29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ quay lại trường học, cuộc sống dần dần khôi phục lại sự yên bình, nhưng không thể nào giống như lúc ban đầu được nữa. Cậu quen biết Ý Hiên, mặc dù Ý Hiên theo đuổi cậu rất nhiệt tình, nhưng cậu lại chẳng hề động lòng. Nếu như ngày đó không gặp được Cố Ngụy, cậu cũng không thể nào xác định được có phải bản thân mình thật sự thích con trai hay không.

Có một buổi tối nọ, lúc Trần Vũ tham gia cuộc gặp gỡ sinh viên trong học viện gặp Ý Hiên, ngày hôm đó cậu uống rất nhiều rượu, dọc đường quay về kí túc xá Ý Hiên vẫn luôn đi theo cậu.

Trần Vũ không vui, cũng không thoải mái khi người khác cứ mãi bám theo mình, cậu cảm thấy rất phiền. Cho nên cậu nhiều lần dùng giọng điệu không kiên nhẫn bảo Ý Hiên đừng đi theo mình nữa.

Sau đó, Trần Vũ bước vào trong một buồng điện thoại, cùng điện thoại công cộng lần đầu tiên bấm số di động của Cố Nguỵ.

Cảnh gọi điện thoại này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tách ra quay. Phần của Tiêu Chiến đã quay xong từ trước khi anh rời khỏi đoàn phim, lúc đó Tiêu Chiến nói chuyện với điện thoại đạo cụ vốn chưa được kết nối tín hiệu.

Mà giờ tại cảnh này của Vương Nhất Bác, Minh Viễn lại yêu cầu cậu phải gọi điện cho Tiêu Chiến, trước thời điểm đó ông đã liên hệ với anh, muốn anh giúp Vương Nhất Bác đối diễn.

Tiêu Chiến đương nhiên không từ chối.

Buồng điện thoại cộng đặt bên lề đường để trong trường hợp điện thoại đi động mất sóng, hoặc gặp sự cố ngoài ý muốn, mọi người có thể tùy ý sử dụng. Vương Nhất Bác trực tiếp ấn số điện thoại của Tiêu Chiến. Bởi vì Trần Vũ nhất thời kích động sau khi say rượu, nên lúc bấm số cậu bấm rất nhanh, hoàn toàn không cho bản thân có cơ hội do dự.

Nhưng sau khi ống nghe điện thoại vang lên tiếng đã được kết nối, cậu mới cảm nhận được tay mình khẽ run, không nhịn được tựa đầu lên tấm kính che của buồng điện thoại.

"Alo", giọng Tiêu Chiến vang lên trong ống nghe.

Vương Nhất Bác dùng giọng điệu bình tĩnh gọi anh: "Cố Ngụy..."

Lúc Tiêu Chiến quay cảnh này, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn anh, đến bây giờ, cậu vẫn có thể nhớ vẻ mặt và giọng điệu của Tiêu Chiến đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Mà giờ Tiêu Chiến cũng chẳng lười biếng một chút nào, anh gần như tái hiện lại trạng thái ngày đó một cách hoàn mỹ, dùng giọng điệu căng thẳng nhưng có chút phấn khích trả lời cậu: "Tiểu Vũ?"

Vương Nhất Bác, có lẽ lúc này nói là Trần Vũ thì thích hợp hơn, cậu hỏi: "Anh muốn ly hôn không?"

Cố Ngụy ở đầu dây bên kia im lặng.

Cơn say giống như đang ăn mòn tâm trí Trần Vũ, cậu nói bằng giọng hơi khàn khàn: "Anh nói anh không yêu chị ấy, mà chị ấy cũng không yêu anh, vậy sao... vậy sao hai người không giải thoát cho nhau?"

"Hai người ly hôn đi, nếu như anh ly hôn, em sẽ tha thứ cho anh"

Cố Ngụy dùng giọng nói trầm thấp trả lời cậu: "Tôi không thể, mẹ tôi, bà ấy sẽ không chịu nổi..."

Trần Vũ im lặng rơi nước mắt, cậu dùng sức hít mũi, nghẹn ngào nói: "Vậy còn em thì sao?"

Cố Ngụy nói: "Tôi yêu em, Tiểu Vũ"

Trần Vũ giống như hét lên: "Anh cút đi, tôi không cần tình yêu của anh!" Sau đó cậu nặng nề cúp điện thoại.

Bên ngoài buồng điện thoại chẳng biết đã đổ mưa từ bao giờ, Ý Hiên vốn đợi cậu bên ngoài bây giờ đã biến mất. Trần Vũ mệt mỏi nằm nhoài trên tấm che bằng kính bật khóc, cậu khóc rất thương tâm, thậm chí còn không biết đã trôi qua bao lâu, Ý Hiên cầm một cái ô xuất hiện bên ngoài, im lặng đợi cậu.

Cảnh này tới đây là kết thúc.

Người vẫn tiếp tục khóc trong buồn điện thoại đã không phải là Trần Vũ nữa mà là Vương Nhất Bác, giống như là cảm xúc tích lũy đã lâu cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng để bùng phát, cậu dùng cánh tay che mặt, vẫn tiếp tục nức nở nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.

Vĩ Thành – diễn viên đóng vai Ý Hiên đứng bên ngoài luống cuống, cũng không dám vào dìu cậu. Lần này không có Tiêu Chiến ôm lấy cậu, nói với cậu: "Không sao đâu" nữa, và sau này cũng không bao giờ có nữa.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Vương Nhất Bác liên lạc với Tiêu Chiến sau khi anh rời khỏi phim trường.

.

Trần Vũ cuối cùng cũng chấp nhận Ý Hiên, không phải cậu bị cậu ta cảm động, mà cậu đang cần một cọng rơm cứu mạng kéo cậu ra khỏi vực sâu vạn trượng đó, mà Ý Hiên lại tình nguyện trở thành cọng rơm cứu mạng của cậu.

Có điều, hai người ở bên nhau không được bao lâu thì chia tay. Người nói chia tay là Ý Hiên, nguyên nhân chia tay là vì cậu ta cảm thấy tính cách Trần Vũ quá trầm lắng. Một người cho dù đẹp đến đâu đi nữa, nhìn lâu cũng sẽ cảm thấy chán.

Bấy giờ đã là mùa đông rồi.

Cậu không cảm thấy khó chịu, cũng không tức giận, đơn giản vì cậu không yêu Ý Hiên.

Sau khi trở về trường sau kì nghỉ đông, Ý Hiên lại đến kí túc xá tìm cậu, lần này gương mặt cậu ta nhợt nhạt vô cùng, báo cho cậu biết một tin tức đáng sợ.

Cố Ngụy vẫn làm việc ở công ty cũ, bên cạnh có ký túc xá lớn, cung cấp chỗ ngủ cho nhân viên, mỗi buổi trưa Cố Ngụy sẽ đến kí túc xá tranh thủ nghỉ ngơi một lát.

Buổi trưa hôm nay, anh vừa ngủ trưa dậy, mặc áo khoác cùng đồng nghiệp rời khỏi ký túc xá quay về văn phòng tiếp tục làm việc, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi xuống cầu thang, Cố Ngụy nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng đó.

Người tới tìm anh là Trần Vũ, cậu mặc áo phao rất dày, chiếc khăn quấn quanh cổ che đi chiếc cằm nhọn, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp có chút ảm đạm.

Những người đi ngang quá quay đầu lại nhìn cậu mấy lần bởi vì gương mặt xa lạ của cậu.

Trần Vũ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Ngụy, đôi mắt chớp nhẹ mấy lần, cậu không nói gì.

Cố Ngụy kéo đồng nghiệp bên cạnh lại, anh nói: "Xin giúp tôi xin nghỉ một buổi, tôi có chút chuyện phải làm"

Người đồng nghiệp kia khó hiểu nhìn Cố Ngụy, sau đó lại nhìn xuống hướng Trần Vũ đang đứng, gật gật đầu rồi một mình bước đi.

Cố Ngụy thả chậm bước chân đi tới bên cạnh Trần Vũ, hỏi cậu: "Tiểu Vũ, sao em lại tới đây?"

Vẫn có người liên tục đi ngang qua người bọn họ, Cố Ngụy lo lắng nhìn Trần Vũ, không mảy may để ý đến những người xung quanh, giơ tay nắm lấy cánh tay cậu.

Trần Vũ nhỏ giọng nói: "Có thể nói chuyện với tôi một lúc không?"

Cố Ngụy kéo cậu đi lên lầu: "Em theo tôi"

Cố Ngụy dẫn Trần Vũ quay về kí túc xá, giờ này mọi người đã quay về làm việc, trong phòng tất nhiên không có ai.

Cửa phòng vừa đóng lại, Cố Ngụy liền ôm chặt lấy Trần Vũ.

Trần Vũ không cựa quậy, cậu vùi mặt trên vai Cố Ngụy, hai tay cắm trong túi áo phao, để mặc cho anh ôm mình.

Một lúc lâu sau cậu nói: "Có lẽ tôi bị AIDS rồi"

Thân thể Cố ngụy bỗng chốc trở nên cứng đờ, anh từ từ buông Trần Vũ ra, giơ tay khăn choàng cổ trên mặt cậu xuống một chút, nhìn đôi môi tái nhợt của cậu, hỏi: "Em nói gì?"

Giọng Trần Vũ vẫn bình tĩnh, cậu nhìn Cố Ngụy, nói: "Tôi có một người bạn trai, chia tay rồi, hai ngày trước anh ta tới tìm tôi, nói anh ta bị AIDS"

Huyết sắc trên mặt Cố Ngụy phút chốc mất sạch, anh cầm tay Trần Vũ, gấp gáp hỏi: "Chuyện khi nào?"

Trần Vũ không hiểu ý của anh: "Chuyện khi nào gì cơ?"

Cổ họng Cố Ngụy khô khốc và đau đớn giống như bị ứ máu, anh nói: "Cậu ta nhiễm từ lúc nào? Em với cậu ta từ lúc nào?"

"Anh ta nói anh ta không biết, tôi chỉ làm với anh ta hai lần, lần cuối cùng là ngày mười mấy tháng mười một gì đó". Trần Vũ bình thản, hệt như đang kể chuyện của một người khác.

Cố Ngụy nắm tay cậu thật chặt: "Cậu ta không mang bao ư?"

Bàn tay Trần Vũ bị anh nắm chặt đến đau đớn, cậu nhíu mày lui về sau một bước, muốn rút tay ra.

Cố Ngụy vội vàng buông lỏng, nói: "Xin lỗi, Tiểu Vũ"

Trần Vũ nói: "Lần cuối cùng không mang"

Giờ đã là cuối tháng 2 rồi.

Cố Ngụy khẽ hỏi cậu: "Đi làm kiểm tra chưa?"

Trần Vũ nhìn anh, sau đó lắc đầu: "Tôi không dám đi một mình? Anh đi cùng tôi có được không?"

Giọng của Cố Ngụy rất mực ôn hòa, giống như sợ dọa đến Trần Vũ, anh cúi người xuống cố gắng an ủi thiếu niên, nắm chặt bàn tay đang lạnh như băng của cậu ủ trong lòng bàn tay mình, anh nói: "Giờ có thể kiểm tra rồi, tôi đưa em đi"

Trần Vũ cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của Cố Ngụy, nói: "Anh không sợ tôi bị lây bệnh rồi sao?"

Cố Ngụy bỗng nhiên dùng sức kéo Trần Vũ vào trong lồng ngực mình, anh siết chặt lấy cậu, ghé sát vào tai cậu, nói rằng: "Không đâu, em chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, đừng sợ"

Buổi chiều ngày hôm đó, Cố Ngụy dẫn Trần Vũ đến CDC* để lấy máu xét nghiệm.

*CDC: Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.

Nhưng kết quả không thể lấy ngay ngày hôm đó được. Lúc ra khỏi CDC, Cố Ngụy cố gắng mỉm cười, thả lỏng giọng nói, hỏi Trần Vũ: "Buổi tối muốn ăn gì, tôi dẫn em đi ăn"

"Anh không cần về nhà sao?"

"Tối nay tôi không về nhà"

Trần Vũ dùng khăn choàng che hết nửa gương mặt, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi"

Cố Ngụy lập tức sửng sốt: "Sao lại xin lỗi?"

Trần Vũ nói: "Tôi vốn không nên đến tìm anh, nhưng tôi không biết nên tìm ai mới tốt"

Cố Ngụy rốt cục hít sâu một hoi, anh nắm chặt tay Trần Vũ, ngón tay đan giữa những ngón tay cậu, kéo cậu đi về phía trước: "Không có gì là không nên cả, chỉ cần em cần tôi"

Bọn họ lên chuyến xe buýt gần trung tâm CDC, không bàn là đi đâu cả, chỉ thấy chuyến xe vắng vẻ nên bước lên mà thôi.

Mùa đông vẫn chưa hoàn toàn rời đi mặc dù đã qua tết âm lịch, trời đã xụp tối rồi, hàng cây hai bên đường đều phủ đầy những cành cây trơ trọi càng làm nổi bật dáng vẻ đìu hiu quạnh quẽ của thành phố này.

Trần Vũ ngồi sát cửa sổ, Cố Ngụy ngồi bên cạnh cậu, anh vẫn luôn nắm chặt tay cậu.

Cậu nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, nhận ra sắc trời càng ngày càng tối, khung cảnh bên ngoài dần dần mờ mịt, phản chiếu trong ánh mắt của cậu. Trần Vũ đột nhiên lên tiếng: "Nếu như tôi bị lây AIDS thật thì phải làm sao đây?"

Cố Ngụy dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Tôi bị cùng em có được không?"

Trần Vũ chợt mỉm cười nhàn nhạt, là một nụ cười mỉa mai: "Cố Ngụy, anh lại lừa tôi nữa rồi"

Cố Ngụy nắm tay cậu, đưa lên môi hôn một cái: "Sẽ không sao đâu Tiểu Vũ, hãy tin tôi"

Cố Ngụy không về nhà mà Trần Vũ cũng không quay về kí túc xá trường đại học, hai người thuê phòng ở một nhà nghỉ để ở lại.

Lúc nghe thấy bọn họ thuê phòng có giường lớn, lễ tân dùng ánh mắt kì lạ nhìn bọn họ, thậm chí còn mang theo chút ác cảm không hề che giấu.

Căn phòng không được khang trang cho lắm.

Trần Vũ ngồi xuống cạnh giường, Cố Ngụy liền ngồi xổm trước mặt cậu, anh ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Tôi đi mua đồ ăn cho em, em ăn thêm chút nữa có được không?"

Trần Vũ cảm thấy mình không có khẩu vị, không có tâm trạng nhai nuốt, cậu hơi cúi đầu nói với Cố Ngụy: "Tôi không muốn ăn"

Cố Ngụy đứng dậy bật TV lên, sau đó lập tức nói: "Bên ngoài có một hàng cháo, để tôi đi mua cho em, em đợi tôi một chút"

Nói xong, anh không đợi Trần Vũ trả lời thì đã cầm chìa khóa và đi ra khỏi phòng.

Hơn mười lăm phút sau, Cố Ngụy quay lại, trên tay cầm theo cháo nóng đã đóng hộp sẵn, còn mua cả khăn mặt và bàn chải đánh răng.

Anh để đồ lên tủ TV, kéo ghế dựa ngồi trước mặt Trần Vũ, mở túi ra một tay bưng chén cháo nhựa, một tay khác cầm thìa nhỏ múc cháo lên, đút tới bên miệng cậu: "Ăn một chút đi"

Hai tay Trần Vũ đút trong túi áo phao, cậu hơi mím môi nhìn tô cháo bốc khói trước mặt, cuối cùng chịu thua há miệng ra để Cố Ngụy đút cháo vào trong miệng mình.

Anh không nhịn được mà mỉm cười, tiếp tục đút từng muỗng cháo cho Trần Vũ.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro