11. Cái bẫy sắp đặt sẵn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi chiều hôm đó, chúng tôi được rời lịch thuyết trình sang một ngày khác. Tôi dành thời gian để soạn lại một PowerPoint khác và gửi cho Hoàng Huy, nó nhìn tôi như sinh vật lạ:

- Tao đã tốn tiền mua PowerPoint mẫu rồi, mày còn làm lại làm gì?

Tôi nhún vai:

- Vậy thì tao trả tiền bài thuyết trình đấy cho mày, dùng PowerPoint của tao đi.

Thấy tôi không chịu nhượng bộ, Huy thở dài:

- Để tao thuyết trình, dùng PowerPoint nào là chuyện của tao.

Tôi nhận ra Hoàng Huy hình như cũng không quá xấu tính, thế nhưng tôi vẫn tìm mọi cách chặt đứt những lời chào thân mật từ Huy. Và như những gì tôi đang lo sợ...

Thanh Hà đang né tránh tôi.

Không khó để tôi nhận ra điều đó. Từ việc Hà chỉ liếc qua tôi rồi bỏ đi, từ việc Hà nhìn tôi với ánh mắt trách móc khi tôi và Huy bước ra từ quán cà phê. Tôi đã tìm mọi cách để giải thích, tôi cố gắng hẹn Hà nói chuyện ở mọi nơi, tôi nhờ đủ người, viện mọi lý do, đều vô dụng.

Tôi vẫn luôn muốn giải thích trực tiếp với Hà, những chuyện quan trọng như thế không thể phân trần qua vài câu trên điện thoại. Trong sự bất lực cuối cùng, khi định sẽ soạn một tin nhắn dài thật dài thì tôi phát hiện ra... tôi đã bị Hà chặn ở tất cả trang mạng.

Toàn bộ những nỗ lực của tôi đều rơi vào vô vọng. Chỉ có mình tôi cố gắng níu giữ lại chiếc dây thừng tình bạn, để bàn tay in hằn những vết đỏ.

Tôi tự trách mình không ít. Đáng lẽ ra tôi nên giải thích ngay từ đầu, giờ thì tôi đã để mất một người bạn, chỉ vì những lời chưa kịp nói.

Trước ngày đăng ký đội tuyển cấp tỉnh, cô Yến kéo chúng tôi đến một quán trà sữa để tổ chức buổi liên hoan nhỏ. Trên đường đi, Trang và Linh liên tục hò reo vui sướng. Hóa ra lớp tôi đã giành chiến thắng trong hội thi bóng đá dạo nọ.

- Cái Lam không biết được đâu. Hiệp 1 lớp mình để thua tận 3 - 0 lận, thế mà hiệp 2 vẫn lật ngược tình thế rồi thắng áp đảo luôn.

- Tao còn định về sớm cơ. - Linh nói. - Rõ là hiệp đầu A1 dẫn trước mà.

Trang đồng tình:

- Nhất là Đặng Đức ấy. Từ lúc bắt đầu hiệp 2 thấy nó đá chán vãi, chẳng tập trung chút nào.

Bắt đầu hiệp 2, là ngay sau khi Đức nhìn thấy tôi và Huy ư?

Tôi vội lắc đầu chặn lại dòng suy nghĩ vừa ập đến, làm gì có chuyện đó.

Nhóm sử tập trung ở ngay trước cửa. Tôi bước vào, nhận ra Đức đang ngó nghiêng như thể đang tìm ai đó, ánh mắt cậu hơi nheo lại, vài lọn tóc rối che đi một phần lông mày. 

Nhìn thấy tôi, Đức liền cười.

Thống kê bằng miệng cho thấy, loại nước được gọi nhiều nhất ở các quán trà sữa trong thành phố Hạ Long không phải trà sữa mà lại là trà đào và trà chanh. Khi trở ra từ nhà vệ sinh, trước mặt tôi chỉ còn một cốc trà đào. Tôi ú ớ nhìn ngó xung quanh, chưa kịp lên tiếng đã thấy tay mình lành lạnh.

Đức đặt cốc trà chanh vào tay tôi, rồi lại với lấy cốc trà đào còn lại ở trên bàn. Khoảnh khắc tay cậu đặt trên tay tôi, tôi thề rằng cuộc đời mình chưa từng có lúc nào khó thở đến thế.

Trang nhận ra ngay lập tức, nó huých vai thật mạnh vào tôi, làm tôi không kịp phản ứng mà va vào người cậu ấy.

- Con điên này! - Tôi nghiến răng thì thầm vào tai Trang.

Trang nháy mắt. Đức luống cuống hạ bàn tay vừa đỡ lấy tôi rồi ho khan, tôi đỏ mặt quay đi, chỉ thầm mong có cái lỗ để chui xuống.

Gần tám giờ, mọi người thống nhất kéo nhau đến quán hát karaoke. Tôi nhớ đến bài thuyết trình hóa ngày mai, quyết định xin lỗi cô rồi về sớm. Bất ngờ thay, về cùng tôi còn có Đức.

Mặt biển vẫn còn bóng dáng ngọn đèn mờ trên những chiếc thuyền chài, hoa sữa cũng đã tỏa hương thơm ngát. Tôi bước đi thật chậm, mong con đường mà tôi và Đức đi cạnh nhau sẽ dài thật dài.

- Dạo này Lam có chuyện không vui à?

Tôi giật mình nhìn sang. Đức vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc khác thường nào.

Tôi giật mình quay sang, Đức vẫn trầm tư nhìn về phía trước, gương mặt không để lộ bất cứ điểm gì bất thường.

- Tớ không có ý gì đâu. - Đức phì cười. – Chỉ là dạo này tớ thấy cậu hơi lạ.

Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt. Tôi vẫn nói cười, vẫn vui vẻ. Vậy mà người nhận ra tâm trạng của tôi lại là cậu ấy, một người bạn chẳng mấy khi gặp gỡ.

Tôi nhìn về con đường phía trước, nghe thấy giọng mình cất lên chậm rãi:

- Tớ vừa đọc được một bài đăng trên mạng, kể về A và B. Hai người từng là bạn rất thân, đến khi lên cấp ba lại học khác lớp, tình bạn cũng vì thế mà nhạt dần. Rồi chỉ vì một hiểu lầm rất nhỏ thôi, A và B không chơi với nhau nữa. A cảm thấy mình rất có lỗi, là người khiến tình bạn của cả hai rạn nứt ấy.

Tôi thao thao bất tuyệt một hồi, Đức lắng nghe chăm chú. Bỗng nhiên tôi thấy chột dạ, tôi miêu tả kĩ quá, không biết Đức có phát hiện ra "A" ở đây chính là tôi hay không.

- Theo tớ thì... - Đức thở hắt ra một hơi. – Cả A và B đều không có gì phải buồn cả.

Đức hỏi tôi có muốn nghe cậu kể một câu chuyện khác không. Tôi gật đầu, cậu ấy liền tiếp tục:

- Tớ từng nghe một chuyện tương tự như vậy, mình vẫn gọi nhân vật là A và B nhé. Tình bạn của hai người bắt đầu phần lớn là vì có nhiều điểm chung, như học cùng lớp, tham gia chung câu lạc bộ chẳng hạn. Và khi đi lên một môi trường mới, lý do khiến một tình bạn rạn nứt cũng vẫn là vì nguyên nhân ấy, khi cái gọi là "nhiều điểm chung" của hai người đã không còn nữa, và đối phương cũng không còn là một phần trong cuộc sống của ta nữa.

Tôi tần ngần một hồi, thần trí như bị một cây búa lớn gõ mạnh.

- Nhưng tớ nghĩ vấn đề nằm ở mình có muốn duy trì tình bạn ây hay không mà thôi. – Đức kết luận. – Việc tin rằng hai người không chơi với nhau vì xảy ra mâu thuẫn và bất đồng sẽ khiến mình nhẹ nhõm và giảm trách nhiệm hơn là chấp nhận rằng cả hai đã không cố gắng níu giữ tình bạn ấy. Như tớ đã nói từ đầu ấy, cả A và B đều không nên buồn, sẽ có những người xuất hiện là để dạy cho ta một bài học nào đó, quan trọng là cả hai vẫn tôn trọng đối phương dù hai người không bước tiếp, đúng không?

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao nhóm con gái A1 gọi Minh Đức là "nhà bác học thông thái" dến mức biệt danh ấy lan truyền đến tận lớp tôi. Quả thật, cậu ấy cứ như cuốn bách khoa toàn thư vậy.

Tôi lặng im không đáp, Đức ngó nghiêng rồi chỉ tay về gian hàng đối diện:

- Lam có thích kẹo bông gòn không?

Không hiểu sao khi ở cạnh cậu ấy, tôi bỗng thấy thời gian trôi chậm lạ lùng.

- Tớ có.

Đức dặn tôi đứng yên như nhắc nhở một em bé không được bám theo mẹ. Cậu chạy sang phía bên kia đường, phân vân lưỡng lự một hồi rồi trở lại với hai chiếc kẹo bông gòn không có màu sắc.

Tôi nhận lấy, từ từ cảm nhận vị đường tan dần trong miệng.

- Sắp đến ngày đăng ký tuyển tỉnh rồi, cậu đã quyết định là sẽ học môn nào chưa? – Tôi nói.

- Tớ vẫn chưa tính toán gì đến chuyện này, mẹ tớ có vẻ muốn tớ học Lý. – Đức trầm tư.

Đội tuyển cấp tỉnh mỗi môn chỉ nhận trên dưới mười thành viên, từ giải cao đến giải thấp. Ở vòng thành phố, có những người dù cố gắng đến mấy vẫn không có giải, có người chỉ thiếu một chút là có tên trên danh sách ưu tiên của đội tuyển. Trong sự tiếc nuối của bao người thì cậu ấy lại có đến hai lựa chọn, đúng là "người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra".

Tôi giật mình nhớ ra điều vẫn luôn muốn hỏi:

- Hôm trước tớ ghép phách cùng cô Yến, vô tình đọc được bài thi của cậu, phần nhân tố Mĩ ấy. Tại sao cậu lại không làm?

Rõ là cậu ấy đã phân tích câu ấy rất kĩ càng. Khi công bố biểu điểm và hướng dẫn chấm bài, một dàn ý không khác là mấy những gì Đức nói đã khiến tôi tin rằng Đức sẽ ẵm trọn giải nhất, nhưng cuối cùng, Đức lại xếp cuối.

- Đức... nhường tớ à?

Tôi hỏi và thấy bất ngờ vì sự mạnh dạn của bản thân. Tôi thấy lòng mình dậy sóng, thấy hối hận khi nhìn ra vẻ bối rối của Đức. Nhưng tôi thật sự muốn biết, thật sự cậu ấy có cố tình khiến điểm mình thấp đi hay không?

Minh Đức né tránh cái nhìn của tôi, cậu lúng túng gãi đầu. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã phát hiện ra, cậu ấy chỉ làm vậy khi cảm thấy khó xử.

Tôi lắc đầu và cảm thấy mình thật hâm:

- Tớ chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý.

Phải, đáng lẽ ra tôi không nên nói một câu thiếu suy nghĩ như thế. Tôi nghĩ mình là ai cơ chứ.

- Không phải đâu. – Đức lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo. – Thật ra lúc trống hết giờ tớ mới nghĩ đến câu trả lời đó mà.

Tôi không kịp đáp, Đức vẫn luống cuống giải thích trước sự bất ngờ của tôi:

- Tớ không giỏi sử đến mức đó đâu, ban đầu tớ còn nghĩ mình sẽ không có giải đó chứ. Lam được giải cao như vậy, tớ mà "nhường" chắc xếp bét thành phố mất.

- Làm gì có chuyện đó. – Tôi phì cười.

Đoạn đường về nhà tôi mọi ngày dài lê thê, nay như bị một bàn tay rút ngắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tôi mở cổng và nhớ ra hình như nhà Đức ở hướng ngược lại, nhưng tôi không kịp thắc mắc vì đã nhận được một câu hỏi khác.

- Lam có muốn tớ học tuyển sử cùng cậu không?

Sau này khi vô tình nhớ lại buổi tối hôm ấy, tôi bỗng thấy hối hận vì tại sao tôi không trả lời mà chỉ bối rối chào tạm biệt để ánh mắt Đức ánh lên vài phần thất vọng. Và tôi bỗng bâng khuâng tự hỏi, nếu tôi nói có, rằng tôi rất muốn Đức học cùng tôi, liệu cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?

*

Buổi thuyết trình hóa cuối cùng của tháng mười bắt đầu vào tiết đầu tiên. Tôi đến sớm hơn thường lệ, kiểm tra lại các hiệu ứng, font chữ và nội dung lại một lượt. Hôm trước, Huy đã nhấn mạnh rằng cô Trần Trang rất kĩ tính, PowerPoint của tôi lại quá đại trà và chưa đầu tư, cứ để nó dùng PowerPoint mẫu thuyết trình cho tiện. Dù không đồng tình nhưng tôi vẫn chẳng còn cách nào khác ngoài mặc kệ cho Hoàng Huy làm theo ý mình, tránh để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến kết quả của cả nhóm. Vả lại, tôi cũng công nhận bài thuyết trình của mình tầm thường thật.

Gần tới trống vào lớp nhưng Huy vẫn chưa đến, tôi kiểm tra lại điện thoại và phát hiện ra những tin nhắn của mình vẫn hiển thị "chưa đọc", trong lòng bắt đầu dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

- Mọi người ghi tên người thuyết trình vào giấy nhé.

Tiếng nhắc nhở của Kiều Trang càng làm nhóm tôi luống cuống hơn. Tôi không biết, hoàn toàn không thể ngờ rằng chính mình đã bị sập vào một chiếc bẫy được sắp đặt từ trước.

Trống đầu giờ vang lên, Hoàng Huy đến và thản nhiên như không:

- À ừ nhỉ, tao quên mất chuyện thuyết trình đấy. Ai giỏi thì làm đi?

Cả nhóm ngay lập tức xôn xao, Thùy Linh nhảy hằn lên bàn Hoàng Huy để chất vấn. Đầu óc tôi như rối tung lên trong sự hỗn loạn ấy, cố gắng thuyết phục Huy.

- Tao đùa chúng mày làm gì. – Huy nhún vai rồi nhận lấy chiếc điện thoại của tôi. – Giờ tao có học cũng không kịp nổi đâu.

- Mày ăn nói vô trách nhiệm như thế mà được à? – Minh Nam đứng bật dậy.

Tôi kéo Nam ngồi giật xuống, nó cuộn chặt tay thành nắm đấm, chán ghét quay mặt đi. Tôi suy tính một hồi rồi thở dài:

- Thôi dù gì tao cũng là người viết bài, để tao thuyết trình vậy.

Tôi đưa tay muốn lấy lại điện thoại của mình từ tay Huy để đọc lại PowerPoint. Huy giật minh như bị ấn nhầm một nút nào đó, nó nhìn tôi, gương mặt chẳng biểu hiện chút nào ăn năn như những gì nó nói:

- Tao vừa lỡ tay ấn nút xóa rồi.

Tôi hoảng hốt giật lấy điện thoại và nhận ra bài viết mà tôi đã thức cả đêm để hoàn thành đã bị xóa vĩnh viễn trên máy. Tức giận, căm phẫn, chẳng có một từ ngữ nào đủ để biểu đạt cảm xúc của tôi lúc đó. Tiếng trống vang lên cùng với sự xuất hiện của cô Trang làm tôi vội đè nén, Vi kéo tôi về chỗ, nó nhìn Hoàng Huy như sắp ăn tươi nuốt sống Huy vậy.

- Vào bài thuyết trình luôn nhỉ. – Cô Trang gõ thước xuống mặt bàn. – Nhóm 6 bắt đầu trước nhé.

Tôi nghiến chặt răng, ngón tay bấm sâu vào da thịt. Cả nhóm loạn lên vì bị mất bài thuyết trình, nhiều đứa lên tiếng trách Hoàng Huy nhưng giờ có mắng chửi nặng đến đâu cũng chẳng cứu vãn được tình thế. Huy bỗng lên tiếng:

- Lấy tạm cái PowerPoint mẫu hôm trước đi, Nguyệt Lam vẫn thuyết trình nhé, dù gì mày cũng đọc qua rồi mà.

Tôi buột miệng muốn từ chối:

- Nhưng...

- Vì tập thể một chút xem nào! – Huy cáu.

Nó mà cũng nói ra câu đó được à? Tôi nhìn Huy đầy phẫn uất. Nhưng cũng chỉ đến thế, phía trên bục giảng, cô Trang bắt đầu sốt ruột lên tiếng nhắc nhở. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành gật đầu đồng ý.

Nói là đã đọc qua nhưng kiến thức đọng lại trong đầu tôi cũng chẳng được bao nhiêu. Tôi ấp úng đọc từng dòng, cố gắng hết sức không quan sát hình chiếu quá lâu. Cô Trang ở bên dưới nhìn tôi chăm chú, liên tục giơ dấu hiệu dừng lại và hỏi tôi những câu hỏi nâng cao liên quan đến bài. Tôi lúng túng trước hàng trăm con mắt, ngấp ngứ trong cổ họng trả lời từng câu. Cứ thế, Hoàng Huy đột nhiên lên tiếng:

- Thưa cô, em có chút thắc mắc về bài thuyết trình của bạn ạ.

Tôi căng thẳng mím môi. Trước sự bất ngờ của cả nhóm 6, Huy nhìn cô Trang trình bày chậm rãi:

- Đây là bài thuyết trình mà bạn làm và trình bày trước lớp, liên quan đến thành tích của nhóm nói riêng và tập thể lớp nói chung nên không thể thiếu tính trách nhiệm. Dù em là một thành viên của nhóm nhưng vẫn quyết định sẽ tố cáo. Em nghi ngờ bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam đã ăn cắp mẫu PowerPoint trên mạng ạ.

Tim tôi như lịm đi, cả lớp cũng vì thế mà trố mắt nhìn nhau, bầu không khí ồn ào gấp bội. Hoàng Huy mở máy và tiến đến chỗ cô Trang, tôi chỉ có thể đoán rằng nó đang cho cô xem nguồn mẫu PowerPoint mà nó đã mua trên mạng.

Tôi có thể thề rằng mình không làm. Nhưng tôi phải giải thích thế nào, trình bày thế nào để mọi người tin tôi đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro