Mộng (Giấc mơ kéo dài 4h) (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là chỗ tui ghi nhớ nhất, nhớ rõ đến từng chữ câu thoại của 2 người...

Mikazuki ngồi trầm ngâm nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời không một gợn mây. Kogi trong người đang rất vui vì chiến sự suôn sẻ và sắp kết thúc, chỉ cần 1 trận nữa thôi là mọi thứ kết thúc. Thấy Mikazuki đang ngồi, anh liền nhẹ nhàng cất bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm chầm lấy Mikazuki vào lòng, thủ thỉ nói lời yêu thương, kể cho Mikazuki nghe anh đang cảm thấy vui thế nào, háo hức thế nào về trận chiến ngày mai, cuối cùng anh cũng có thể thực hiện ước mơ còn dang dở của phụ thân, rồi lại trở về những ngày tháng yên bình cùng Mikazuki. Rất nhiều, Kogi đã nói rất nhiều về cảm xúc của mình lúc này cho Mikazuki.

"Trận ngày mai người không tham gia có được không?" 

Giọng của Mikazuki lúc này như hơi nghẹn lại. 

"Sao cơ? Trận ngày mai là trận cuối đặc biệt quan trọng sao ta có thể vắng mặt được chứ!" 

Kogi cười nhẹ trả lời Mikazuki.

"Cho dù ngày mai người không tham gia thì chúng ta vẫn sẽ thắng mà..."_Bằng một nụ cười hơi đau buồn Mikazuki nói.


Kogi có lẽ cho rằng Mikazuki chỉ là đang quá lo lắng cho anh nên đã vừa cười dịu dàng vừa ôm Mikazuki vào lòng mà nói:       

  " Không sao đâu! Em không cần phải lo lắng thế đâu, ta sẽ cẩn thận mà. Thế này nhé, nếu có nguy hiểm thì ta sẽ rút về liền, sẽ không quá hiếu chiến mà lao vào bất chấp mọi thứ đâu! Đừng lo nhé!" 

"Hơn nữa mai là trận quan trọng quyết định mọi thứ, lòng quân đang rất háo hức, sục sôi ý chí, nếu ta không tham gia thì chẳng phải làm hoang mang lòng người sao? Nào, nào, không sao đâu mà, hìhì" .

  "Người chẳng hiểu gì cả!!!"_Mikazuki nói lớn 

"Người nhất định sẽ mất mạng nếu tham gia trận chiến ngày mai! Thế trận vốn đã quá rõ, chúng ta nhất định sẽ thắng! Dù người có tham gia vào trận đánh ngày mai hay không thì chúng ta vẫn sẽ thắng mà...Đừng đi...Kogi...đừng đi...!!!"  

Mikazuki không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa nắm chặt lấy áo của Kogi mà cầu xin: 

" Xin người đó...Đừng đi mà...Ta không muốn người có chuyện, ta không muốn rời xa người...Kogi...xin người...hãy ở cạnh ta cho đến hết ngày mai."  

 Kogi thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc Mikazuki bị làm sao thế, từ trước đến nay đâu có như vậy.Kogi đưa tay gạt đi dòng nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Khuôn mặt đanh lại tỏ vẻ lo lắng: 

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Mikazuki? Sao em lại như thế? Nói ta nghe Mikazuki, thật sự có chuyện gì đang xảy ra sao?"  

Mikazuki không trả lời, vẫn cứ rút vào lòng Kogi, rấm rức khóc và bảo Kogi :"Đừng đi"  

Mikazuki ngước lên nhìn Kogi đang lo lắng, dùng tay gạt đi nước mắt, thân người hơi trườn tới Kogi, Mikazuki nói: 

"Nếu người xuất trận ngày mai thì em sẽ biến mất đó. Người muốn em biến mất sao? Người không còn yêu em sao?" 

Toàn bộ sự ma mị của Mikazuki đều được bộc lộ ngay trong lúc này, Kogi gần như bị sự ma mị này thâu tóm toàn bộ tâm trí.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro