Lời của Jung Kook [ mười ba ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hai việc khác nhau ? Tình huống không giống ? Jung Kook, em thích người ta?" đứa ngốc, dối gạt mình còn bày đặt khinh người

" Dạ......" nho nhỏ thanh, lại kiên định đáp.

" Thích ...... em làm sao có thể chịu được sinh lão bệnh tử của cậu ta, sao có thể để cậu ta sống cùng em, bởi vì một ít năng lực của chúng ta có thể thay đổi nhân tố? Jung Kook, muốn cho cậu ấy máu?" thằng bé đã từng trộm ý nghĩ này trong đầu chăng ? Nhưng máu này của chúng ta chỉ có thể giao cho bạn đời thôi.

"......" không thể phản bác.

" Jung Kook, trên gáy của em là xích liênkế thừa, trên lưng của em là gánh vác toàn bộtồn vong của tộc, em tưởng chuyện của em giống anh à, bốc đồng đến thống khổ? So với anh, em muốn bỏ qua cũng muốn thừa nhận , trăm ngàn lần em muốn vì cậu ta mà toàn bộ tộc bị hủy?" thiện lương như em, mềm lòng như em, trọng tình như em, lại như thế nào lấy hay bỏ, tha thứ, quên đi? Vô luận lựa chọn ra sao, tiếc nuối thống khổ tất không thể miễn.

" Anh Jimin, em...... không có quyền lựa chọn?" vì sinh tồn tộc nhân ngay cả hạnh phúc cũng phải bỏ qua một bên?

" Kookie...... trước kia anh Jimin đã từng nói cho em biết đừng làm bạn với nhân loại, đừng đến gặp cậu ấy nữa, tại sao em lại không nghe lời?" nếu khi đó, một phần vạn cơ hội liền chặt đứt liên hệ, hai người sẽ mau chóng quên, thật tốt biết mấy.

" Anh, em không biết, em...... không nghĩ sẽ làm vậy. Ngay từ đầu, cũng chỉ là muốn một người bạn mà thôi" tịch mịch trăm năm, khát vọng chính là một người có thể cùng mình chia sẻ

" Giờ em từ từ quên người đó đi" thằng bé không còn sự chọn lựa nào khác

" Anh Jimin, em không thể nào quên được . Em không muốn" vô luận như thế nào cũng chẳng ngờ cuộc đời lần đầu tiên thích, hơn nữa, khi biết người ta cũng để ý tới mình, kcó khả năng... thích mình nữa, động tâm.

" Vậy em tính làm sao bây giờ ? Chỉ trơ mắt nhìn Huyền thành sụp đổ, tộc nhân bị diệt vong?" Mặt Jimin trở nên nghiêm khắc.

" Nhất định sẽ có biện pháp khác , nhất định sẽ có ...... có thể, có thể cha mẹ nên sinh thêm đứa nhỏ, và...... đem xích liên truyền xuống, không cần phải là em..... sẽ có biện pháp , nhất định sẽ có ...... Anh Jimin, anh đừng có ép em!!!!" che mặt, tâm không cam lòng không nguyện, nóng lòng muốn khóc lớn, muốn hét lên thật to.

== == == ==

Jimin nhìn, cùng năm đó tương tự chính mìnhgiãy dụa, nhưng...... kết quả nhất định không thể giốngtương tự được.

Jung Kook à...... Thích, không sai, có điều...... lưng đeo trọng trách, nên phải bỏ qua , cho dù...... đau lòng.

Tâm vừa động, tình cảm này tuyệt nhiên phải bóp chết.

Hạ nhẫn tâm. Jimin trầm mặc đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống cổ thụ. Đến kết giới của Huyền thành, quay đầu lại, nhìn Jung Kook vẫn ngồi trên cây, lên tiếng " Một tầng ánh sáng bên ngoài, đủ hóa anh thành tro. Em... muốn nhìn hậu quả đến tột cùng là thế này ?"

Ta ác nhân, bức bách ngươi, châm chọc ngươi, là tàn khốc.
Cho dù ngươi oán hận ta...... Ta đều cam lòng.

"Anh Jimin...... anh muốn bức em" Jung Kook đỏ ánh mắt hỏi, tâm...... chậm rãi đau.

Chúng ta không hổ là huynh đệ a...... giống nhau lấy tánh mạng ra làm thủ đoạn áp chế ti tiện, giống nhau đập nồi dìm thuyền hạ tiền đặt cược ngoan tuyệt.

Jimin im lặng, về phía trước từng bước, cách kết giới chỉ dư nửa bước, biểu tình thản nhiên nhìn Jung Kook.

" Anh Jimin, chừa cho em một chút cơ hội cũng không được? Em thề em sẽ không đem máu cho hắn, em thề em sẽ làm tộc trưởng, em...... sẽ như mọi người mong muốn thành gia sinh con đem xích liên truyền xuống...... Em, em chỉ thích người ta thôi cũng không được sao?" lệ nảy lên, cuộc đời lần đầu tiên, hận bản thân lúc nào cũng tín nhiệm huynh trưởng.

" Jung Kook, anh Jimin biết em một trăm năm. Tính tình của em, anh rõ như lòng bàn tay. Em và anh đều tương tự như nhau, tùy hứng, lại động tình vạn kiếp bất phục. Nếu lúc trước biết rõ sẽ bị đuổi ra, anh vẫn là lựa chọn cùng hắn. Em là vì người Kim SeokJin kia, không màng tới tộc nhân." hậu quả trầm trọng vô pháp gánh vác.

" Không, không em..." phản bác, ngay cả chính mình cũng không xác định. Jung Kook bưng mắt, ngăn không được nước mắt rơi từng giọt.

Jimin thở dài. Mũi chân cơ hồ sắp ra khỏi kết giới......

" Được, em đồng ý với anh! Em, em sẽ quên hắn, không nhớ đến hắn nữa, tất cả đều không tranh không cầu , tùy tiện mọi người muốn em như thế nào...... em, đều đã làm ...... anh khỏi phải bức ép em nữa, đừng có làm vậy nữa..." cứng rắn nuốt nước mắt. Nhận thua.

Thật... đáng ghét

Jimin quay đầu, nhìn em trai yêu thương ngồi trên cây, bó gối ôm lấy thân mình cô đơn.

Jung Kook...... em hận anh?

Ép buộc người khác... thật bỉ ổi.

Ngay cả bản thân... cũng thấy hận.

== == == ==

Tủi hờn bao lâu cũng không nhớ rõ . Sau đó được anh Jimin giúp đỡ ôm trở về phòng. Cha mẹ giống như đã tới, nói gì đó...... cũng không nhớ rõ ......

Dù sao, lần này thật ...... không bao giờ có thể đi thấy hắn nữa.

Vậy...... là đã xong......

Jin, SeokJin, Kim SeokJin..... người bạn quan trọng của ta.

Người trong lòng... của ta

Có đôi mắt trong suốt không nhiễm chút bụi, hai má ửng hồng, cười rộ lên sáng rạng rỡ..

Jin... Ta sẽ quên ngươi

Ngươi cũng...... quên ta đi.

Jin......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro