Lời của Jung Kook [ mười bốn, thượng - hạ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được người băng bó vết thương trên cổ tay, mặt một mảnh đờ đẫn, trong đầu thì mờ mịt.

" Chàng trai này, vết thương của cậu rất kỳ quái. Mà kỳ quái làm sao tôi cũng không biết, chỉ thấy nó kỳ quái thôi. Là bị cắn hả? Động vật nào mà cắn thủ hai lổ sâu vậy? Kỳ quái ...... không giống rắn......" thói quen lầm bầm lầu bầu, trên tay không ngừng rịt thuốc quấn băng vải.

" Nhưng cậu khỏi lo, có tôi ở đây bảo quản miệng vết thương của cậu rất nhanh khỏi hẳn, không để lại sẹo. May mắn tôi y thuật cao minh, cậu may mắn gặp tôi đấy" động tác lưu loát, nói lại dài dòng.

" Mỗi lần đều phiền toái Yoong Gi tiên sinh ......" lấy lại tinh thần, Jin ngại ngùng nói lời cảm tạ. Cho dù người trước mặt, đã quen gần trăm năm.

" Cậu biết tên của tôi? Đúng vậy đúng vậy, tôi là Yoong Gi...... Sao mà cậu biết, tôi vừa mới nói cho cậu hả?" cười sáng lạn lại mơ hồ , lặp lại lời nói này cả trăm năm.

" Đúng vậy, tiên sinh vừa mới nói cho tôi biết ." Vẫn phản ứng điềm nhiên như cũ.

" Ừm, đúng rồi, cậu mới nói mỗi lần, vậy cậu hay tới y quán của tôi hả?" không có ấn tượng a, người thiếu niên tướng mạo thanh tú, tuy rằng đôi mắt lại mù ...... đáng tiếc.

" Tiên sinh nghe lầm , tôi đâu có nói mỗi lần....." gặp biến không sợ hãi, mỉm cười qua loa tắc trách.

" Thật không ? Thế thì tôi nghe lầm ...... Đúng rồi, thân thể của cậu bị gì? Mạch đập kì quái" chú ý lập tức bị dời đi, khám mạch trên cổ tay khác, thì thào tự nói.

Rõ ràng là thân trúng kịch độc sao sắc mặt lại bình thường. Độc vào tâm phế đã sớm đến Diêm vương...... vậy mà vẫn hoàn hảo sống đến tận bây giờ? Kỳ quái......

Bất động thanh sắc thu hồi tay, Jin lấy ngân lượng từ trong vạt áo, đặt ở trên bàn. Nói với Yoong Gi nãy giờ vẫn xuất thần "Tiên sinh lo lắng , cha nuôi đang chờ ở bên ngoài, tôi cáo từ trước." đứng dậy, thong thả lại thuần thục vòng quá cái bàn bước ra cửa.

Ngoài cửa, trên xe ngựa tấm mành khẽ vén lên, người trong xe mặc một thân hắc, chỉ lộ đôi mắt đầy âm lãnh.

" Xong chưa ? Đi thôi" đôi mắt và giọng nói khiến kẻ khác phải run sợ.

Jin lên tiếng, bị bên trong xe vươn tay kéo lại, vững vàng , giống bị kiềm chế lên xe.

" Hắn nói như thế nào ?" buông tay, kéo lại vạt áo, thuận miệng hỏi.

" Dạ, vẫn như cũ" cung kính đáp, đồng ngày xưa dịu ngoan.

" Con ngoan, có trách nghĩa phụ không? Kỳ thật cha đau lòng con thôi" thổn thức, trìu mến vỗ vỗ bả vai người bên cạnh.

" Jin hiểu được , cha nuôi đừng tự trách." bất quá là theo như nhu cầu, coi như là trước còn sạch nợ. Vì chính mình trăm năm đến duy nhất , phải thực hiện nguyện vọng.

" Ha ha...... con lúc nào cũng ngoan , nhưng trăm ngàn lần đừng làm chuyện giống đêm qua, khiến ca nuôi thất vọng lắm" trách cứ, mang theo giận, còn ý cười như cũ. Nói tiếp " Nguyện vọng của con, cha nuôi nhất định cho con thực hiện. Nhưng cha nuôi muốn con cũng phải hỗ trợ mới được" mắt nheo lại, khinh thường.

" Cha nuôi yên tâm, Jin chắc chắn sẽ vì cha nuôi đạt thành tâm nguyện." đáp khẩn thiết tự nhiên, tâm...... càng thu càng chặt
Jung Kook, tối nay nếu cậu đến đây...... Tôi, vốn chẳng còn đường lui .

" Jin...... không được mềm lòng, đừng quên cha nuôi đã dạy con, phải hy sinh, mới có được hồi báo." tay hạ vải mành, ngăn trở ánh sáng, cảnh cáo.

Hy sinh, đã sớm biết đến. Nhưng...... Jung Kook à, tại sao không phải người khác mà là Jung Kook.

" Con ngoan, đêm nay con biết làm thế nào rồi chứ gì?" ra vẻ lo lắng, nghiêng người lại hỏi.

"...... Dạ biết." nhận thức mệnh lệnh, nhẹ nhàng đáp.

Dụ dỗ cậu uống máu của cha nuôi phụ trong cơ thể mình, để cậu...... bị nghĩa phụ khống chế — nếu không quen biết nhau, thì tốt bao nhiêu nhỉ?

Nếu không phải là Jung Kook...... thì tốt hơn nhiều chăng?
......

Xe ngựa lên đường. Phía sau xa dần y quán, đường phố, sương khói màu đen lượn lờ , chậm rãi...... che khuất.

== == == ==

Biếtanh Jimin canh giữ ở bên ngoài, bên người......
Nhất định còn có Hoseok luôn tươi cười ôn hòa ấm áp.

Là sợ em nuốt lời ? Sợ em...... lại vụng trộm chạy tới gặp hắn sao?

Anh Jimin, anh nói thế gian này thật đáng sợ, là em không hiểu .
Em không hiểu khi nhìn thấy anh rơi nước mắt, nghe thấy anh lo lắng và hối hận.

Nhưng thân ảnh cao gầy cạnh anh, cho anh dựa vào, dựa sát vào nhau , tùy anh cắn......Hắn hiểu anh, chẳng chút hối hận mà đi theo.....

Tối nay, em muốn đi gặp người kia. Vô cùng muốn, dùng gian kế gian manh gì cũng được, quan trọng là để người đó buông khúc mắc, từng chút từng chút thích ta, giống như ta thích hắn vậy, nếu không chỉ cần...... một chút thôi cũng được.

===

Anh Jimin, hiện tại đau lòng có phải hay không giống năm đó, Trường Mệnh đi rồi em bớt khóc thương, chậm rãi tiếp nhận đó là sự thật, có đau như vậy không?

Nghe mẹ nói, kí ức của loài người cũng mau phai nhạt ...... Vậy Jin cũng sẽ quên mình? Quên mình nói thíchhắn?

Quên là mình hy vọng , bởi vì mình cũng muốn quên đi người đó.

Quên, là quên . Có dễ như trong lời nói.

Con người khi còn sống tuổi thọ rất ngắn, cho dù hắn nhớ ta cả đời thì vẫn ngắn, huống chi...... hắn chẳng muốn nhớ đến ta.

Ta đây, thật dài năm tháng...... Nếu không quên được, chẳng phải là...... rất bi ai.

Thật bất công!

......

Cố sức mở to sưng đỏ mắt, đứng lên, thất tha thất thểu chạy vội tới cửa, đẩy cửa ra. Giật mình nhìn hai thân ảnh gục đầu rúc vào nhau ngủ.

" Anh Jimin......" thanh âm khàn khàn , ánh mắt hồng hồng , dựa vào khung cửa nói.

" Jung Kook, em muốn làm gi?" buồn ngủ nhưng vẫn ngồi thẳng, cảnh giác hỏi.

" Hôm nay, em định đi gặp Jin ." nhắm mắt, đi thẳng vào vấn đề.

" Em đã đồng ý với anh, không được đi ." mắt trừng mắt, khẩu khí có chút không đành lòng.

" Phải, cho nên anh đi thay em, thay em...... truyền lời cho hắn." suy yếu chậm rãi ngồi xuống, mặt đối mặt , nhìn huynh trưởngtrước mắt.

Jimin nghiêng mặt nhìn Hoseok, thấy hắn hơi hơi gật đầu.

" Được, em nói. Anh thay em truyền lời, bất quá, sẽ không có lần sau. Lần này coi như là anh giúp em hoàn toàn chặt đứt liên hệ với người đó" Jimin rũ mắt xuống, nói chính mình nghe còn cảm thấy bi thương.

Jung Kook cầm tay Jimin , thấp giọng nói "Em không hận anh. Em biết anh thương em, anh cũng không có lựa chọn. Em thật sự không hận anh"

" Kookie......" đôi mắt đẹp ánh nước.

" Anh......" đột nhiên huy quyền, khiến Jimin không kịp đề phòng ôm bụng.

" Ô!...... Thằng nhãi con" đột nhiên bị tấu một quyền , ôm chỗ đau, rên rỉ ra tiếng.

Một bên Hoseok đầu tiên là sửng sốt, vội vàng đỡ lấy Jimin cong người, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.

" Anh Jimin, em không hận anh, này một quyền, hồi báo bữa trước anh khiến em đau lòng. Sau này anh em mình chẳng còn khúc mắc gì nữa, nhé?" Jung Kook hỏi thành khẩn, đồng dạng đưa tay ra đỡ huynh trưởng.

" Hảo! Jung Kook, anh chịu một quyền này, và sẽ không đặt nó trong lòng." đau quá!...... Hừ ta sẽ thù đấy!

Thằng nhãi con chờ xem...... tạm thời ta không so đo với ngươi.

" Anh Jimin, anh đi gặp hắn, nói cho hắn em sẽ không phiền hắn nữa . Nếu hắn thực thương tâm, thì anh nói với hắn..." nhắm mắt lại, vẫn không kiềm chế được run rẩy. "Anh nói cho hắn, em...... hắn là người đầu tiên trong lòng em, em thích hắn lắm. Muốn hắn mãi mãi nhớ đến em. Như vậy mới công bằng, bởi vì em cũng sẽ làm như vậy."

" Ừm......" Jimin gật gật đầu, đồng ý.

" Nếu hắn cao hứng khi em không đến. Anh nói vầy, em... em vô cùng thích hắn, thích đến kiếp này cũng không có người thứ hai khiến em thích đến vậy! Thích đến chết vẫn nhớ, muốn hắn mãi mãi khắc ghi, dù chán ghét hay sao vẫn phải luôn nhớ đến em." mắt ẩm ướt.

" Hửm ?" Jimin ngẩn người, nhìn Jung Kook.

" Còn nữa, hắn không thèm để ý em đến hay không — anh nói rằng, em bởi vì rất thích hắn, bỏ lỡ thời cơvề nhà, bị ánh nắng đốt cháy thân thể đánh mất tánh mạng. Hắn nếu còn một chút lương tâm, thì nói em thích hắn cỡ nào, thích đến ngay cả mệnh đều không cần . Muốn hắn nhớ đến em, không được quên, thẳng đến cuối đời mới thôi." mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Jimin trợn mắt lên.

" Kookie...... em, thích người ta đến vậy?" nếu không sao cứ truyền cái thông điệp muốn người ta nhớ mình đời đời?

Buồn bã cười, Jung Kook tiếp tục "Anh Jimin, cảm thấy em rất ích kỷ đúng không? Dù thế nào cũng không cho hắn quên em...... quả thật là quá ích kỷ . Cảm xúc sao cũng được, chỉ cần...... em còn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, chẳng sợ ngẫu nhiên làm cho hắn bởi vì nhớ tới em mà thương tâm một chút, nhiêu đó quá đủ rồi. Đối với em mà nói, ít nhất em thích không đến nỗi thê thảm, tùy tiện  bị quên đi vứt bỏ ở một góc trí nhớ hoàn toàn không quan trọng" cố mở lớn mắt, số chết nhẫn hạ nước mắt tràn bờ mi.

Đáng giận, gần như khóc hết nước mắt mất rồi......

Jeon Jung Kook là kẻ chẳng có tiền đồ...... không được khóc......

Không được khóc...... Không được khóc......

"...... Hảo, anh sẽ nói theo ý em , một chữ không sót, truyền lời cho hắn." Jimin nắm tay người trước mặt

Rõ ràng nghẹn đỏ mặt, lại liều mạng chịu đựng không khóc.

Jung Kook, em muốn dùng cách bốc đồng để chấm dứt?

Được, anh Jimin sẽ giúp em......dùng phương thức bất đắc dĩ, giúp em chấm dứt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro