Lời của Jung Kook [ hai mươi ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Quản gia, vì sao ông làm như vậy?"

"Ta không hiểu ý của phu nhân." đứng yên một bên, hạ mắt, cung kính đáp.

"Tại sao ông mang đứa nhỏ kia về... đây?" đem nó từ tay của Kim Nam Joon về...... Này một câu, không biết vì sao lại hỏi không ra, sợ nghe được đáp án, lòng kinh ngạc.

" Tính tình thiếu gia phu nhân người hiểu rõ nhất. Đừng nên để cậu ấy khinh xuất, cho nên chỉ đành làm như vậy." giương mắt, thần sắc thản nhiên, xem như giải thích.

"...... Quản gia, ông chăm sóc Kookie tới giờ, lúc nào cũng yêu thương nó, ta tin ông sẽ không thương tổn tới nó, là ta hỏi để biết thêm, ông không cần để ở trong lòng." mặc dù chức danh quản gia nhưng cũng là tiền bối lớn tuổi ở trong tộc, không dám có chút khinh thường.

Chỉ mong là ta nghĩ nhiều. Nhưng lại cảm thấy bất an, chuyện gì lại sắp xảy ra...

"Phu nhân đừng như vậy" hạ thấp người, ánh mắt dấu đi hối hận và thống khổ.

Ta xác thực phản bội sự tín nhiệm của các người, cũng đã tạo thành hậu quả xấu không thể vãn hồi.

" Quản gia, Kookie không cho ta gần đứa nhỏ kia . Cho nên, hết thảy đều nhờ ông trong coi nó nếu cần thì......" lời tuy chưa xong, ý nghĩa đã tới. Sát khí tiệm thăng ánh mắt ám chỉ, tiêu diệt hết thảy những mầm nguy hại tới con trai

" Vâng." muốn dùng lệnh kêu ta sát sao ? Tính tình của Jung Kook thiếu gia cùng với chính mình năm đó đều lâm vào điên cuồng, kết quả như vậy là các người vẫn muốn?

== == == ==

" Lại đây ăn cơm đi, không phải muốn hút máu ngươi, bao nhiêu món đều giống thức ăn ở nhân loại!" nhìn một mâm thức ăn trên bàn, trước làm điều thừa là giải thích, lại cắn môi dưới tự trách mình nhiều chuyện.

Chán ghét, hắn có đói bụng hay không, ăn cơm hay không, liên quan gì tới ta......

Vừa lúc quản gia đại thúc vào, nhất định ở trong lòng cười nhạo ta. Rõ ràng nói là muốn ép hỏi hắn chuyện của anh Jimin...... lại, lại cùng hắn...... ôm nhau......

Nhưng đó là việc ngoài ý muốn,  cũng không phải cố ý.

" Ăn cơm?" phản ứng thoáng chậm chạp, bị kéo ngồi xuống ghế, Jin lấy lại tinh thần, chậm rãi hỏi.

" Hiện tại ở ngoài Huyền thành chắc là buổi sáng , ngươi không dùng cơm hả? Ăn cơm đó, tuyệt đối không phải máu đâu, ngày thường ngươi ăn thế nào, ngươi lại không thấy......" vội vàng đình chỉ lời nói vô tâm đả thương người, lại cắn môi, trong lòng mắng mình ngu ngốc.

Jin mặt cúi thấp, nhỏ giọng nói " Đem đồ ăn trộn vô với nhau, đem bát và thìa nhét vào tay tôi là xong."

" Trộn vô với nhau?!" sao ăn được? Chẳng lẽ ngày thường hắn ăn như vậy ?

Hừ, đau lòng cái gì chứ, chỉ ăn cơm thôi mà có cái gì khổ sở giùm người ta...

" Ta..... ừm, ta chưa đói bụng, để ta đút ngươi trước đi" tùy tiện đề nghị, mình lại mất tự nhiên vạn phần.

" Đút tôi?!Không, không cần, để tự tôi ăn là được rồi" bị dọa, trả lời lắp bắp, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ lên, liên tục xua tay.

" Tự ăn cái gì ! Đem đồ ăn trộn vô với nhau thật phiền phức, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh làm như vậy!" lấy cớhoang đường, đúng lý hợp tình cự tuyệt tuy rằng hai má cũng ửng hồng hồng.

Lại nói "Ta nói đút ngươi thì đút ngươi, đừng có nhiều lời nữa. Há mồm." múc một muỗng cơm vừa phải thêm vài món khác, đưa đến bên miệng người kia vẫn còn đang kích động.

Jin phản xạ tính ngậm miệng, môi ngậm thìa, có chút.... ngại ngùng.

" Là cơm nhuyễn đó, trên là thịt bò nướng điều, hương vị ngon lắm." nhìn người trước mắt nhắm chặt đôi môi ngoan cố chống cự, thi hành chính sách dụ dỗ.

Jin vẫn như cũ không chịu mở miệng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

" Ngươi...... nếu không há mồm, ta, ta hôn ngươi nha!" chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra đe dọa, một câu khiến hai người đều sửng sốt.

Bầu không khí xấu hổ lan tràn......
Nhẹ nhàng nhấp hé miệng, bối rối, Jin thử đánh vỡ trầm mặc. "Tôi...... Ừm" vừa mở miệng ra, món ngon nhét đầy miệng.

" Vậy mới được, ngươi gầy quá phải ăn nhiều chút, tiếp nào." bất chấp mặt mình nóng hầm hập, đút từng muỗng cơm cho Jin.

" Tôi...... A...... Khụ, khụ, khụ" đột nhiên Jin dừng nhai nuốt, ho kịch liệt.

" Sao vậy ? Sao vậy ? Chẳng lẽ có độc?! A! Là mẹ! Quản gia! Ngươi thấy trong người thế nào? Ta, ta, ngươi chờ ta, ta đi tìm người giúp" vừa sợ lại e ngại, Jung Kook ném bát, lóng ngóng đứng lên chạy ra ngoài.

Lại bị hai tay kéo vạt áo, ngăn lại.

" Khụ, khụ...... khụ...... Cậu đừng...... Là hạt tiêu, tôi...... khụ, khụ...... không ăn cay được" ho lợi hại, đỏ hốc mắt, cố sức giải thích.

Hả?

Hạt tiêu?!

Jung Kook sửng sốt, ngay sau đó vội vàng rót chén trà đưa tới miệng Jin, một tay vỗ nhẹ lưng cậu, một bên nói "Ngươi uống trước khẩu trà cho bớt cay. Đến, há mồm. A, không đúng, chờ một chút, để ta thổi cho bớt nóng" vội vàng thu hồi chén trà, bắt đầu một thổi hai thổ, cùng nhiệt khí chiến đấu.

Dần dần, ho cũng giảm bớt Jin nghe tiếng người đằng trước, một tiếng lại một tiếng, nghiêm túc thổi khí

Chợt thấy mắt ươn ướt.

Nước mắt rơi xuống......

"Jung Kook cậu đừng quá tốt với tôi" tôi...... vì muốn hủy diệt cậu, lại hại chết biểu ca mà cậu thương yêu nhất.

Đình trệ động tác, giương mắt, Jung Kook nhìn khuôn mặt thanh tú  trước mắt đầy khổ sở, trong lòng rối rắm.

Sau một lúc lâu, chén trà đã được thổi nguội, cẩn thận đưa tới bên miệng người kia còn lưu lại vệt nước mắt.

" Uống một chén trà đi, không nóng miệng ." đối với ngươi như thế nào mới là thái đồ phù hợp nhất ? Ngay cả chính bản thân ta, ta cũng không rõ ràng.

"Jung Kook......" đừng đối tốt với tôi, cậu như vậy, tôi làm sao bây giờ? Tôi sẽ...... oán hận gấp bội vận mệnh của chính mình.

......

Chúng ta bước đi sao đây? Này một câu, hai người đồng thời hỏitrong lòng, cũng đồng dạng khó giải.

Tiến hoặc lui......

Cả hai đều khó......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro