Trở về...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời bắt đầu mưa râm, có một cô gái khoảng 23 tuổi đang ngồi thưởng thức capuchino trong một tiệm cà phê gần sân bay Nam Uyển tại Bắc Kinh. Đúng vậy,cô gái ấy chính là Lý Tiểu Mạn tôi đây, tôi vừa về nước. Một chị gái trong quán cà phê này khen tôi có dáng người cao ráo mảnh mai làm bản thân càng thêm lung linh hơn trong mắt những người xung quanh. Đang thưởng thức tách ca phê nóng tôi bỗng nhận được một tin nhắn:" Tiểu Mạn, chào mừng em v nước, anh có quà cho em đấy, về sớm nhé!". Tôi ngạc nhiên rồi lẩm bẩm gì đó như tự kỉ:
- Phong ca biết hôm nay mình về nước sao?
Suy nghĩ hồi lâu tôi lại cầm tách capuchino lên nhâm nhi rồi lại đặt xuống. Không ổn, mình phải tranh thủ về sớm thôi. Tôi để lại tiền trên bàn rồi bước ra khỏi quán bắt một chiếc taxi để đến vài nơi. Trong xe, một bác tài xế tầm hơn bốn mươi tuổi với khuôn mặt phúc hậu hỏi:
- Chào cô gái, cháu muốn đi đâu vậy?
Tay chống cằm bên kính cửa xe, tôi trả lời mà chẳng buồn nhìn lấy ông chú dù một lần:
- Chú hãy đưa cháu tới đại học Thanh Hoa.
Không khí dần trở nên ngột ngạt, bác tài xế đứng tuổi cũng chẳng dám hỏi gì thêm chỉ biết rằng taxi chạy 1 mạch đến trường đại học. Cô xuống xe đưa tiền cho bác tài xế và bước thẳng tới trường. Lúc này thì cũng đã xế chiều, trời vẫn mưa râm, sân trường đóng,chỉ có một cô gái cầm chiếc ô mà xanh đậm đang quan sát ngôi trường mình từng học ở phía xa:" Chẳng thay đổi gì nhiều cả". Tôi cười rồi nhẹ nhàng cất bước đi. Ở một trạm điện ngầm gần đó tôi bắt đầu trở về nhà...

Tôi về đến nhà cũng đã 7 giờ rưỡi tối, ngôi nhà trở nên xa lạ trong chính mắt tôi. Ngôi nhà tôi từng ở nhiều năm về trước đây sao? Thật quá khác, mọi vật trong nhà đều thay đổi, chỉ có căn phòng của tôi vẫn giữ nguyên bối cảnh nhưng lại rất sạch  sẽ, dường như ngày nào cũng được dọn dẹp khá kỹ càng. Đang ngơ ngác trong chính ngôi nhà mình từng sống bỗng tiếng gọi của bà Hồ( mẹ nuôi tôi) vọng vào hỏi:
- Tiểu Mạn, mẹ vào được chứ?
Tôi đáp một cách kiệm lời nhất:
- Được.
Bà ấy tiến vào phòng, sắp xếp đồ trong va li của tôi cho vào ngăn tủ:
- Về nước mà lại chẳng liên lạc với ai, chẳng thông báo ba mẹ được một cuộc gọi, con thật là hết nói nổi. Coi đồ của con kia kìa, chẳng sắp xếp gọn gàng tí nào cả. Bừa hết cả lên!
Tôi cười nhạt rồi nói:
- Phòng con là ai dọn dẹp vậy?
Mẹ:
  - Dịch Phong dọn đấy, lúc đầu mẹ kêu người làm dọn dẹp, nhưng tiểu Phong không ưng ý, nó nói hãy để nó dọn dẹp. Mẹ  cũng đành để nó tự lo chuyện này. Con mau đi tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm với mọi người...
  Tôi cười gật đầu đồng ý. Tôi lựa một bộ pijama rồi đi tắm. Tắm xong ra mẹ tôi cũng đã xếp hết đồ lên tủ quần áo. Bà cùng tôi xuống dưới nhà. Đang giờ ăn ông Hồ( Ba) hỏi tôi một chuyện:
- Tiểu Mạn à, nếu con đã về nước thì hãy phụ công ty của gia đình chúng ta, con cũng sẽ đỡ phải chịu cực nữa, vài bữa nữa con hãy đến công ty gia đình ta để làm việc nhé!
Hồ Thanh Hoa nói với giễu cợt ( Em gái):
- Tại sao chị ta phải làm ở công ty gia đình mình, một người đi du học về chỉ được như vậy thôi sao? Tôi còn tưởng chị có thể làm chức vụ quan trọng của một công ty lớn nào đó. Hóa ra chỉ được như vậy thôi. Chẳng lẽ chị mặt dày muốn làm việc trong công ty nhà chúng ta thật sao? Thôi không sao, nếu như chị đã muốn thế thì cũng được, không biết da mặt chị dày bao nhiêu nhỉ?
Tôi buông đũa cười nhếch mép:
- Ồ vậy sao? Nghe cũng có vẻ hợp lý nghỉ. Theo như cô nói thì da mặt tôi cũng có vẻ dày thật. Nhưng mà tôi lại thích thế đấy, uổng công cô phải lo rồi.
Nó tức giận buông đũa bỏ lên phòng. Tôi lại cầm đũa lên ăn một cách thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Ăn xong, mẹ tôi bảo:
-Con khoan lên phòng đã, tiện thể con đem phần ăn này lên cho Dịch Phong đi. Chiều đến giờ, anh con ở trên phòng suốt đó.
Tôi cười rồi đem phần đồ ăn của anh lên phòng. Gõ cửa phòng:
- Phong ca, em vào được chứ?
- Được, em vào đi- Tiếng anh vọng lại:
Phong ca trong mắt tôi thật khác xưa, một anh chàng khôi ngô tuấn tú. Tôi còn tưởng mình bị nhầm lẫn nữa cơ đấy. Anh là phong ca?
Anh phì cười:
-Con bé này, đi lâu đến mức quên anh luôn rồi sao.
Mặt tôi hơi xuống sắc, tiến lại gần giường, ngồi xuống đáp:
- Cũng đã 5 năm rồi kể từ khi em đi rồi còn gì nữa. Mọi vật giờ trong mắt em thật khác. Lúc trước cũng chính vì muốn thành công nên em đã bỏ đi du học không phải sao? Em đã làm được rồi anh ạ. Nhưng em đã hứa với thầy mình lúc nào thật sự cần thiết em mới tiết lộ thân phận thật sự của mình thôi.
  Anh cười rồi nói:
- Lúc em đi còn chưa kịp chào bạn của mình em nhớ không? Cô bạn thân ngày xưa của em cũng để lại cho em một mẩu giấy rồi không thấy xuất hiện nữa.
Tôi cảm thấy buồn man mác lại tiếp tục hỏi anh về mẩu giấy ngày xưa. Anh đưa tôi mẩu giấy cũ, một câu duy nhất được viết ở đó:" cây sồi già sau trường cấp 3"
Tại sao lại là cây sồi già sau trường cấp 3? Sự việc gì đã xảy ra ở đó? Càng nghĩ tôi càng khó chịu. Chẳng biết làm ngoài việc nhắc lại quá khứ và tâm sự với anh. Càng nói nước mắt tôi rơi nơi khóe mắt, những giọt lệ nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt, tôi òa khóc thật to, như thể đã từ rất lâu tôi mới có thể khóc nấc như một đứa trẻ, mệt mỏi đến mức nằm vật ra giường anh rồi ngủ chẳng biết từ lúc nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro