Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn ta một thân quần áo nhăn nhúm cùng với máu trên mặt, con cũng không nói gì. Con đã từng trông thấy ta với trạng thái thảm hại hơn rất nhiều. Cô gái mặc áo len ghi đầu tiên ăn bánh sandwich sau đó uống liên tiếp ba cốc bia, mà ta chỉ cần một cốc cà phê. Ta nhận ra được con làm công việc này thật sự vui vẻ. Chúng ta chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Bởi vì ta muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu nên cuộc nói chuyện vẫn luôn lạnh nhạt như thế. Con lau sạch quầy bar, đem ly rượu sắp xếp lại. Ta nhìn ra được con rất yêu thích chúng. Con vẫn luôn cẩn thận từng chút một mà đối xử với những gì mình yêu thích, giống như chúng có sinh mệnh của riêng mình vậy. Hiển nhiên con rất yêu quán rượu cùng thành phố và con người ở nơi đây. Con yêu kiến trúc và màn đêm vô tận kéo dài trên eo biển Øresund. Thậm chí con cũng yêu ngọn gió cổ quái cùng đội bóng kém cỏi cực độ ở đây. Nơi này vẫn luôn là chỗ con muốn ở, mà ta vừa hay lại ngược lại với con. Ở nơi này, con cần gắng sức tìm kiếm cách sống đúng đắn. Từ lúc bắt đầu con đã đứng ở điểm xuất phát thích hợp với bản thân mình.

Ta kể cho cô gái mặc áo len ghi về những lời con từng nói với ta: Bọn họ đem nguyên một tòa cao ốc đặt ở phía đối diện quảng trường. Không sai, đây là tác phong thường thấy của những người làm cha—Thay mặt đứa con kể những câu chuyện của con trai mình cho người khác, mà không phải là do nó tự đến kể. Cô gái thường xuyên liếc về phía tôi với ánh mắt thiếu kiên nhẫn.

" Cô không hứng thú?" Ta hỏi.

"Ta thật sự, thật sự, thật sự không hứng thú". Cô ta trả lời.

Con cười rồi, tiếng cười rất vang. Nghe thấy tiếng con cười, trái tim của ta dường như cũng muốn hát vang vậy.

Ta hỏi, con trả lời. Con kể với ta rằng tất cả mọi thứ trong quán rượu đều do con thiết kế, mục đích là muốn hướng về lịch sử của tòa kiến trúc này. Ta rất muốn nói với con, con trang trí nơi này phi thường xuất sắc. Ta nói như vậy không phải là vì con – con rất nhanh sẽ quên hết mọi thứ về ta, bao gồm cả những lời ta từng nói – mà là vì bản thân ta. Ta thật sự nên nói ra câu nói ấy " Ta kiêu ngạo vì con".

Con quét dọn quán rượu hết một lượt. Ta từng bước từng bước theo phía sau con, ngại ngùng mà cầm chặt cốc cà phê. Con quay người lại tiếp lấy chiếc cốc trong tay ta. Tay của hai chúng ta đặt lên nhau trong chốc lát. Thông qua ngón tay của con, ta cảm giác được nhịp tim con căng thẳng.

Con liếc nhìn cô gái mặc áo len màu ghi. Cô ta đang nghiên cứu menu cocktail của quán. Khi đọc tới dòng " rượu Gin, rượu Lime, rượu Ricard và rượu Cointreau ", cô ta ngừng lại – bởi vì loại cocktail này gọi là " Khởi tử hồi sinh số 3". Cô ta cười lên, con cũng cười theo, dù cho nguyên nhân khiến hai người bật cười không giống nhau.

" Con rất vui, cha gặp được một người .... chính là .... người có cùng độ tuổi hợp với cha". Con nói nhỏ bên tai ta.

Con mỉm cười mà hôn lên má ta. " Cha, giáng sinh vui vẻ".

Trai tim của ta dường như muốn rớt xuống sàn nhà. Con đi vào nhà bếp, ta không có dũng khí kêu con quay lại. Một giây chính là một giây, không có cách nào trả giá; Mà mỗi người đều sẽ tìm cách để mặc cả. Vậy nên trên thế giới này, hàng ngày đều đang tiến hành các loại giao dịch của cuộc đời với muôn hình muôn vẻ. Giờ đây đến lượt ta rồi.

Cô gái uống sạch cốc rượu cuối cùng mà cô ta gọi, cầm lên tập văn kiện được đặt trên quầy bar rồi cùng ta đi ra chỗ ngồi lộ thiên bên ngoài. Ngồi tại nơi này, cảnh đẹp nhất của Helsingborg không bị cái gì cản trở. Nhưng ở đây lại có một loại khí chất trầm tĩnh tự tin, bởi vì nó biết rõ rằng vẻ đẹp của nó căn bản không cần phải khoe khoang: những cơn sóng dập dờn trên biển, tàu thủy đỗ trên bến, đường chân trời ở một bên của eo biển chờ đợi phía bên kia Đan Mạch.

" Phải làm thế nào?" Ta hỏi.

" Chúng ta nhảy vào trong" Cô gái trả lời.

" Đau không?" Ta hỏi.

Cô ta buồn bã gật gật đầu.

" Tôi sợ ". Ta nói, nhưng cô ta lại lắc lắc đầu.

" Ngươi không sợ, ngươi chỉ buồn mà thôi. Nhân loại các ngươi không phân rõ được sự khác biệt giữa bi thương và khủng hoảng. Chúng sẽ mang đến cho ngươi cảm nhận giống nhau".

"Buồn vì điều gì?"

"Vì thời gian".

Ta hướng vào phía cửa sổ của quán rượu, gật gật đầu. Nhẹ giọng hỏi" " Nó có thể nhớ cái gì không?".

Cô ta lại lắc lắc đầu." Có khi, vào khoảnh khắc nào đó, hắn có khả năng sẽ có cảm giác mất đi một điều gì đó. Nhưng loại cảm giác ấy .... rất nhanh sẽ ....". Cô ta búng tay một cái.

" Còn đứa bé gái kia thì sao?"

" Nó sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình".

" Cô sẽ luôn trông nom bọn chúng chứ?"

Cô gái nhẹ nhàng mà gật đầu: " Dù sao ta cũng chưa từng thích những quy định kia".

Ta cài chặt lại nút áo khoác. Gió vẫn thổi từ dưới lên giống như mọi khi. " Nơi chúng ta sắp đi .... có lạnh không?" Ta hỏi.

Cô gái không trả lời, chỉ lặng lẽ mà đưa cho ta một đôi găng tay len. Găng tay cũng có màu ghi, nhưng một trong hai chiếc bên trên có sợi len mảnh màu đỏ. Cô ta từ trong túi móc ra một chiếc kéo nhỏ,cẩn thận cắt đi sợi dây đó. Sau đó nắm lấy hai tay ta, dẫn ta nhảy vào bên trong. Con vĩnh viễn sẽ không đọc được những lời này. Vĩnh viễn sẽ không ngồi trên hành lang trước cửa nhà mẹ con mà đợi ta. Ta cũng chưa từng lãng phí thời gian của con.

Khi ta và cô gái cầm tập văn kiện cùng nhau nhảy vào bên trong, ta nhìn Helsingborg lần cuối. Nó vẫn là thành phố mà ta và con từng quen thuộc, phác hoạ hình dáng một ngôi nhà. Vào thời khắc sau cùng, nó cuối cùng cũng thuộc về hai người chúng ta rồi.

Đối với ta mà nói, như vậy là đủ rồi.

Con rất nhanh sẽ tỉnh dậy, bây giờ là rạng sáng đêm bình an. Còn có, ta yêu con.

[Hết toàn văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro