Lời của Jung Kook [ mười chín, thượng - hạ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mẹ, năm đó sao lại chịu gả cho cha ? Cha là người chẳng thú vị gì cả......" Kook bé nhỏ gồi xếp bằng trên ghế, ngoan ngoãn để mẹ cắt tóc

" Đúng rồi, là mẹ nhất thời hồ đồ, dù sao trong tộc cũng chỉ có vài người, không có ai để ta hảo chọn cả ." ôi trời bên này còn thừa vài cọng, cắt thôi.... hắc hắc...... tóc Kookie vừa nhuyễn lại thuận a, giống ta.

" Con nghe quản gia đại thúc nói, chúng ta cũng có thể chọn lựa con người làm bạn đời mà, chỉ cần bọn họ vừa đúng tuổi hai mươi cho bọn họ máu của chúng ta là được." mẹ nói xạo quá, nếu không chọn cha mình thì mẹ làm sao có đứa con đẹp đến cỡ vậy hì hì......

" Ông ấy nói vậy với con? Tên quản gia này, sao cái gì cũng nói cho con nghe, con mới có mười mấy tuổi à" a, bên này quá dài, trái phải không đối xứng, cắt thôi.

" Mẹ kể cho con nghe đi, chán quá à, mẹ tâm sự con nghe với" haiz, anh Jimin lại không biết chạy đi chơi nơi nào, chẳng đế ý tới mình.

" Trong tộc chúng ta, luôn luôn là dương thịnh âm suy, nguyên bản vốn không có nhiều tỷ muội. Cho nên theo quy củ, nữ nhân không thể lựa chọn nhân loại làm bạn đời , chỉ có nam nhân mới có đặc quyền." không công bằng nhưng chẳng có biện pháp.

" Vậy còn con? Tương lai cũng không có vợ để cưới ?" Vậy không phải chịu thiệt sao? Cha còn có mẹ chăm sóc, ta vốn không có ai à ?

" Kookie bé nhỏ của mẹ, nếu năm mươi năm trong tộc không có ai sinh ra con gái thì tương lai chính con chọn một người vợ ...... Con phải chọn người ôn nhu lại hiền lành có biết không?
Mẹ cũng không muốn làm khó dễ gì." Con gái nhân loại đừng ích kỉ quá mới tốt.

" Nhất định phải là con gái sao?con ttai không làm bạn đời được hả mẹ?" Kook bé nhỏ cau mày, hơi bất mãn hỏi.

Anh Jimin nói nam nữ đều được, hơn nữa anh ấy nói con gái phiền toái lắm.

" Không được!!!" một câu làm cho người làm mẹ vừa sợ vừa giận, tay liền lệch đi, bên trái một nhúm tóc to bị một kéo xẹt qua, cắt gần đến lỗ tai.

" A!!! Đầu của con!!Huhuhu... Mẹ kì cục quá đi!! Tóc của con huhu" tánh người từ nhỏ đã thích chưng diện , nhìn gương sửng sốt — tiếp theo, gào to khóc lớn.

" Mẹ không cố ý , con đừng khóc...... Ai nha không đúng, nmẹ muốn nói là con không được chọn con trai, bởi vì con là người kế thừa duy nhất làm tộc trưởng của Huyền thành, con đừng khóc mẹ thật sự không cố ý mà, tại con làm mẹ sợ nhảy dựng lên nên mẹ mới...... Con đừng khóc a...... tóc sẽ lại mọc dài ra...... Kookie......" vừa nghĩ răn dạy vừa muốn an ủi, luống cuống tay chân.

" Mẹ là người xấu. Con ghét mẹ... Tóc của con huhuhu..." thật là khó coi.

" Kookie" nước mắt như vỡ đê vậy, đau lòng a...... bảo bối của mẹ

" Aaaa!" Mẹ kì cục quá đi.

== == == ==

" Ngươi...... giải thích cho rõ ràng!!" khắc chế không cắn cổ của hắn, mắt hồng tê thanh nói.

Đáng chết! Là trăng tròn...... muốn...... máu của hắn.

Phải nhịn xuống!!

"......" bị hỏi , im lặng không đáp, chỉ mở to đôi mắt không có tiêu cự, thẳng tắp nhìn lên mặt Jung Kook.

Hai cái hô hấp, một cái bình ổn, một cái dồn dập, liên tục giằng co.

" Kookiei, để mẹ tới hỏi hắn, được không?" đột nhiên thanh âm ôn nhu truyền đến.

Ai?

Là...... mẹ?

Lý trí khôi phục. Răng nanh ngắn lại, thẳng đến biến mất. Ửng đỏ mắt, buông tay ra, chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về mẹ đã rảo bước tiến vào phòng.

" Kookie, là mẹ đừng sợ, đừng suy nghĩ nhiều" nhìn thần sắc hài nhi mệt mỏi, ôn nhu trấn an.

Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, định lực không đủ.

" Mẹ?" như là thấy không rõ người trước mắt, nhẹ giọng xác định.

" Đúng vậy, là mẹ, Kookie ngoan, mẹ tới hỏi hắn, nhất định hỏi ra cho con đáp án,  con tới trước cửa chờ, được không?" ngữ khí dụ dỗ, kéo tay áo lau hài tử hai bên thái dương đổ mồ hôi.

Sau một lúc lâu......

Jung Kook cúi đầu thuận theo, bước ra khỏi phòng.

" Quản gia, ngươi ra với Kookie, ta nói riêng với đứa nhỏ kia" dặn. Đưa qua ánh mắt ý vị đầy thâm trường, đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Jung Kook chậm rãi ngồi xuống bậc cầu thang, co lên hai chân, để đầu giữa hai đầu gối.

Quản gia nhìn bậc thềm đằng trước, khẽ thở dài, cùng ngồi xuống.

" Ta...... vừa mới giống như mất đi lý trí" uể oải, suy nghĩ trong lòng.

" Tối nay là trăng tròn, Jung Kook thiếu gia tuổi còn nhỏ huống hồ người làm sau có thể cưỡng lại được ?" đem khổ sở đứa nhỏ lãm đến trên vai dựa vào, ôn tồn an ủi.

" Ta thiếu chút nữa sẽ hútmáu của hắn, hơn nữa...... ta sẽ giết chết hắn, ta tại sao có thể như vậy" tự trách, hối hận, nghĩ mà sợ.

" Chúng ta vào thời điểm trăng tròn, huyết trong người dâng lên gấp bội, thiếu gia tu luyện thời gian ngắn ngủi, khó tránh khỏi ." nhẹ nhàng chụp vỗ về vai hắn, giải thích.

" Trăng tròn a...... Đúng vậy huyết của chúng ta lúc đó sẽ sôi trào dữ dội...... Không đúng!!" ý thức được cái gì, nhảy dựng lên, xoay người vội đẩy cửa ra, nhìn đến cảnh tượng, kinh sợ.

" Mẹ!! Ngườì muốn làm gì?!!"

Trong phòng, răng nanh nhọn dài cũng sắp cắm vào cổ Jin, trong mắt mẹ một chút ảo não rất nhanh hiện lên, dừng lại động tác.

Nhỏ giọng bên tai Jin "Nhớ kỹ lời ta nói!" rồi ngẩng đầu nhìn đứa con mặt sợ hãi.

" Kookie, tại sao con lại không gõ cửa?" làm như không có việc gì vừa xảy ra cả, như bình thường trêu ghẹo hài tử, hỏi.

" Người...... người định làm gì hắn?!" liền xông lên, nhất thời bất chấp người mà mình luôn kính yêu, thô lỗ một phen giữ chặt mẹ xả cách giường.

" Ai nha nha...... Kookie, sao con lại vô lễ với mẹ vậy ? Mẹ dạy ngươi như thế này ư?" thu hồi răng nanh, ổn định lại thân hình, nũng nịu oán giận.

" Mẹ người...... người......" buông tay, nắm tay. Nhắm mắt lại, một lần nữa mặc niệm bí quyết tịnh tâm

" Hảo, hảo mẹ không nháo con nữa, đừng tức giận, là ta cùng tiểu bằng hữu của con vui đùa chút thôi. Đúng rồi, cha con vẫn đang chờ ta, lễ tế trăng tròn hẳn là sắp xong, mẹ đi trước ." liếc mắt quản gia mặt không chút thay đổi, không hề nhìn về phía đứa con mắt xanh mét mặt, nhắc lên làn váy, rất nhanh mà bay.

Ngơ ngẩn. Đối với mẹ biến mất như gió, Jung Kook dở khóc dở cười. Muốn cười, muốn tức giận, lại cũng hoang mang.

Mẹ, rốt cuộc tới làm gì? Muốn làm cái gì? Khi nãy tuyệt đối không phải là đùa. Nếu chính mình chậm một bước, Jin liền......

Thần sắc phức tạp, nhìn trên giường, ngược lại người ấy hoàn toàn bình tĩnh.

Nằm ngửa, không thay đổi vẻ mặt, không thay đổi tư thế.

Thay đổi ...... là người bên ngoài nhìn không ra tâm tình.

Nguyên lai, mẹ tồn tại chính là như vậy. Cẩn thận chu toàn, toàn tâm bảo hộ...... thật sự tốt.

Không được nói cho Jung Kook biết. Một chữ cũng không được.

Không được! Vì miễn trừ hậu hoạn, lưu ngươi không được, ta không thể để Kookie gặp bất kì nguy hiểm nào.

Mẹ à, nếu là mẹ, mẹ cũng bảo vệ con như vậy sao...

" Mẹ của ta...... bà ấy...... Ngươi, có bị dọa không?" e dè mở miệng hỏi. Lại đột nhiên im lặng, hai người hết sức căng thẳng, tình huống vô cùng xấu hổ.

Nên làm thế nào với hắn đây ? Đe doạ ? Ép hỏi ? Hay...... An ủi ?

" Jung Kook, tại sao cậu không giết tôi?" ngữ điệu bằng phẳng.

"......" vì sao? Bởi vì đáp án của ngươi còn nhiểu chổ đáng nghi ? Cũng bởi vì ta không hạ thủ được, cho dù lý trí có không thanh tỉnh

" Thiếu gia, ta qua bên nhà bếp mang lên đây chút đồ ăn. Hai ngươi hẳn là nên ăn một chút ." quản giađứng im một bên, đột nhiên nói.

Muốn cự tuyệt, nhưng nhìn mắt Jin, Jung Kook do dự, rốt cục gật gật đầu.

" Đại thúc, cám ơn ông" cám ơn ông vừa mới có tâm, hoặc vô tình nhắc nhở ta vào phòng kịp lúc

Sau một lúc lâu......

" Tôi không có hút máu" Jin nằm trên giường, nhỏ giọng nói.

" Ai nói ngươi hút máu? Ngươi ngay cả nửa cái răng nanh cũng không có......" tức giận, cố ý dùng lực túm người nằm trên giường xuống

Bỗng nhiên thân bị kéo, Jin suýt nữa ngã quỵ.

Jung Kook vốn muốn hù, nhớ tới cái gì lại lui tay về. Nhìn Jin sắp ngã xuống, Jung Kook vội giơ tay ôm lấy.

Vừa kéo vừa đỡ, gần nhất một hồi, Jin không hiểu , liền tiến sát lòng Jung Kook.

Hai người đều ngốc trụ.

"......" sao lại thế này.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch......

Là...... ngoài ý muốn. Đúng, là ngoài ý muốn. Ta lại không có cố ý , muốn...... ôm lấy hắn.

Một người, làn da trắng nõn giờ đây hồng thấu, liều mạng tìm lấy cớ.

"......" là...... Jung Kook? Là cậu ấy ôm mình?

Rõ ràng lạnh lẽo nhưng mình lại cảm thấy trong ngực thật ấm áp an tâm.

Còn một người, thường thường thẹn thùng , vừa bình tĩnh lại vừa bia ai, nhưng cũng...... cảm thấy nho nhỏ hạnh phúc.

Hai người, hai loại tâm tình, cũng coi như có đồng dạng nguyện vọng.

Coi như giờ khắc này, là vô tình tới đi.

Coi như ta quên đi đắc tội của ta, nguyện vọng của ta, vận mệnh của ta......

......

Giờ khắc này là ta đơn thuần ôm người mình thích, không liên quan tới chuyện của anh Jimin, ta không cần phải hoài nghi, không cần phải buông tha,  vì ta chỉ thích Jin.

Chỉ chút ngắn ngủi thôi cũng được.

Giờ khắc này thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro