Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chuông tan học vang lên, Trần Trạch thu dọn bàn làm việc của mình chuẩn bị ra về, các thầy cô vừa hết tiết cũng lục tục quay lại. Trần Trạch chào hỏi từng người, sau đó khóa tủ của mình, cầm chìa khóa xe và tệp văn kiện đi về hướng nhà xe.

Trường cấp ba Nam Nguyên là trường nội trú, hiện tại đang là thời khóa biểu mùa thu. 8h sáng bắt đầu, trưa 11g40 tan học, nghỉ trưa 1 tiếng, buổi chiều 13g30 lên lớp, 17g tan học, một ngày học tập đến đây là kết thúc, thầy cô các khoa có thể tan ca.

Về phần tự học buổi tối 18g30 bắt đầu, tổng cộng 2 tiết, mỗi tiết một tiếng, ở giữa nghỉ ngơi 10 phút, đến 20g40 là kết thúc.

Tự học buổi tối không cần giáo viên, hoàn toàn là cán bộ các lớp tự quản lý, kỷ luật các lớp cũng có hội học sinh kiểm tra, mỗi ngày trường học chỉ cần phân công một giáo viên giám sát là được.

Giáo viên giám sát là từ mỗi tổ thay phiên, bắt đầu từ tổ Lý Hóa, kết thúc ở tổ Văn thể mỹ, tổ Ngữ văn của bọn họ ở vị trí thứ ba đếm ngược, còn lâu mới đến lượt.

Trần Trạch đẩy xe đạp đi từ từ trên sân, lướt qua người cậu đa số đều là các học sinh đang vội vã đến nhà ăn. Bánh mì xé của nhà ăn lầu một trường họ rất ngon, được số đông học sinh yêu thích, đi trễ sẽ khó mua được.

Đẩy xe đạp đến chỗ bảo vệ, cậu đưa thẻ ra vào cho bảo vệ xem rồi mới được mở cổng điện cho ra ngoài. Trước kia không có thủ tục này, đến giờ tan học bảo vệ sẽ mở cổng để giáo viên tự do ra vào, bọn họ chỉ cần tinh mắt không để học sinh ra ngoài là được.

Như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng cố tình học kỳ trước xuất hiện vài học sinh tinh nghịch. Bọn chúng trưởng thành già dặn, lại có gia đình mở phòng chụp ảnh, lâu dần mưa dầm thấm đất học được vài kỹ xảo hóa trang, mần mò một hồi liền biến thanh niên đang phát triển già thêm mười mấy tuổi. Hôm đó giữ cổng lại là một ông cụ mắt mờ tai kém, còn thật bị bọn chúng lừa gạt qua ải.

Nếu không phải giáo viên giám sát hôm đó là người có trách nhiệm, phát hiện bất thường liền kiểm tra nhân số từng phòng ký xá, chỉ sợ còn bị chúng qua mặt thêm một thời gian.

Giám đốc trường biết được bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mà có người phát hiện, nếu trễ một chút khiến mấy đứa học sinh xảy ra chuyện vậy cái ghế này của ông coi như tiêu rồi.

Giám đốc trường dở khóc dở cười phê bình mấy học sinh thật nặng, bắt mỗi đứa phải viết bảng kiểm điểm 10 ngàn chữ, sau đó liền phát cho mỗi giáo viên một thẻ ra vào, dặn nhóm bảo vệ thấy thẻ mới mở cổng.

Ra khỏi trường, Trần Trạch lên xe chạy thẳng về nhà.

Lúc mở cửa cũng nói một câu tôi về rồi như mọi khi, lần này lại có tiếng đáp lại, là một tiếng mèo kêu ngắn ngủi.

Nghe tiếng nhìn theo, cậu thấy một con mèo đen cường tráng ngồi xổm trên bức tường phía vườn rau , toàn thân nó đen tuyền, không có một chút lông tạp, đôi mắt màu lục bích trong suốt, bắp thịt rắn chắc trôi chảy, vừa nhìn liền biết đây không phải thú cưng của nhà nào cả.

Con mèo nhìn Trần Trạch đẩy xe vào liền đứng lên nhảy xuống khỏi tường, thong thả đến cạnh Trần Trạch, xoay vài vòng quanh cậu, dùng thân thể làm phiền bắp chân Trần Trạch, miệng liên tục kêu "Meo, meo."

Trần Trạch đẩy xe vào sân xong, khom lưng sờ sờ đầu mèo đen nói: "Được rồi, Nhị Hắc, đừng làm nũng, tao lấy đồ ăn cho mày ngay đây."

Nói xong cậu tới chỗ bàn thờ, cung kính xá xá rồi lấy chén cháo đã cúng buổi sáng đi. Theo lý thuyết, khí hậu đầu thu, cháo này để bên ngoài cả ngày sớm nên bị thiêu hoặc bị côn trùng làm hư. Nhưng chén cháo này không bị như thế, cháo và trứng gà vẫn bình thường không hề có vết tích bị cắn phá. Đồ vật trong chén tươi mới, đừng nói là ôi thiêu ngay cả mùi gạo ẩm cũng không có. Cả cái chén giống như tác phẩm được tạo ra từ nhựa, không có chút mùi vị.

Hiện tượng kỳ quái như vậy, nhưng không làm Trần Trạch nảy ra chút hiếu kỳ nào, cậu cứ như không phát hiện sự bất thường của chén cháo bưng nó đi vào.

Con mèo mun được gọi Nhị Hắc nhẹ nhàng bước nhanh theo sau, Trần Trạch đem chén cháo đổ vào tô thức ăn của Nhị Hắc.

Mèo rất kén ăn, nếu không sẽ không xuất hiện từ "tham miêu", một chén cháo hoàn toàn không có mùi vị, dùng khứu giác soi mói của mèo mà nói thì nó sẽ không thèm ăn.

Nhưng sự thật trái ngược, Nhị Hắc đến cạnh tô, cẩn thận ngửi ngửi rồi cúi đầu ăn, chiếc đuôi phía sau dựng thẳng lắc lư nhè nhẹ khiến người ta nhìn ra tâm trạng nó đang rất tốt.

Thấy mèo con ăn vui vẻ, Trần Trạch không quan tâm nó nữa, đứng dậy ra vườn rau, định hái một quả dưa chuột về trộn ăn.

Cơm tối vẫn đơn giản như cũ, đồ buổi sáng còn dư thêm dưa trộn và một cái bánh chiên. Ăn tối xong, Trần Trạch ngồi vào bàn máy tính chuẩn bị soạn giáo án cho ngày học kế tiếp.

Không lâu lắm, Trần Trạch hoàn thành công việc, download xuống USB rồi tắt máy, vào phòng ngủ xem tivi.

Lúc mở tivi vừa đúng 19g, tivi truyền đến tiếng nói quen thuộc của bản tin thời sự, người dẫn chương trình trước màn ảnh thân thiết hỏi thăm nhân dân cả nước, ngay lúc này một luồng gió mát tràn vào phòng, ép xuống khí hậu khô nóng đầu thu.

Môi Trần Trạch hơi vểnh lên, nhường ra một vị trí, lúc này Nhị Hắc cũng vào phòng, dùng ghế tựa làm bàn đạp nhảy lên đùi cậu, làn gió mát mẻ dường như quanh quẩn bên cạnh, khiến người cảm thấy thư thái.

Trần Trạch vừa nghe bản tin vừa vuốt ve con mèo trên đùi, ngón tay vuốt lông cho nó, mèo nhỏ vừa kêu meo meo vừa dùng móng vuốt rửa mặt.

Con mèo đen này đến nhà cậu hồi năm ngoái, đó là ngày đầu tiên cậu đi làm, sau khi về nhà thì phát hiện mèo đen nhỏ ngồi cạnh đền thờ. Nhìn thấy cậu nó khẽ kêu, lúc đó Trần Trạch quét mắt qua lại giữa đền thờ và con mèo nhỏ, nhìn mèo rồi nhìn đền, nhìn đền rồi nhìn mèo, trong chớp mắt hiểu ra, đây là quà mừng cậu đi làm.

Trần Trạch vui vẻ bế mèo nhỏ lên, đi đến cửa hàng thú cưng duy nhất trong trấn, nhanh chóng mua đủ đồ vật dành cho mèo. Ông chủ cửa hàng thú cưng cũng là bác sĩ thú y, anh tiêm ngừa cho mèo nhỏ, còn dặn cậu đây là một con mèo đực, muốn nó sống tốt thì khi lớn nên đem nó đi triệt sản.

Lúc đó không biết chuyện gì xảy ra, con mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu trong lòng cậu bỗng thay đổi thành dáng vẻ hung dữ gào thét với bác sĩ thú ý. Dáng vẻ đó khiến bác sĩ kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm lâu năm cũng phải hoảng sợ. Nếu không có Trần Trạch ôm chặt nó thì chắc là bác sĩ đã có vài vết cào trên mặt.

Mèo đen nhỏ cứ như vậy ở lại nhà cậu, Trần Trạch mỗi ngày cho nó ăn ngon, còn mua thức ăn nhập khẩu dành cho mèo, nhưng đáng tiếc mèo nhỏ lại không quá nhiệt tình với thức ăn cậu mua, ngược lại vô cùng thích thú với đồ cúng trên đền thờ, ngay cả bánh ngọt, trái cây nó đều ăn mấy miếng.

Thức ăn cho mèo không ăn chỉ hứng thú với đồ cúng, con mèo như vậy có bình thường hay không? Trần Trạch không biết trước giờ cậu chưa từng nuôi qua. Ban đầu cậu còn sợ mèo nhỏ sẽ phá đồ cúng trên đền thờ, sau đó phát hiện chỉ cần là đồ đang cúng nó sẽ không chạm vào đợi tới lúc cậu lấy xuống cho vào tô của nó, nó mới ăn.

Trần trạch cũng muốn thay đổi thói quen này của mèo nhỏ nhưng sau khi thay đổi nhiều loại thức ăn, nhiều lần thí nghiệm mà không hiệu quả Trần Trạch cũng bó tay chịu trận.

Mèo nhỏ từng bước từng bước lớn lên. Vì đồ cúng không đủ ăn nên mèo nhỏ học được săn bắt. Nhà Trần Trạch không thể giữ nổi nó, Nhị Hắc ra khỏi nhà triệt để trở thành bá chủ Nam Nguyên trấn, mèo nhà, mèo hoang vân vân trước mặt nó đều không đáng chú ý. Có lúc Trần Trạch thấy nó đánh nhau với chó, còn thường lấy một chọi hai, ba, ỷ vào tốc độ nhanh nhẹn, thân thể linh hoạt, hoàn toàn không bị yếu thế.

Những ngày đó, luôn sẽ có người mang chó hoặc mèo của mình đến, chỉ vào con vật đầy dấu cấu xé muốn Trần Trạch giải thích. Mỗi lần như vậy Trần Trạch chỉ có thể khách khí xin lỗi người ta, mang mấy con vật đó đi chữa trị. Thẳng tới lúc mấy con vật vừa ngửi thấy mùi Nhị Hắc liền bỏ chạy, nhà Trần Trạch mới coi như yên tĩnh.

Nghĩ tới đây Trần Trạch thở dài một hơi, người ta nói chủ nào tớ nấy, nhưng mà tính cậu rất hòa nhã nha, tính của Nhị Hắc rốt cuộc là giống ai?

Thời gian yên tĩnh chậm rãi trôi qua, 10g tối Trần Trạch tắt tivi, lấy một chậu nước ấm lau thân thể, thay áo ngủ nằm lên giường, chỉ chốc lát đã thiếp đi. Trong mơ hồ, bên tai có một giọng nói bảo cậu: "Bầu không khí thôn trấn phía tây rất quỷ dị, cậu nên tránh xa nơi đó, đừng đến gần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro