Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đứng chịu phạt trước phòng giáo vụ, bắt buộc phải xin lỗi nhận sai đến khi học sinh trong trường về hết thì thôi.

Cô vừa ra khỏi cổng trường, đã thấy Baek Min Huk đứng bên ngoài đợi. Trên đường đưa cô về nhà, hai người đều lặng lẽ không nói gì.

Lúc này, xin lỗi nhiều cũng chỉ vô dụng.

Jihyo về đến nhà thì đã gần bảy giờ tối.

"Jihyo, con lại đây!", mẹ ngoắc tay gọi cô.

Cô chột dạ.

Cúi đầu, cô gần như không dám ngẩng lên, "Mẹ... con..."

"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp con đã gọi điện cho mẹ rồi", mẹ chủ động nói.

Dạy dỗ một đứa con như cô, chắc mẹ cũng bị phê bình rất thảm.

Cô càng cúi gằm đầu.

"Jihyo, đến bao giờ con mới có thể bỏ được cái tật quá dễ tin người, quá dễ mềm lòng đây?", mẹ cô thở dài.

Cô lặng lẽ ra cửa, tự lấy chổi. Đương nhiên, cô mang chổi đến không phải để quét nhà, mà là để mẹ dùng đánh đòn cô. Lúc nhỏ, mẹ thường vụt mấy lần chổi vào chân cô, mẹ hễ giận lên là rất bạo lực.

Bà mẹ bói toán cười khổ sở, "Thôi, lớn thế này rồi, làm sao mẹ đánh con được?", Jihyo không có bố, bà rất sợ Jihyo hư hỏng, nên giáo dục cô vô cùng nghiêm khắc.

Tròng mắt Jihyo đỏ hoe. Cô biết mình đã khiến mẹ thất vọng.

Mẹ kéo Jihyo vẫn đang cầm chổi sang bên, nghiêm túc, "Con nói mẹ nghe thử xem, tương lai con định làm gì?"

"Mẹ, con nhất định sẽ thi đậu vào Trường đại học Seul, hãy tin con!", cô thề, chỉ sợ mẹ không có niềm tin ở cô.

"Đúng thế, con nhất định phải thi vào Trường đại học Seul!", mẹ gật đầu.

Nhưng, cô lại nhận ra sự kỳ quặc trong giọng nói của mẹ, "Vì sao ạ?", cô bắt đầu hỏi ngốc nghếch.

"Vì người có thể trị được 'tật xấu' của con, cũng sẽ thi vào Trường đại học Seul", mẹ nói thẳng.

"A, mẹ ơi, ý mẹ là, chân mệnh thiên tử của con cũng ở Trường đại học Seul?", cô đờ đẫn hỏi, trái tim đập loạn trong lồng ngực.

"Chúng ta gặp ở đại học nhé!"

Lời của Baek Min Huk đột ngột nhảy vào đầu cô.

Ùng, mặt cô đỏ bừng bừng.

"Nếu mẹ đoán không sai thì cậu ta đã ở cạnh con rồi..."

Mẹ đang định nói tiếp thì bị cô vội vàng cắt ngang, "Mẹ, đừng nói nữa, thiên cơ bất khả lộ!"

Tiết lộ quá nhiều thiên cơ, sẽ bị tổn thọ.

Mẹ cười, xoa đầu con gái, "Jihyo, con phải có niềm tin vào chính con! Tuy con gái mẹ có ngoại hình rất 'họa quốc' nhưng con có số giúp chồng rất mạnh, có thể giúp chồng con phất lên đấy!"

"Bất kỳ người đàn ông nào con gần gũi, đều sẽ được hưởng vận may của con, bay rất cao."

Cô nghi hoặc, "Mẹ, chẳng phải mẹ luôn nói số con không tốt hay sao?"

Nghe câu đó, mẹ cô buồn bực, bà trừng mắt, vô tình nhìn thấy nơi cổ của con gái, giận dữ mắng, "Jihyo chết tiệt, mày lại quên mang bùa hộ thân rồi", nói xong định chụp lấy cây chổi.

Cô thở phào. Như thế mới giống mẹ chứ, ban nãy mẹ tỏ ra hiền, sợ chết khiếp!

"Tháng Bảy âm lịch chưa tới mà, đừng căng thẳng chứ!", cô lại bị mẹ cầm chổi rượt chạy vòng vòng.

"A a a!", cô kêu oai oái, nhất thời không né kịp, đôi chân gợi cảm lại bị vụt mấy nhát chổi.

"Mạng mày thuộc âm, bẩm sinh đã dễ bị những thứ dơ bẩn dây vào, mà còn dám huênh hoang à!", mẹ cô giận dữ.

Vừa chạy, mắt trái cô vừa liếc thấy, có một bóng dáng nhỏ xíu chạy tới xem kịch hay bỗng "vèo" một cái, chạy biến vào trong kho giữ đồ.

Đó là bào thai mà bác Hoàng nhà kế bên đã phá hồi còn thiếu nữ. Lúc đó cái thai được bốn tháng, bây giờ đã là một hồn ma nhỏ bốn tuổi.

Mẹ có thần lực bẩm sinh? Làm ơn, cho dù bác sĩ hằng ngày khám bệnh cũng sẽ mệt, huống hồ là năng lực đó!

Thực ra, trong nhà cô có ma. Rất nhiều việc, đều do ma giúp đỡ làm chân sai vặt. Chẳng hạn, bạn đến hỏi quẻ, ma trong vòng chưa tới ba phút, đã nghe ngóng hết mười tám đời tổ tông nhà bạn.

"Mẹ, mẹ làm Ah Reum sợ rồi kìa! Bọn nó thực ra còn nhát gan hơn con mà!", cô ngụy biện.

Linh hồn lang thang không đầu thai được như thế, từ nhỏ cô đã thấy nhiều rồi.

"Lúc bọn nó muốn hại người thì mày không chống lại được đâu!", mẹ tức điên lên.

Cái bóng nhỏ bé thò đầu ra, đôi mắt tròn tò mò nhìn họ.

"Mẹ, mẹ còn nói nữa là Ah Reum sẽ giận đó!"

Ah Reum không giống những con ma khác, tính cách cậu bé rất tốt, hiếm khi quậy phá, nhưng không có nghĩa là không biết tức giận! Ma mà quậy phá, thì rất kinh khủng!

Mẹ kịp thời im tiếng.

"Mẹ, con đồng ý với mẹ là đi đâu con cũng sẽ mang theo bùa hộ thân, không để mấy con ma ác có cơ hội tiếp cận!", buổi tối cô còn phải chơi cờ cá ngựa với Ah Reum, làm sao đeo bùa vào được?!

Nhìn cô thề thốt mà không có sức thuyết phục nào, mẹ tức điên, nhưng lại bó tay, "Nhớ cách tự cứu nếu lỡ xảy ra chuyện gì chưa?"

"Con biết mà, ra sức hít thật mạnh dương khí của đàn ông, bọn ma đó sẽ sợ hãi bỏ chạy!", cô ngoan ngoãn trả lời, tuy đến giờ cô vẫn ngây thơ tới mức chưa biết việc này thế nào.

Bó tay với cô, mẹ đặt một bát cháo trước mặt, "Húp đi! Bồi bổ nguyên khí, dù gì đi nữa thì Ah Reum cũng là ma!", đừng tưởng bà không nhận ra, trán của con gái lại hơi đen rồi, nhất định là chơi đùa quá gần với Ah Reum!

Soạt soạt soạt!

Cô ngoan ngoãn húp hết, nhưng trong lòng lại đang tính toán láu cá, tối nay bảo Ah Reum chui vào giấc mơ của Gary, thả mấy con rắn ra dọa chết cậu ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro