30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ giữ vẻ mặt bình tĩnh, đang ăn cháo thì nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đây là lần đầu tiên cậu rơi nước sau sau khi gặp Cố Ngụy vào ngày hôm nay. Nước mắt rơi xuống thìa, rơi vào trong bát, rơi trên ngón tay Cố Ngụy. Từ đầu đến cuối Trần Vũ không có biểu hiện gì, cậu yên lặng ăn cháo, mãi cho đến khi Cố Ngụy dừng lại, để bát qua một bên.

"Tiểu Vũ"

Cậu nghe thấy giọng của Cố Ngụy giống như sắp khóc rồi, anh đứng bên giường, cúi người xuống muốn hôn lên nước mắt của Trần Vũ.

Trần Vũ bỗng nhiên nhìn anh đầy hoảng sợ rồi cố gắng lùi nhanh ra phía sau, cậu giơ tay lên lung tung lau nước mắt, nói với Cố Ngụy: "Sẽ có virus đó"

Cố Ngụy giơ tay nắm lấy vai cậu, cảm xúc có vẻ hơi kích động, nói: "Không đâu"

Trần Vũ muốn tránh khỏi tay hắn.

Cố Ngụy quyết liệt nói: "Vậy tôi bị cùng em có được không?" Nói xong, anh lại muốn hôn lên môi Trần Vũ.

Trần Vũ vùng vẫy dữ dội, tựa hồ như đang đấu tranh trên bờ vực sinh tử, cậu dùng hết sức đẩy Cố Ngụy ra, cũng không kịp cởi giày mà giẫm lên giường, lăn mấy vòng tới góc giường, ngồi thụp xuống nhìn Cố Ngụy đầy đề phòng: "Không muốn, tôi không muốn anh bị cùng tôi"

Cố Nguỵ im lặng nhìn Trần Vũ, hai mắt anh đỏ bừng, một lát sau, anh mỉm cười, nói: "Được, tôi không làm bậy nữa, em để tôi ôm em một lát được không? Chúng ta không làm gì cả". Nói xong, Cố Ngụy vòng qua giường, đi tới bên cạnh cậu.

Trần Vũ giơ tay vịn lên vách tường đứng dậy, cậu nói: "Tôi đi rửa mặt"

Muốn đi vào phòng vệ sinh thì cậu phải vòng qua Cố Ngụy, lúc đi ngang qua, Trần Vũ bị Cố Ngụy tóm lấy, anh ôm cậu vào lòng.

Cố Ngụy đè sau gáy cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu, nói: "Ngoan, chúng ta không cần phải sợ, sẽ không sao đâu"

Lúc này, Trần Vũ không thể chịu đựng được nữa, cậu ở trong vòng tay của Cố Ngụy khóc đến toàn thân run rẩy, vừa ngột ngạt lại vừa thống khổ.

Buổi tối, trong căn phòng đã tắt đèn, hai người nằm trên giường, đắp cùng một cái chăn.

Cố Ngụy đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Trần Vũ, giống như sợ cậu sẽ lén lút rời đi. Cậu hoàn toàn không ngủ được, trong bóng tối, cậu mở mắt ra, ngẩng đầu lên, dè dặt hôn lên phần da mềm mại sau tai Cố Ngụy.

Cố Ngụy vẫn không tỉnh, Trần Vũ nhỏ giọng nói: "Xem như là, chúng ta xí xóa hết tất cả"

Ngày hôm sau, Cố Ngụy đi cùng Trần Vũ đến CDC lấy kết quả xét nghiệm.

Trần Vũ đứng ở cửa kí tên để lấy kết quả, nhưng lại không dám đưa tay ra nhận tờ giấy đó.

Đến sau cùng vẫn là Cố Ngụy giơ tay ra nhận lấy, anh cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm nhìn Trần Vũ. Cậu cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, vô vọng.

Cố Ngụy một tay ôm lấy Trần Vũ, một tay khác thì cầm giấy xét nghiệm, hít sâu một hơi rồi mới xem kết quả. Thân thể của Trần Vũ bắt đầu từ từ run lên, cậu thậm chí còn chẳng dám lắng nghe tiếng trang giấy ma sát vào nhau trong tay Cố Ngụy.

Một lúc sau đó, cậu cảm nhận được Cố Ngụy đang mạnh mẽ lay cậu, sau đó một tay ấn sau gáy bắt cậu ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy Cố Ngụy rơi nước mắt rồi, nhưng rõ ràng là anh đang mỉm cười.

"Không sao rồi, Tiểu Vũ. Là âm tính, em không bị lây". Giọng của Cố Ngụy khàn khàn.

Trần Vũ sửng sốt một hồi lâu mới tiếp thu được hết những gì mà Cố Ngụy vừa nói, cậu bắt lấy cánh tay anh, hỏi: "Có thật không?"

Cố Ngụy mở giấy kết quả xét nghiệm đưa ra trước mặt cậu: "Em xem đi"

Trần Vũ cúi đầu nhìn dòng chữ kháng thể HIV âm tính, cậu nhìn vào tờ giấy một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngụy.

Trước cửa nhận bản kết quả của CDC còn có thêm mấy người, nhưng Cố Ngụy không kìm nén được cảm xúc của mình mà nâng mặt Trần Vũ lên liên tục hôn mấy cái.

Mặt Trần Vũ nhanh chóng đỏ bừng, không biết vì lạnh hay vì kích động, cậu cứ nhìn Cố Ngụy mãi. Rõ ràng tâm trạng đã buông lỏng nhưng vẫn không nhịn được mà muốn rơi nước mắt.

Cố Ngụy nắm tay cậu ra khỏi CDC, anh đứng ở ven đường nói với cậu: "Từ hôm qua em đã chẳng ăn được gì, giờ chúng ta đi ăn trước được không, em muốn ăn gì?"

Đối diện bên kia đường có một hàng đồ ăn nhỏ bán khoai lang nướng, hơi nóng tỏa ra trong không khí, phảng phất hương thơm trong cơn gió lạnh.

Trần Vũ nhìn chằm chằm bên kia đường mà ngẩng người.

Cố Ngụy hỏi cậu: "Em có muốn ăn không?"

Trần Vũ gật đầu.

Cố Ngụy buông tay cậu ra, nói: "Em đợi tôi một lát, tôi đi mua cho em". Nói xong, anh không để ý đến dòng xe cộ mà nhanh chân chạy sang bên kia đường.

Lúc Cố Ngụy mua xong khoai lang nướng quay về chỗ cũ thì phát hiện Trần Vũ đã không còn ở đó nữa, cậu đã đi mất rồi.

Trần Vũ ngồi trên chiếc xe buýt dần dần rời xa anh, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Cố Ngụy từ cửa sổ thủy tinh, cho đến khi không nhìn thấy anh nữa. Cậu chỉnh lại khăn choàng trên cổ, vòng hai tay quấn chặt mình lại, yên tĩnh nhìn về phía trước.

Bộ phim đến đây là kết thúc.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro