa nước mắt khiến Đức đứng sững, tôi giật tay ra và cứ thế chạy về hướng phòng y tế, để lại sau lưng là tiếng gọi với.

Trình bày vài câu, nói dối là mình bị đau đầu, tôi được cô nhân viên y tế cho vào phòng. Cởi giày và nằm quay lưng vào trong, tôi cứ thế nhìn chăm chăm vào vết nứt dài trên tường.

Vũ trụ này thật kì lạ, chỉ cần xuất hiện một vết xước nhỏ, những vết thương lớn trong quá khứ liền quay trở lại, nó dày vò ta hàng giờ, thậm chí hàng ngày.

Vốn hứa rằng năm mười lăm tuổi sẽ không khóc lần nào, nhưng tôi lại thất bại rồi.

Tôi thật vô dụng, thật thảm hại biết bao.

- Trong phòng có bạn nữ đang ngủ, em cẩn thận nhé.

- Vâng ạ.

Tôi giật mình bởi giọng nói ngoài cửa, trong lòng có chút trách móc. Tôi đã cố gắng né tránh Đức đến thế mà cậu ấy vẫn tìm đến tôi.

Nhưng tôi lại thấy mình thật xấu tính với chính suy nghĩ đó, đến ngay cả sự quan tâm mà tôi cũng cảm thấy khó chịu thì tốt nhất tôi đừng nói chuyện với ai nữa.

Tôi định vờ như không biết, đến khi nghe thấy tiếng kéo màn khe khẽ.

Đức đã kéo chiếc màn gió ở giường tôi lại, tôi quay ra, trước mặt là một tấm vải trắng.

Cậu ấy ở phía bên kia, im lặng nhìn vào giường tôi hồi lâu.

- Lam chưa ngủ đúng không?

Tôi cựa mình thay câu trả lời, phía bên kia liền vang lên tiếng nói ngập ngừng:

- Nếu cậu cảm thấy sẽ tốt hơn nếu không kể ra thì tớ không ép đâu. Tớ cũng không muốn vô duyên vô cớ làm phiền cậu thế này. Nhưng cậu... đừng khóc nữa.

Giọng Đức ngày càng nhỏ. Cậu ấy bắt đầu kể những câu chuyện linh tinh thường ngày và vài đoạn thoại trong truyện hài dân gian. Tôi im lặng lắng nghe, chẳng biết từ khi nào, nước mắt tôi cũng thôi lăn dài dưới con ngươi hằn những tia máu.

Ngủ là một giải pháp trốn tránh thực tại hiệu quả nhất trên cuộc đời này, cho đến khi ta thức dậy và nhận ra một sự thật cay đắng rằng vấn đề vẫn còn ở đó, thậm chí còn trở nên nặng nề hơn.

Tôi từ từ ngồi dậy với cái đầu quay mòng mòng trong mớ tạp nham và cảm giác mệt mỏi rã rời. Lạ thay, hai bên má tôi không còn chút vết tích nào của nước mắt đọng lại, bọng mắt cũng không bị sưng, như thể có người đã giúp tôi lau mặt vậy.

Tôi kéo rèm, bên kia giường trống trơn. Đồng hồ đã chỉ qua con số 11, chỉ còn năm phút nữa là đến tiết cuối cùng. Tôi thu tay lại theo phản xạ, cúi xuống nhìn xuống nơi mình vừa chạm vào, ở góc giường là một gói bánh mì truyền thống và vài viên Paradol.

Tôi thầm cảm thán, cô y tế chu đáo như vậy, chẳng trách mới vào trường hai tháng mà Thành Đạt đã lủi xuống đây tận tám lần khiến cô Mai lo sốt vó.

Ghi nhớ lại thời gian biểu, tôi xỏ giày rồi trở về lớp, tiết cuối của chúng tôi là môn thể dục, chắc chắn trên lớp chẳng còn mấy ai, tôi sẽ không sợ xấu hổ. Đúng là phòng học chỉ còn lác đác vài người, nhưng ai cũng nhìn tôi lâu hơn thường lệ. Tôi cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, phát hiện ra cặp của mình đã không còn trên móc treo. Có lẽ Trang hoặc Linh đã giúp tôi thu dọn.

Dãy bàn của tổ ba xộc xệch một cách kỳ lạ, không có chiếc ghế nào xếp theo hàng lối. Tôi băn khoăn rời khỏi tòa nhà dành cho học sinh, phòng đa năng cũng như vậy, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Tôi mơ hồ nhận thấy có một điều gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi không có trong lớp.

Lúc tôi xuất hiện, Kiều Trang và Thùy Linh đều để lộ vẻ khác thường mà tôi chưa từng thấy. Dù ngọn sóng thắc mắc đang dâng ngập trong lòng, tôi vẫn tỏ ra tự nhiên hết sức có thể.

- Mày làm gì mà sủi tận bốn tiết thế Lam? Tao còn tưởng mày bị con ma trong nhà vệ sinh giấu đi rồi cơ. - Trang nói.

Tôi chú mục quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Trang, đáp lại:

- Tao trốn xuống phòng y tế ngủ cho mát.

Thùy Linh lên tiếng nửa đùa nửa trách:

- Thế mà không rủ tao, tiết trước kiểm tra bài cũ làm tao bị phạt đứng góc lớp, nhục điên luôn ấy.

Kiều Trang khinh khỉnh nhìn Thùy Linh:

- Có lần nào bị gọi lên bảng mà mày học thuộc đâu, còn bài đặt xấu mới chẳng hổ.

- Mày làm như mày học ấy! - Linh phản bác.

Trước khi câu chuyện rẽ hướng sang cuộc cãi vã chẳng ra đâu vào đâu của Trang và Linh, tôi vội vàng xen vào ngăn hai đứa lại. Đột nhiên, Trang nhìn tôi ái ngại:

- Chuyện sáng nay ấy...

Tôi gạt đi:

- Tao không quan tâm đâu, cùng lắm là hạ hạnh kiểm tháng thôi. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà.

Trang cứng họng, nó chần chừ nhìn Linh. Trong một thoáng, tôi nhận thấy có một cuộc hội thoại không lời đã diễn ra trong đôi mắt của hai đứa. Có lẽ "chuyện sáng nay" mà Trang muốn nói không phải an ủi tôi trước trò chơi xấu của Hoàng Huy, mà là giải thích cho tôi sự kỳ lạ của cả lớp từ đầu đến giờ.

Tôi bỗng thấy hối hận khi cắt ngang lời Trang, vì hình như nó đã không còn ý định cho tôi biết nữa.

- Có chuyện gì à?

Tôi hỏi, chăm chú quan sát vẻ bối rối của Trang và Linh, ba đứa nhìn nhau một hồi, Trang đột nhiên xua tay:

- Thì như mày nói ấy, bọn tao chỉ định an ủi vì sợ mày buồn thôi, không có gì đâu.

Tôi không có thói quen gượng ép người khác, Trang đã nhất quyết che giấu như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khai thác.

Tôi không ngờ rằng, ngay khi tôi đứng dậy và lững thừng đi về phía bồn rửa mặt thì mọi thông tin mà Trang và Linh không cho tôi rõ cứ thế ập đến.

Từng lời, từng chữ như nhát dao sắc nhọn găm chặt tim tôi.

- Mày vừa từ phòng tiếp dân về à, có hóng được gì không?

Tôi bước chậm lại bởi giọng nói quen thuộc từ hai bạn cùng lớp, phía bên kia tường, cuộc hội thoại vẫn tiếp tục:

- Tao không dám đứng gần, chỉ thấy cô Mai với thầy hiệu phó nói liên tục, còn Huy với Nam đứng yên, mặt cúi gằm.

Huy với Nam ư?

- Bất ngờ thật, tự dưng ra chơi cả tổ 3 ầm ầm lên, tao chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy hai đứa nó lao vào đánh nhau, mãi đến lúc cô Mai chạy lên mới kéo được chúng nó ra.

Tôi giật thót, cố gắng xâu chuỗi lại sự việc từ những thông tin rời rạc, tại sao Nam và Huy lại đánh nhau?

- Mà này, mày có nghĩ lý do là vì Nguyệt Lam không? – Lần này, giọng nói của một trong hai nhỏ hơn đôi chút.

- Chứ còn gì nữa. Huy tố cáo Lam, Lam khóc rồi chạy đi, rồi tự nhiên một người không liên quan như Minh Nam lại nhảy vào đánh nhau với Huy. Tao đã bảo với mày từ đầu năm mà, ánh mắt Nam nhìn Lam lạ cực.

Tôi tựa lưng vào tường, nghe thấy lòng mình nặng trĩu.

Suy cho cùng, lại là vì tôi mà người khác bị liên lụy sao?

Tan học, tôi đứng dưới cây xà cừ không một cành lá, lặng lẽ nhìn về phía dãy hiệu bộ. Nam bước ra từ phòng tiếp dân với khóe môi rướm máu và gương mặt bầm tím. Trông thấy tôi cùng túi bông băng, nó bất động nhìn tôi rồi thẫn thờ hồi lâu.

Tôi lặng im thoa thuốc mỡ lên vết trầy, cả người Nam cứng đờ vì nhìn đau, chốc chốc lại nhìn tôi ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi.

Tôi không giận Nam. Ngược lại, đáng lẽ ra tôi phải biết ơn mà cúi đầu sát đất vì có một người bạn luôn sẵn sàng bảo vệ tôi như vậy.

Nhưng giá như Nam chỉ coi tôi là bạn.

Giá như Nam không thích tôi thì tốt biết mấy.

Nam không phải thằng con trai ngỗ ngược. Nó trầm tính và điềm đạm. Nó cũng sống trong một gia đình không trọn vẹn như tôi.

Tôi từng chứng kiến Nam lặng thinh để một đám côn đồ hành hung mà chẳng buồn phản kháng.

Giờ đây, tôi lại nhìn Nam giơ tay đánh một người chẳng làm gì nó, chỉ vì tôi.

- Lần sau đừng như thế nữa.

Tôi nói, cất lại bông băng thừa vào túi giấy và đưa trước mặt Nam nhưng nó không nhận lấy, Nam chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chẳng biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.

- Mày định trốn tránh tao đến khi nào nữa?

Tôi bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn của Nam, đành cười trừ:

- Tao có trốn tránh gì đâu?

- Nguyệt Lam.

Tôi thở dài, Nam nhất quyết không cho tôi một bậc thang để trèo xuống.

Nam cười khổ. Nó bắt đầu nói rất nhiều. Lần đầu tiên trong bốn năm quen nhau, Nam nói với tôi nhiều thứ đến vậy.

- Tao thấy mình như thằng ngu ấy. Tao thích mày lâu đến thế, tao cứ chạy theo mày, thi vào cùng một trường với mày, chuyển lớp vì mày. Tao biết rõ mày chẳng có cảm xúc gì với tao cả, tao cũng chẳng hy vọng gì, nhưng đột nhiên...

Tôi ngỡ ngàng khi thấy giọng Nam nghẹn đi.

- Đột nhiên tao thấy ánh mắt mày nhìn Minh Đức rất khác so với khi mày nhìn tất cả mọi người. Đột nhiên mày thay đổi, mày dành thứ mà tao luôn muốn cho một người khác. Rõ ràng tao là người đến trước cơ mà?

Bỗng nhiên tôi nhận ra, tôi cũng đã vô tình làm tổn thương một ai đó.

Người ấy không làm ầm lên, không chất vấn, không trách móc. Chỉ lặng lẽ quan sát tôi và tự mình chìm trong nỗi buồn sâu thẳm.

- Mày biết vì sao tao lại học 10A2 không? - Tôi cười. – Tao học bạt mạng để vào lớp chọn. Lúc công bố điểm, tao bị người ta nói đi cửa sau để lấy cái danh á khoa. Tao mặc kệ, tao định sẽ dùng thực lực để chứng minh. Trước hôm nhập học, mẹ tao gọi điện.

Nam nhìn sang, tôi tựa mình vào ghế đá, tiếp tục:

- Mẹ tao bảo tao làm đơn để chuyển xuống lớp thường. Lớp chọn đầu sẽ mất nhiều khoản phí phát sinh hơn, rằng nếu tao không xuống được lớp thường thì tốt nhất là nghỉ học. Ba năm tao không nói chuyện với mẹ. Ngày giỗ của bố, mẹ tao không về, lần đầu tiên mẹ tao gọi điện, là để nói với tao những điều như thế.

Với hoàn cảnh của Nam, những điều tôi nói chẳng thấm vào đâu.

- Mày không hề cho tao biết... - Nam ngập ngừng.

- Phải. – Tôi đáp. – Mày cũng thế. Cả tao và mày đều chẳng biết gì về nhau cả.

Nam trầm tư hồi lâu.

- Mày biết tao thích mày mà, đúng không?

Tôi nhắm chặt mắt, bên tai vẫn vang lên giọng nói của Nam.

- Mày không thể thích một người vì người ấy có những điểm giống với người mày từng yêu, mày không thể thích Minh Đức vì nó có ánh mắt rất giống với người ấy.

Tôi nhìn Nam chăm chú, lâu đến mức khiến nó bật cười quay đi.

- Tao không phủ nhận tao giận Huy cực kỳ. Nhưng mày có nghĩ việc đánh nhau với Huy sẽ đem lại cho tao thứ gì tốt đẹp không?

Như bây giờ đây, những lời xì xào về mối quan hệ của tôi và Nam đã trở thành chủ đề bàn tán cho cả lớp. Nam mang tiếng là nổi sung với Huy nhưng lại bị đánh đau hơn, còn phải chịu hình phạt từ nhà trường.

Trong khi đó, ngoài vài vết thương thì chẳng có vấn đề nào được giải quyết cả, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Tôi hỏi Nam, rằng nó làm thế, liệu có đáng hay không?

Nhưng quả thật, lần đầu tiên gặp Đức, tôi đã rất bất ngờ trước đôi mắt của cậu. Nó quá giống với người ấy.

Nam không đáp lại câu hỏi của tôi, như sẵn sàng chấp nhận mọi câu trả lời dù nặng nề nhất, Nam cất tiếng:

- Vì sao không phải là tao?

*

Tôi bước chậm rãi qua sân trường, Nam đi bên cạnh, lặng thinh không nói một lời. Rồi nó chững lại và nhìn về phía trước.

Tôi ngước mắt theo, phía đối diện, Minh Đức đang nhìn tôi chăm chú.

Đặt túi bông băng vào tay Nam, tôi lẳng lặng rời đi. Và tôi chắc chắn rằng, Nam và Đức cũng rời trường ngay sau đó.

Trên đường về, lòng tôi ngập tràn câu nói của Nam lúc ấy.

"Vì sao không phải là tao?"

Tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi chỉ nhớ lúc ấy, một giọt nước ấm nóng từ con ngươi tôi trào ra và rơi xuống túi giấy, hiện lên một chấm ướt nhòe mờ.

Phải rồi, tôi đã nói, rằng từ giờ mình đừng chơi với nhau nữa, đừng là bạn của nhau nữa.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chủ động chặt đứt một tình bạn rất lâu dù bản thân không hề muốn. Nhưng tôi đã làm, tôi đã tin rằng chấm dứt là giải pháp duy nhất.

Tôi không thể gieo mầm cho người bạn thân nhất của tôi thêm chút hi vọng nào nữa.

Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, chỉ trong một tích tắc của sự chọn lựa ngắn ngủi.

Cấp ba đã cướp đi hai người bạn của tôi.

Cướp đi cả bốn năm cấp hai của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro