7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư âm ngày y nhảy khỏi tháp lần đó, bên dưới tòa đã bố trí thêm vải dù, cho dù y nhảy thêm mấy lần vẫn có sẵn đám người canh chừng.

Thật tẻ nhạt.

Diệp Đỉnh Chi sau đó trốn tránh mấy ngày, không dám đến trước mặt y, sợ chọc y sinh khí.

Y vươn vai ngáp một cái, lười biếng như con mèo nhỏ bước thẳng xuống giường, lại một lần nhìn ra phía bên ngoài, chính là cánh cửa của tự do. Tiêu Nhược Phong nhắm mắt lại, thôi nhìn về hướng đó. Lòng bàn chân dẫm lên tấm thảm trơn mịn của lông thú, y nghịch ngợm xoay tròn một vòng thật chậm rãi, như một tâm hồn mộng mơ lắc lư theo vũ điệu của gió.

Vừa lúc Nguyệt Dao mang theo một ít vật phẩm cấp hoàng hậu, đã bắt trọn lúc y nhướng cao cổ tựa như thiên nga. Nàng hơi đỏ gò má hành lễ, chỉ là đợi y vui đùa xong một lúc mới phát ra âm thanh.

" Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Y như vô hồn liếc nhìn, Nguyệt Dao liền bị kinh diễm tới. Làn da ngọc ngà trắng như sứ, đôi mi nặng trĩu đầy diễm lệ. Tiêu Nhược Phong để tóc bay tán loạn, như thiên sứ gãy cánh vụn vỡ giống nhau, cảnh tượng đẹp đẽ lại bi thương, thoáng làm nàng bồi hồi.

Nguyệt Dao nhớ đến cảnh hoàng đế say mềm ngã trên ngai vàng, nhớ cái cảnh gã liên tục gọi y, men nồng hòa cùng mùi chua chát của nước mắt làm nàng nhăn mi. Gã nói, muốn nhờ nàng chiếu cố hoàng hậu.

" Bệ hạ, vì sao ngài không thử dùng chân tâm đối đãi với y, không ai thích bị cưỡng ép gò bó cả. "

" Ta biết, cho nên mới sai người bảo đảm an toàn của tòa tháp bên ngoài, để y muốn chơi gì thì chơi. Dù sao lúc bên cạnh ta, y như cái xác không hồn. Thả y tự do một chút, mới mang được hồn trả về. "

Đế vương thiên hạ, cam tâm tình nguyện một mình giải sầu vì ái nhân, có mà không chạm lấy được. Nàng biết hoàng đế quá tham lam, vừa muốn chinh phục bắt trọn hoàng hậu, vừa muốn có được trái tim y. Những điều này gần như là quá khó, nhất là khi nó bắt đầu bằng sự ép buộc không thể chống cự.

Nhưng Nguyệt Dao vẫn hay tin, nếu hoàng đệ không bức bách y đem về, y vẫn một lòng hướng về nơi khác. Dù sao, hoàng hậu của Nam Quyết đã từng kết hôn và sinh con cho Tửu Tiên Bách Lí Đông Quân, với tính cách của y, chỉ cần có quan hệ liền đảm nhiệm trách nhiệm đến cùng, một lòng săn sóc cho bạn đời dẫu không yêu.

Y tưởng là hữu tình lại vô tình.

Cả đời Tiêu Nhược Phong chỉ gánh vác hai chữ nghĩa tình.

Hoàng hậu giữ nghĩa với vị kia, há còn có chỗ để hoàng đế chen chân?

Thế nên, dưới tình yêu mãnh liệt nồng nàn, hoàng đế cướp đi phu nhân phủ Trấn Tây Hầu, dùng những thứ gọi là hào nhoáng của trần gian kìm chế y, khóa chặt y vào xích vàng.

Phong bế y, ngăn không cho y đi, để y bị ám ảnh bởi mình.

Hoàng đế hi vọng đã thành công, không chỉ làm y buông xuống hi vọng, còn làm y nhiều lần tìm đến cái chết.

Dao sắc bén qua tay, dây thừng buộc trên trần cao, thuốc độc do chính y chế tác từ đống thuốc bổ..

Y còn tự mình ngã xuống phía chân trời, thả hồn về với mây.

Hoàng đế nhận ra cảm xúc tiêu cực trong y, lại sợ y nghĩ quẩn. Gã chầm chậm lui bước, ngắm y từ đằng xa. Mấy hôm không có gã, sức sống trong y trở lại. Diệp Đỉnh Chi biết mình nên làm gì.

Nhốt mình bên trong cung điện xa hoa, chính gã còn thấy ngột ngạt, dẫu mọi thứ là do gã sắp đặt, nhưng thật khó thở quá. Nếu không phải vì mang y trở về, gã không nghĩ xưng hoàng đế, mà là xưng một cái hiệp khách giang hồ.

Nhược Phong

Nhược Phong

" Nhược Phong.."

Khắp cơ thể gã nóng rực, tự thẩm thứ kia trên tay. Gã nghĩ đến gương mặt động tình của y, nghĩ đến hai dòng nước mắt vỡ òa không ngừng nghĩ, hai chân y quấn lấy hông mình, trơn tru láng mịn như miếng kẹo ngọt thơm lừng.

Diệp Đỉnh Chi không nhịn nổi nữa, chạy đi tìm tẩm điện của hoàng hậu.

******

Tiêu Nhược Phong thoáng nghĩ, có lẽ nữ tử trước mắt là phi tần sắp sửa được nạp. Y tiến đến ngồi xuống ngai vàng riêng, phong thái uy nghi của một vương tử. Nguyệt Dao cẩn thận dâng cho y một tách trà, y biết hành động này không có gì tốt, nhưng y vẫn muốn xem thử nàng định làm gì. Trong tâm thái trông chờ là thuốc độc, y uống xong tách trà đã run tay làm vỡ nó.

" Xin lỗi. "

Nguyệt Dao âm thầm thoái lui, hai tay nắm chặt đầy tội lỗi.

Y ôm đầu, từng cơn đau kéo tới. Mọi thứ trong y bây giờ như một thước phim bị nén lại, y trống rỗng nhìn đôi bàn tay ngọc ngà của mình, đờ đẫn tự hỏi.

" Ta là ai? "

Một hơi thở khác xông vào khoang mũi, y khó chịu tránh xa mùi rượu mưn nồng. Người kia ôm chặt y từ phía sau lưng, liên tục nhả ra mấy chữ.

" Tiêu Nhược Phong.."

Y thoáng thấy y phục cả hai tương đồng, lại nhìn sang một góc khác, nơi có vẽ chân dung hai người mặc hỉ phục nắm chặt tay, còn có cảnh hai người đó tiêu dao bên dòng thác trắng tinh. Y xoay mình nhìn vào gương, chính là khuôn mặt trên bức tranh đó.

" Ân..ức..khoan..khoan đã.."

Phía bên dưới nhạy cảm bị người động chạm, y chỉ biết mình với người này đã bái lễ đường thành phu thê. Y cắn vào mu bàn tay, như không thể tin âm thanh xấu hổ đó. Nhưng phản ứng sinh lí của cơ thể như đã quen thuộc với hành động này, y cố gắng chịu đựng cùng gã thân mật.

Cứ thế, y để gã đẩy mình ngã xuống giường, cùng gã tiến vào niềm vui của dục vọng, không cố kị muốn lấy lòng.

" Ân..ức..đừng..dừng lại.."

Y bị đâm sướng đến bấu chặt lưng gã, bao nhiêu vết cào chính là bao nhiêu lần lên đỉnh. Diệp Đỉnh Chi điên cuồng khuấy động khoang miệng y, chính là âm thanh chóp chép giao thoa được đáp lại, càng mãnh liệt thúc vào hang động xa, khiến cơ thể Tiêu Nhược Phong bị điện giật đến run rẩy.

Gã đâm thúc, chờ chực y như một con sói hoang lâu ngày. Nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực của y, gã nhẹ giọng dụ dỗ.

" Ngoan, thả lỏng nào. "

Y khó khăn hít thở, vừa nãy nuốt xong viên thuốc nhỏ mà gã hôn y ép nuốt xuống. Tiêu Nhược Phong không biết là nóng hay là lạnh, nhưng ánh mắt dục tiên dục tử đã làm hài lòng Diệp Đỉnh Chi, y hai tay từ trên lưng gã di chuyển lên ôm lấy cổ, giọng nói tan vỡ thoa thêm chút ngọt ngào quyến rũ, như đường mật rót vào êm tai.

" Hức..đau..mau ôm ta.."

" Được, ta ôm thật chặt, không đánh rơi ngươi đâu, đừng lo. "

" Ngươi phải hứa. "

" Sẽ. "

Gã dùng vòng tay rắn chắc giữ lấy y, nâng niu cả người ái nhân lọt thỏm trong lòng. Hai chân Tiêu Nhược Phong không chạm xuống được, mà lửng lơ khoác lên vai gã. Diệp Đỉnh Chi càng lúc càng hăng hái, vui vẻ mở ra một địa điểm mới. Quy đầu đã phục kích, súng đã lên nòng, một phát bắn vào trong lỗ nhỏ. Gã sảng khoái cười thầm.

Tiêu Nhược Phong ngây ngô rúc trong lòng gã, cơ thể mệt rả rời đã thiếp đi. Diệp Đỉnh Chi lại muốn hai người không khoảng cách, ôm eo y kéo thật chặt không một kẽ hở, y chịu đau rít lên trong mơ hồ.

" Nhìn đủ rồi chứ? "

Gã chiến thắng nhìn đến thần thức của Cơ Nhược Phong, cười gằn. Hắn linh hồn nhìn cảnh ân ái của cả hai, lòng đã sớm như lửa đốt.

Ái tình và đố kị đi cùng nhau.

Biết mình đánh không lại, vẫn hiểu mình trong dạng hồn thức không thể làm gì được gã. Cơ Nhược Phong thu hồn trở lại thân xác, tức giận đến phun ra ngụm máu đen.

Hắn cùng Tiêu Nhược Phong quen biết từ nhỏ, y lại thoải mái vung tiền hợp tác với hắn. Hai người cùng một tên, cùng một chí hướng.

Đó là chưa kể, Cơ Nhược Phong đã thổ lộ với y mấy lần, và mấy lần đều hiện rõ bộ mặt yếu ớt của mình. Tiêu Nhược Phong thoải mái chấp nhận khuyết điểm đó của hắn, nhưng tình cảm của hắn lại bị y khước từ.

Ta xem huynh là bằng hữu.

Bằng hữu?

Đến cả kẻ thù, người mà huynh hận nhất, huynh cũng đã ngủ với hắn rồi. Vậy thì tại sao, Tiêu Nhược Phong?

Sao huynh có thể lăn giường với Bách Lí Đông Quân, lại chủ động rên rỉ dưới thân Diệp Đỉnh Chi?

Cơ Nhược Phong ánh mắt hóa thành lệ quỷ, từng âm thanh như sóng gào kéo đến. Chấp niệm đời này của hắn, chính là Tiêu Nhược Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro