Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Bảy năm ấy, bước qua kỳ thi tốt nghiệp nặng nề và căng thẳng nhất cuộc đời, với số điểm cao hơn rất nhiều điểm chuẩn nguyện vọng một, cô kiêu hãnh bước chân qua kỳ thi quan trọng nhất.

Sau khi nghỉ hè, có một người, thường xuyên gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài đi dạo.

Cậu ấy là học sinh nghèo, thế là, nơi neo thuyền trên đường, là nơi quen thuộc họ thường xuyên lui tới.

Vốn dĩ, Jihyo không phải người quá tiết kiệm, tính cách cô, chỉ cần trong túi còn năm ngàn won, thì một que kem một ngàn won cô nhất định sẽ dám mua! Nhưng, mỗi lần ra ngoài "đi dạo" với Baek Min Huk, nhiều nhất cô cũng chỉ ăn một que kem ống.

Cô rất e dè, sợ tạo ra áp lực kinh tế cho người ta, rất nhiều lúc khát nước, cô sẽ chạy rất nhanh, giành móc tiền của mình ra trả.

Họ cũng đi xem phim, có lúc cậu mua vé, nhưng đa phần thì Jihyo sẽ mua đồ ăn vặt và vé trước.

Họ luôn xem phim chiếu buổi chiều, vì chỉ còn nửa giá.

Có lúc, cô cảm thấy Baek Min Huk có chút gì đó với cô, dù sao ánh mắt cậu nhìn cô càng lúc càng khác, chỉ là, cô không dám tự mình đa tình.

Đến hôm đó, cuối cùng Baek Min Huk cũng nhận được giấy thông báo nhập học của Đại học quốc tế - Seul, cậu với điểm số sát nút, may mắn được gọi vào đợt nguyện vọng hai của Trường đại học Seul.

Hôm ấy, có lẽ vì quá vui, mà cậu đã nắm lấy tay cô.

Quan hệ trên bạn bè, chưa phải người yêu, đã chính thức kết thúc.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Jihyo trao tay mình cho một người con trai.

Cô ngây thơ nghĩ rằng, nắm tay rồi, thì chính là lời ước hẹn cả đời.

...

Cuối tháng Tám, cô và Baek Min Huk cùng đáp tàu hỏa đến Seul.

Vì gia cảnh Baek Min Huk bần hàn, cô khéo léo từ chối vé giường nằm mẹ mua, chuyển sang cùng bạn trai mua vé ngồi cho học sinh đã được giảm giá.

Trải qua mười tiếng đồng hồ, họ cùng bước chân đến Seul, cùng khiêng đồ đạc, ngồi xe bus số 966, cùng đến trường đăng ký nhập học, họ cùng xếp hàng bao nhiêu lần, cùng chia ra về ký túc của mỗi người, cùng cầm lấy quân trang để tham gia tập huấn quân sự.

Vẫn chưa chính thức nhập học, rất nhiều người đã biết, đôi trai tài gái sắc này là một đôi tình nhân, tình cảm khăng khít.

Vì số điểm của Baek Min Huk có hạn nên cậu chỉ có thể chọn khoa Kế toán khá khô khan, còn cô ở khoa Tiền tệ quốc tế "hot" nhất trường.

Lúc đó, cô thật sự không thấy có vấn đề gì cả.

Có lẽ, thật sự là cô khá ngờ nghệch.

...

Ký túc xá rất tốt, bốn người một phòng, mọi người bàn nhau lắp máy điều hòa, có phòng tắm riêng.

Ba cô gái chung phòng với cô, lần lượt là Shin Hye tính cách hòa nhã, Jun Ji thẳng thắn, và Hee Min có đời sống riêng hơi bê bối.

Học quân sự xong, mọi người đều mệt mỏi nằm lăn ra giường, chỉ có Hee Min vừa đắp mặt nạ dưỡng trắng, vừa nói: "Này, các cậu có thấy không, trong đám cà rốt lớp ta lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai!"

Shin Hye đang đọc sách, Jun Ji phớt lờ Hee Min, chỉ có cô đang nhắn tin với Baek Min Huk là lơ đãng hỏi: "Ai thế?"

Hôm họp lớp, một số bạn vắng mặt, tập quân sự lại chia nam nữ ra học, cô không hề để ý chuyện có trai đẹp hay không.

Nghe có người quan tâm, Hee Min hào hứng, cô nàng lật miếng mặt nạ ra, "Nghe nói, cậu ấy tên - Gary!"

Jihyo suýt nữa thì ngã lăn khỏi giường, cô kêu thảm thiết, "Không thể nào, lại là cậu ta..."

Trường có bao nhiêu khoa, làm sao trùng hợp đến thế, Gary cùng chọn một khoa với cô?!

Như cô và bạn trai Baek Min Huk tuy cùng một trường, nhưng vì khác khoa nên khu giảng đường cách nhau rất xa.

"Cậu quen cậu ấy hả? Có dễ theo đuổi không?", Hee Min nhảy ngay lên giường cô.

"Hee Min, hình như cậu chưa tắm phải không...", cô do dự.

Trời tháng Chín nóng nực, cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô nàng.

"Khoan lo chuyện này, cậu nói tớ nghe trước đã, Gary là người thế nào?", Hee Min sốt ruột hỏi.

"Hắn...", Jihyo ngần ngại, vẫn không kìm được tà ác trong lòng, nói xấu người khác, "Hắn ích kỷ, kỳ cục, lại đáng ghét lắm!"

Đối với vấn đề đó, Hee Min hình như không chút hứng thú, "Cậu ta có bạn gái chưa?"

"Có rồi, rất thanh tao, rất xinh đẹp!", Jihyo thật thà trả lời, "Hắn thì rất ngạo mạn, bình thường rất chảnh, nhưng lại biết cười với bạn gái!"

"Thế hả? Độ khó cao? Vậy tớ càng có hứng thú!", Hee Min nở nụ cười mờ ám, tự tin.

Vẻ mặt tự tin đó, cảm giác nam giới trên trái đất đều phải phủ phục dưới gấu váy thạch lựu của cô nàng vậy.

Thực ra, Hee Min còn chưa đẹp bằng một nửa Jihyo.

***

Chớp mắt mà ba tháng hơn đã trôi qua.

Cuộc sống đại học, Jihyo thích ứng rất tốt, cô và Baek Min Huk gần như không hề trải qua thời kỳ làm quen, đã chìm đắm vào tình yêu mãnh liệt.

Cuộc sống rất mỹ mãn, chỉ trừ một điều...

Sáng sớm Chủ nhật, cô đã dậy sớm giặt quần áo không phải của mình, sức chịu đựng của Shin Hye và Jun Ji mạnh hơn cô, còn cô thì không chịu nổi nữa!

Cái chậu quần lót kia đã để đó ít nhất hơn nửa tháng rồi, cho dù không mọc nấm thì trong phòng cũng sắp có mùi thối mất thôi. Cô không chịu nổi nữa!

Tốn nửa tiếng đồng hồ, cô giặt mấy lần mới sạch được đống quần lót, khăn bông và áo lót của Hee Min.

Shin Hye và Jun Ji ăn sáng trong nhà ăn quay về, đã chấn động trước cảnh tượng hoành tráng trong phòng.

"Jihyo, cậu thật sự đã giúp cái con quỷ ở dơ kia giặt đồ à?", Jun Ji kêu oai oái.

Ngay cả Shin Hye cũng nói, "Jihyo, cậu đang dung túng cho cậu ấy đó."

Cô vừa bôi kem dưỡng tay, vừa thở dài, "Còn cách nào khác, bọn mình 'đấu' có lại cậu ấy không?" Cô ngỡ rằng nếu mình không giặt, thì cái chậu quần áo đó để nửa tháng nữa chắc cũng vẫn y nguyên thôi.

Bây giờ đã bắt đầu vào đông, giặt quần áo đúng là lạnh thật!

"Cũng đúng, hình như từ tuần trước Hee Min đến kỳ kinh nguyệt thì còn chưa thay quần lót nữa, có thể sau này không còn quần mặc nữa thì cô nàng chỉ cần thay băng vệ sinh là được!", Shin Hye cười nói.

Phòng họ có hai cô "đẹp", nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.

"Thật không biết đám bạn trai của cô nàng có ngửi thấy mùi chua trên người cậu ấy không!", Jun Ji làm mặt hề, rồi ôm Jihyo nũng nịu, "Bạn yêu dấu, bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng làm vợ tớ nhé, giặt đồ lót cho tớ nhé!"

"Được thôi", Jihyo nhận lời ngay.

"Không phải chứ, cậu cũng mẹ hiền vợ đảm quá?!", Jun Ji đứng hình.

Jihyo cười tươi, "Chỉ cần cậu chịu thì tớ chẳng vấn đề gì!"

Hiểu ra câu đó, Jun Ji cười lớn, "Cái đồ nham hiểm này!"

Hai cô gái cười đùa với nhau.

Shin Hye cũng đứng cạnh cười, nhưng không quên hỏi, "Jihyo, có cần đem cái 'vẻ đẹp nội tại' của tên quỷ ở dơ kia ra phơi ngoài ban công không?", phơi trong phòng thế này, thật mất mỹ quan!

Lỡ có anh chàng nào xông vào, thì còn làm người được không?

Shin Hye chủ động ra tay.

Lúc mới là bạn cùng phòng, Shin Hye và Jun Ji đều không mấy ưa cô, nhưng dần dà tiếp xúc lâu, quan hệ cả ba bắt đầu tốt đẹp.

Jihyo vội cản lại, "Lần trước Hee Min có nói, lần nào 'vẻ đẹp nội tại' của cậu ấy phơi ra ngoài là cũng tự dưng biến mất một, hai cái đó thôi? Hay đừng, gặp loại biến thái đó khó chịu lắm!"

Shin Hye và Jun Ji nhìn nhau rồi lườm cô, dị khẩu đồng thanh, "Thế mà cậu cũng tin hả?"

Cô hiểu ngụ ý của bạn, "Thôi vậy, chuyện này thà tin thì có, không tin thì không có!"

Thứ quan trọng như "vẻ đẹp nội tại", nếu bị người ta "sờ" đi mất, thì buồn nôn quá!

Chí ít nếu đổi lại là cô, cứ nghĩ đến một người đàn ông nào đó có thể đang vuốt ve cái "vẻ đẹp nội tại" của mình, cô nhất định sẽ ói suốt ba ngày ba đêm.

Lúc Shin Hye và Jun Ji lại định nói gì thì Hee Min vui vẻ hát véo von, đẩy cửa bước vào.

"Nhà vệ sinh công cộng, cậu lại vừa đi đâu lang thang hả?", Jun Ji nói không chút khách sáo, rõ ràng mang vẻ khinh miệt.

Tối qua, Hee Min lại không về cả đêm.

"Hừ", Hee Min hất tóc, phớt lờ, "Cho dù tớ là toilet công cộng, thì cũng còn hơn đồ đàn ông không ai thèm như cậu."

"Shit, cái con bé thối tha này...", Jun Ji đứng phắt dậy.

Thấy chiến tranh trong phòng sắp bùng nổ, Jihyo vội chen vào giữa, "Dừng! Dừng! Dừng!"

"Cậu không phải toilet công cộng, Hee Min vẫn là gái trinh. Jun Ji xin lỗi đi!", cô chủ trì "công lý", nói xạo không nhắm mắt, "Jun Ji không phải đồ đàn ông, cậu ấy cũng không phải là không ai thèm, bạn kia đang theo đuổi cậu ấy rất tích cực. Hee Min cậu phải xin lỗi! Chúng ta một nhà hòa thuận, đừng cãi nhau, được không?!"

Jun Ji lầm lì không chịu mở miệng xin lỗi, nhưng cũng không cãi nữa.

"Hừ", Hee Min cũng thế.

Nhưng Hee Min lại trông thấy "vẻ đẹp nội tại" của mình đã được giặt sạch treo đầy phòng, hưng phấn quá, cô nàng thân mật khoác tay cô, khẽ nói vào tai cô vẻ bí ẩn, "Jihyo, người ta tối qua đã không còn là gái trinh rồi!"

Khóe môi Jihyo giật giật, cô không hề có hứng thú nghe ngóng chuyện người khác.

Shin Hye và Jun Ji đều dỏng tai lên.

"Tối qua ấy, người ta và Gary ấy ấy trong khách sạn đó!" Hee Min nói vẻ thẹn thùng.

"Bệnh hoang tưởng của cậu lại phát tác rồi à?", Jun Ji lạnh lùng, không khách sáo.

"Cậu có ý gì đó?", Hee Min nổi cáu, giọng cũng cao lên.

"Cậu nói cậu và Gary đang quen nhau, tại sao bọn tớ ở trong lớp thấy người ta không đoái hoài gì tới cậu?" Jun Ji chỉ ra chứng cứ.

"Đó là do cậu ấy vẫn chưa chia tay bạn gái, sợ cô ta phát hiện!" Hee Min thẳng thừng.

"Làm kẻ thứ ba, mà cậu còn tỉnh bơ gớm nhỉ!", Jun Ji cười nhạo.

Jihyo dè dặt, "Hee Min, tối qua, hai người thật sự... cái đó rồi hả?"

Nếu là thật thì cô thấy không đáng cho Hwang Ji Young! Thật đúng là tên khốn lưu manh giả danh trí thức!

Nghe thế, Hee Min kêu oai oái, "Jihyo, ngay cả cậu cũng nghi ngờ tớ hả!"

Hừm, cũng không phải nghi ngờ, chỉ là...

"Tớ có chứng cứ mà, trên vai trái của Gary có hình rồng xanh to bằng bàn tay, rất cool! Tối qua cậu ấy cởi ra hết, tớ nhìn thấy đó!", Hee Min buột miệng khai ra.

Lần này, ngay cả lông mày của Jihyo cũng run bắn lên.

Vai trái có hình rồng xanh to bằng bàn tay? Hình xăm? Phun hình đó lên thì chứng tỏ cậu ta rất mạnh mẽ?

Trời ạ, sao lại có tên khốn tẩm ngẩm tầm ngầm thế nhỉ?!

"Khoác lác đi khoác lác đi!", Jun Ji dửng dưng.

"Hừ, đồ đàn ông, tớ đâu cần cậu tin!", Hee Min ngáp một cái, "Không đấu khẩu với các cậu nữa, tối qua bị Gary hành hạ, mệt chết đi thôi!"

Hee Min nằm lăn ra giường, còn chu đôi môi gợi cảm ra, lẩm bẩm, "Thấy ghét, vội vàng quá, chẳng hề chú ý rằng người ta vẫn còn là gái trinh..."

Nghe vậy, Jihyo bỗng run cầm cập. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro