Chap 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nấm chìa ra trước mặt Duy một phong bì màu hồng (cái thứ n):

- Hôm nay lại có thư cho cậu này.

     Theo "thông lệ", Duy sẽ đón lấy, mở ra đọc một lượt, rồi cất lại cẩn thận, đưa lại cho Nấm để nó hoàn trả cho "khổ chủ". Thói quen mở thư ra đọc được hình thành sau một trận "lên lớp" ỏm tỏi của Nấm. Lý luận của nó là nếu không quan tâm đến tình cảm của người viết thì cũng nên trân trọng công sức của người giúp đưa thư. Bất luận thế nào cũng phải mở thư ra đọc cho tử tế. Nhưng lần này Duy đột nhiên từ chối:

- Tớ không đọc đâu, cậu đem trả lại người ta đi.

- Hả?

- Không đọc, tớ về đây.

- Nhưng lần này là thư của Diễm Hằng, hoa khôi của trường mà. Mắt rất to. Da rất trắng. Tóc rất dài...

     Mặc kệ cho Nấm cố ý nhấn mạnh từng câu, Duy vẫn quay đi, không thèm ngoảnh lại.

- Lại cò dáng đẹp nữa - Nấm buông câu chốt cuối cùng.

     Duy quay lại, nhìn thẳng vào mắt Nấm, nói chậm rãi:

- Tớ không thích. Tớ thích mắt nhỏ, tóc tém, da ngăm và không cần dáng đẹp. Cậu hiểu chưa?

     Nói dứt lời, Duy ngoặt vào lối rẽ bên cạnh, bỏ lại phía sau một khuôn mặt toàn hình chữ O.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro