59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tầng có rất nhiều phòng trà với diện tích khác nhau, sau khi Trần Minh thu xếp xong cho những khách mời khác, anh bèn đi cùng Minh Viễn, Tiêu Chiến, Việt Trạch chọn một phòng riêng yên tĩnh nhất ngồi xuống uống trà.

Tối nay cũng tổ chức một bữa tiệc, nếu như khách mời đồng ý ở lại dùng cơm tối, có thể ở trong khách sạn uống trà đánh bài, nên Tạ Tư Diệp bèn dẫn cô bé nổi tiếng trên mạng đi đánh bài rồi.

Đám người Tiêu Chiến muốn rời đi ngay chiều hôm nay, vì thế Trần Minh cố ý sắp xếp để trống lịch trình buổi chiều, để nói chuyện cùng với mấy người bạn lâu năm của mình.

Trần Minh bảo Vương Nhất Bác đi theo mấy thanh niên khác ra ngoài chơi đùa, nhưng Vương Nhất Bác đương nhiên không muốn đi, cậu ngồi trên sopha trong phòng trà nghe bọn họ nói chuyện.

Căn phòng trà này đặc biệt yên tĩnh, những vách tường được sơn màu trắng, cách âm rất tốt, đối diện bọn họ là một cửa kéo lớn, treo lên hai tấm rèm mỏng, nhưng rèm đã được buộc gọn vào vách tường, ánh nắng bên ngoài cũng nhân cơ hội mà len lỏi vào căn phòng, không khí nhất thời trở nên ấm áp.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi nghe một chút, nhưng chỉ chốc lát sau đã buồn ngủ không chịu được, cậu dứt khoát nằm xuống sopha định ngủ trưa luôn.

"Vào phòng ngủ đi, Nhất Bác". Trần Minh nói với cậu.

Vương Nhất Bác nói: "Không cần đâu ạ, em nằm đây là được rồi"

Cậu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ dần dần trở nên nhẹ hơn, một lúc sau, có người nhẹ nhàng đắp thứ gì đó lên người cậu, cậu biết đó là áo khoác của Tiêu Chiến, vừa ấm áp vừa mềm mại. Cậu không nhịn được rụt rụt cổ, vùi nửa khuôn mặt của mình vào áo khoác của Tiêu Chiến, đầu óc mơ màng, chỉ một lát sau thì chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, đến khi tỉnh lại trong phòng trà đã hoàn toàn yên tĩnh lại, cậu mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh mình cũng chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh chân cậu, ngón tay thon dài đang cầm một chén trà thủy tinh trong suốt, hơi ngẩng đầu đưa chén trà đến bên miệng uống.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, mà giương mắt nhìn anh chằm chằm.

Tiêu Chiến uống nước xong, vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt nhu thuận mang theo mơ màng của bạn nhỏ nhà mình. Anh mỉm cười nhìn cậu: "Em dậy rồi à?"

Vừa nói chuyện vừa giúp cậu đắp kín áo khoác lên người.

Vương Nhất Bác hỏi: "Bọn họ đi đâu hết rồi ạ?", lúc mở miệng nói chuyện, cậu mới phát hiện giọng mình hơi khàn, cổ họng cũng hơi đau.

Tiêu Chiến nghe thấy, liền vội vã đưa tay áp lên trán kiểm tra thân nhiệt cho cậu: "Không có sốt, em cảm thấy cổ họng khó chịu sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến bèn đứng lên đi lại bàn, rót một ly trà ấm mang tới cho Vương Nhất Bác, anh ôm cậu ngồi dậy, cẩn thận đút nước cho cậu uống, sau đó còn đưa tới một viên kẹo ngậm hương bạc hà cho người nhỏ hơn.

Vương Nhất Bác ngậm viên kẹo trong miệng, một lát sau cảm giác đau rát trong cổ họng cũng lui đi bớt, cậu hỏi: "Kẹo này ở đâu vậy anh?"

Tiêu Chiến giơ tay, lần nữa kéo áo khoác lại cho cậu, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay phân cảnh nào của em cũng tổn hại đến cổ họng, cho nên anh liền mang theo kẹo ngậm"

Vương Nhất Bác mỉm cười đến ngọt ngào.

Đôi mắt của cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu chớp chớp mấy lần: "Bọn họ còn quay lại không ạ?"

Tiêu Chiến không biết nghĩ đến cái gì, liền bật cười nói: "Việt Trạch có việc nên rời đi trước rồi, còn Minh Viễn đi tìm chỗ hút thuốc, bọn họ chắc sẽ quay lại đó, không kịp đâu"

Vương Nhất Bác cảm thấy mình chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu ngáp một cái, hỏi: "Không kịp cái gì cơ?"

Ngón tay Tiêu Chiến xoắn xoắn tóc cậu: "Dù sao anh cũng không kịp, không biết em—"

"Em cũng không kịp!". Vương Nhất Bác nhanh chóng hiểu ra mấu chốt của vấn đề, cậu đỏ mặt nói: "Tiêu Chiến, anh trở nên xấu xa rồi, không giống như anh trước đây nữa"

Tiêu Chiến đưa tay véo véo má cậu, mỉm cười hỏi: "Trước đây anh thế nào?"

Vương Nhất Bác giơ tay ra móc lấy một nút áo sơ mi của Tiêu Chiến: "Trước đây anh là một nam thần đứng đắn, kết quả đều là hình tượng giả dối"

Khóe mắt Tiêu Chiến cong cong, ánh mắt dịu dàng: "Nam thần là đối với người khác, đối với em anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng sẽ nghĩ đến những chuyện mà đàn ông bình thường nghĩ đến"

"... huống hồ, bảo bối của anh lại còn quyến rũ như vậy, không nhịn được cũng là chuyện bình thường"

Động tác trên tay Vương Nhất Bác dừng lại, cậu im lặng nhìn anh một lúc, nói: "Hay là chúng ta thử xem có kịp hay không đi?"

Nói xong mới cảm thấy hối hận, cả gương mặt thoáng chốc đều đỏ bừng.

Tiêu Chiến bật cười nói: "Uống trà nữa nhé, làm ấm cổ họng"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Anh đi tới bàn tròn, cầm ấm trà trên mặt bàn, rót đầy trà vào cái ly nhỏ rồi quay lại, cẩn thận cho bạn nhỏ nhà mình uống nước.

Lúc này, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài đang tiến dần đến cửa phòng trà, cậu vô thức hơi dịch người, muốn ngồi thẳng dậy thì Tiêu Chiến lại nói: "Không sao đâu, là Trần Minh"

Rất nhanh, cửa lớn bị người ta kéo ra, đúng là Trần Minh xuất hiện ở cửa.

Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác cầm ly trà, để cậu ủ ấm bàn tay.

Trần Minh thoải mái nở nụ cười, giơ tay đóng cửa phòng lại, đồng thời hỏi: "Nhất Bác dậy rồi à?"

Vương Nhất Bác xấu hổ ngồi thẳng người trên sopha, định lấy áo khoác trả lại cho Tiêu Chiến, thì anh đã lập tức đè tay cậu lại, ý tứ bảo cậu không cần đưa lại cho anh.

Tiêu Chiến hỏi Trần Minh: "Việt Trạch đi rồi à?"

Trần Minh đi tới phía đối diện bọn họ, ngồi xuống, gật đầu nói: "Đi rồi, dạo này cậu ấy cũng bận lắm". Lúc anh nói chuyện, mở nắp ấm trà nhìn qua, cầm lấy ấm trà đi vào phòng trong rót thêm nước nóng, nói: "Hai người tối nay lên máy bay à?"

Tiêu Chiến trả lời: "Ừm, bảy giờ hơn"

Trần Minh rót thêm trà vào ly cho Tiêu Chiến, lại đi đến rót thêm trà vào chiếc ly Vương Nhất Bác đang cầm trên tay, nói tiếp: "Muốn giữ hai người ở lại ăn cơm tối cũng không giữ được"

Tiêu Chiến nói với anh: "Chúng ta còn nhiều cơ hội mà"

Vương Nhất Bác nãy giờ uống cũng đủ rồi, nên lúc này chỉ nhấp nhấp từng ngụm nhỏ.

Trần Minh nhìn Vương Nhất Bác rồi mỉm cười, nói: "Nhất Bác là một đứa trẻ ngoan"

Vương Nhất Bác còn đang nâng chén, có chút khó hiểu ngước mắt lên nhìn Trần Minh, dường như không hiểu anh có ý gì.

Thế nhưng Trần Minh lại nhìn về phía Tiêu Chiến, nói: "Lúc nãy lão Việt và Minh Viễn ở đây, tớ không tiện nói, thật ra lần này nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy so với những ngày trước và sau khi ly hôn tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều"

Tiêu Chiến giơ tay lên dịu dàng xoa đầu Vương Nhất Bác: "Lão Việt không biết, Minh Viễn thì biết rồi"

Trần Minh nghe vậy thì gật đầu: "Cũng đúng, Minh Viễn chắc chắn không lừa gạt được, dù sao anh ta cũng là người đầu tiên tìm hai người đóng phim". Nói xong, bản thân cũng nâng chén trà lên nhấp một hớp nhỏ, lại tiếp tục nói: "Trước đây tớ không muốn nhắc đến Phương Cẩm Hi, nhắc đến chuyện ly hôn của cậu ở trước mặt cậu, giờ xem ra không sao rồi nhỉ?"

Tiêu Chiến nói: "Chuyện của quá khứ, thật ra cũng không cần thiết nhắc lại, đó là quyết định của Cẩm Hi, bây giờ cô ấy hạnh phúc là được rồi"

"Cô ấy chắc chắn không hạnh phúc bằng cậu". Trần Minh cười nói.

Tiêu Chiến cũng mỉm cười, đưa tay véo véo má sữa của Vương Nhất Bác, nói: "Không phải cậu cũng nói rồi sao, bảo bối của tớ là một đứa trẻ ngoan"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đôi mắt dịu dàng đầy tình ý của anh, nhất thời chìm đắm trong mật ngọt, say mê nở một nụ cười ngọt ngào.

"Ừ nhỉ, xem ra bây giờ có người thật sự trị được cậu rồi". Trần Minh bật cười, nói.

Sau đó anh lại nhìn Vương Nhất Bác, hơi xúc động cảm thán một câu: "Nhất Bác thích hợp với cậu hơn Phương Cẩm Hi"

Vương Nhất Bác lại một lần nữa uống cạn trà trong chén, cậu cầm chén trà trong tay, nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc của cậu, nói với cậu: "Ngoan"

.

Lúc sau bọn họ cũng không ở lại quá lâu, Minh Viễn hút thuốc xong quay lại bèn giục bọn họ tới sân bay, hôm nay đoàn phim nghỉ một ngày đã thiệt hại rất lớn, không thể làm chậm tiến độ thêm nữa.

Cùng đi với bọn họ ra sân bay còn có Nghiêm Thư Di.

Từ sau khi lên xe, Nghiêm Thư Di vẫn luôn im lặng ngồi một mình ở hàng ghế sau, cô không nói một câu thừa thãi, dáng vẻ tâm sự nặng nề nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Minh Viễn nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên nghiêng đầu lại gần Tiêu Chiến, dùng giọng nói đủ để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe thấy, ông ta nói: "Dạy dỗ đứa nhỏ nhà cậu lại đi, buổi trưa bảo gọi một tiếng thầy mà đứa nhóc này còn chần chừ mãi không muốn gọi, sao hả, cảm thấy mất mặt à?"

Vương Nhất Bác nghe không sót một chữ, nhỏ giọng thanh minh cho chính mình: "Đương nhiên không phải như vậy, là do có quá nhiều người nên em căng thẳng..."

Minh Viễn quay lại dựa vào ghế ngồi, giống như đang bất mãn, nói: "Không ra hồn"

Tiêu Chiến mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Vương Nhất Bác, nói với cậu: "Đừng quan tâm đến những điều đó, em cứ vui vẻ làm chính em là được rồi"

Minh Viễn chế nhạo một tiếng, hiển nhiên là không đồng ý với ý kiến mà Tiêu Chiến đưa ra.

Chiều chuộng cho cố vào nhé!!!!

Lúc đợi máy bay ở sân bay, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: "Em cứ nghĩ đạo diễn Minh không thích em". Gương mặt nhỏ giấu sau lớp khẩu trang là một bộ dáng đang suy tư, miệng vẫn đang ngậm viên kẹo bạc hà mà lúc mới tới sân bay, Tiêu Chiến đã đưa cho cậu.

"Vì sao em lại nghĩ như vậy?". Tiêu Chiến dịu giọng, hỏi.

Vương Nhất Bác đưa hai tay nâng gò má, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì em diễn xuất không có hồn như... Nghiêm Thư Di, hẳn là anh ấy sẽ cảm thấy rất thất vọng về em"

Tiêu Chiến ngồi trên ghế sopha mềm mại, tùy tiện lấy một quyển tạp chí rồi mở ra đặt trên đầu gối, anh nói: "Minh Viễn có nói vì sao anh ta mời em diễn Mộng Hạ không?"

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, vì sao nhỉ? Hình như Minh Viễn từng nói là anh ấy muốn quay phim về câu chuyện của bạn anh ấy, cảm thấy cậu giống như bạn anh ấy.

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Ngốc chết mất, em giống bạn của anh ta, anh ta sao lại không thích em được?". Nói xong, anh cầm quyển tạp chí trên đầu gối lên lật qua một trang khác: "Anh ta vẫn luôn thích em"

Minh Viễn có thích Vương Nhất Bác hay không, cậu hoàn toàn không biết cũng không cảm nhận được, chỉ là sau khi về quay phim, Minh Viễn lại khôi phục trạng thái tiếp tục bắt bẻ Vương Nhất Bác như lúc trước, à không, thậm chí còn 'độc ác' hơn, từ từ mài giũa cậu qua từng cảnh quay, làm lúc quay phim Vương Nhất Bác luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, càng ngày càng nôn nóng.

Nhưng mà trạng thái nôn nóng này lại vừa vặn phù hợp với tâm trạng của Trác Chí Vị.

Người mà cậu yêu, trên tòa án năm lần bảy lượt muốn bảo vệ người yêu cũ, cậu còn có thể bình tĩnh được sao?

Trác Chí Vị cảm thấy bản thân tốt bụng đến mức ngu ngốc, suốt một thời gian dài chạy đi tìm bằng chứng để minh oan cho Phương Thiên Trạch, cuối cùng cậu đổi lại được gì đây?

Vai diễn của Vương Nhất Bác đang nằm trong một trạng thái tồi tệ như vậy.

So với khi quay <<Mộng Hạ>>, bộ phim này Vương Nhất Bác vẫn là ăn khổ không ít, thậm chí là còn nhiều hơn, những tháng ngày quay phim, không bầm chỗ này thì cũng sẽ trầy xước chỗ nọ, thậm chí còn thường xuyên mất ngủ.

Tiêu Chiến đương nhiên rất đau lòng, rất khó chịu, nhưng mà anh biết đây là sự đánh đổi, vả lại nhóc con này tâm sự nghiệp rất lớn. Nhìn thấy cậu, anh cũng nhớ lại khi xưa bản thân từng liều lĩnh biết bao nhiêu. Hào quang trên người bạn, chính là dùng máu và nước mắt để đánh đổi.

Vương Nhất Bác có một cảnh chung với Nghiêm Thư Di.

Đại khái rằng Nghiêm Thư Di – Tố Khả Hân thừa nhận bản thân vì nợ nần túng thiếu nên nhận tiền của người khác để hãm hại Phương Thiên Trạch. Trác Chí Vị cảm thông cho tình cảnh của cô, bèn chuyển tiền qua tài khoản cho cô, giúp cô trả nợ.

Tố Khả Hân liền nắm tay Trác Chí Vị, cảm ơn rối rít.

Khoảnh khắc bị Nghiêm Thư Di nắm tay, Vương Nhất Bác hơi thoát vai, tay Nghiêm Thư Di rất lạnh, giống như bị ngâm trong khối băng làm cậu ngay lập tức thoát vai trở về với trường quay, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng nói chuyện vô cùng nhỏ, âm thanh mặc dù không bị thu vào, nhưng suy nghĩ của cậu trong thoáng chốc đã bị gián đoạn, quên luôn lời thoại phải nói sau đó.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn staff bên ngoài ống kính đang nhỏ giọng bàn tán, phát hiện hai người bọn họ cũng đang nhìn cậu.

Minh Viễn tức giận, quay đầu quát to: "Ồn ào cái gì?"

Trong studio cũng không vì tiếng quát to của Minh Viễn mà yên tĩnh lại, mà lập tức càng dấy lên tiếng bàn luận xôn xao, giống như bị tiếng quát của Minh Viễn khơi dậy cảm xúc.

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi mờ mịt, mà Nghiêm Thư Di ngay lập tức rụt bàn tay đang nắm chặt tay cậu lại.

Phó đạo diễn đi tới bên cạnh Minh Viễn, ghé vào bên tai ông ta nói nhỏ một câu, Vương Nhất Bác chỉ thấy Minh Viễn bỗng chốc hơi nhíu mày, phó đạo diễn đưa điện thoại cho ông, ông ta nhanh chóng ấn ấn mấy cái trên màn hình.

Một lát sau đó, Minh Viễn vẫy tay với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, cậu tới đây"

Trong lòng Vương Nhất Bác xuất hiện một cảm giác không tốt lắm, cậu đi tới bên cạnh Minh Viễn, nhìn thấy Minh Viễn trực tiếp đưa điện thoại trong tay tới, cậu giơ tay nhận lấy, cúi đầu lập tức nhìn thấy một tấm ảnh được phóng to trên màn hình điện thoại. Bức ảnh rất mờ, giống như chụp trộm nên vỡ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra chính là cậu, cậu đang ngồi trên ghế sopha, được 'người kia' cẩn thận đút nước cho uống.

Đây là ngày cậu và Tiêu Chiến tham gia tiệc đầy tháng con trai của Trần Minh, bức ảnh bị chụp trộm khi chỉ có hai người ở phòng trà với nhau, người chụp trộm chắc hẳn ở bên ngoài cửa phòng trà, chụp qua khe hở nhỏ ở cửa, lúc đó cậu và Tiêu Chiến đều không chú ý.

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác hơi cứng lại, nhưng ngược lại cậu chẳng thấy khẩn trương, cũng không hề mất bình tĩnh. Người nhỏ hơn ấn vào màn hình, bức ảnh thu nhỏ lại, lúc này mới thấy được giao diện weibo, có một blogger giải trí đăng bốn bức ảnh, chỉ có điều trong những bức ảnh ấy chỉ xuất hiện mặt của cậu, còn Tiêu Chiến vì quay lưng lại nên không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi màu đen của anh. Bởi vì lúc trên bữa tiệc, Tiêu Chiến vẫn luôn mặc áo khoác, cho nên ngoại trừ những người trong phòng trà ngày đó, hẳn là những người khác không có khả năng nhận ra đây là Tiêu Chiến, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể xác định đó là một người đàn ông.

Trong bốn bức ảnh, có hai bức là Tiêu Chiến đang cho cậu uống nước.

Caption đính kèm bức ảnh có viết: Mới đây đã có người inbox cho kênh chúng tôi một vài bức ảnh, mở ra xem thử, má ơi! Đây chẳng phải là Vương Nhất Bác đang hot dạo gần đây sao? Vương Nhất Bác và người đàn ông kia có những cử chỉ vô cùng thân mật, còn để người đàn ông kia đút nước tới bên miệng! Vương Nhất Bác quay một bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính mà hot lên, chẳng lẽ cậu ta thật sự yêu đàn ông ư?"

Vương Nhất Bác cũng không mở bình luận ra xem, cậu trả điện thoại lại cho Minh Viễn.

Lúc này, Di Di cầm điện thoại di động của cậu vội vàng chạy tới, đưa cho cậu nói: "Anh Tu Kiệt gọi điện thoại đến"

Vương Nhất Bác nhận lấy, nghe thấy Tu Kiệt ở bên kia nói: "Đừng trả lời lại"

Tu Kiệt trong điện thoại không quát mắng cậu, ngược lại giọng nói rất bình tĩnh, kèm theo một cỗ lo lắng vô hình. Vương Nhất Bác hơi rũ mi mắt, nhỏ giọng trả lời: "Em biết"

Có lẽ Tu Kiệt rất bận, Vương Nhất Bác vừa nói xong anh đã cúp máy.

Lúc Di Di nhận lại điện thoại từ tay Vương Nhất Bác, vẻ mặt căng thẳng, cô nhỏ giọng gọi: "Anh Nhất Bác"

Vương Nhất Bác nhận ra mình còn bình tĩnh hơn Di Di nhiều, cậu mỉm cười trấn an Di Di: "Không có chuyện gì đâu, hiểu lầm thôi mà". Câu đầu là nói với Di Di, còn câu sau cậu muốn nói cho những staff đang làm việc ở trường quay này nghe.

Lúc này Di Di hình như cũng không còn sửng sốt nữa, cô gái nhỏ gật đầu: "Mấy blogger kia toàn viết vớ va vớ vẩn"

Minh Viễn nói với Vương Nhất Bác: "Hôm nay dừng ở đây thôi, đi xử lý chuyện này đi"

Vương Nhất Bác hơi cúi đầu: "Cảm ơn thầy"

Cậu biết rất nhiều người đang nhìn mình, cậu cũng không phải đang cố gượng, thực tế tâm trạng của cậu còn bình tĩnh hơn cậu từng tưởng tượng.

Cậu cảm thấy bản thân mình không làm gì sai trái cả, cậu chỉ là yêu một người mà thôi, không cướp của, không giết người. Chẳng qua sự nghiệp sẽ chịu những ảnh hưởng nhất định, mất đi rất nhiều cơ hội, thế nhưng nếu có thể cùng anh ấy nắm tay, cùng nhau đi dưới ánh mặt trời, thế thì đánh đổi bao nhiêu cũng được cả.

Cậu yêu Tiêu Chiến, tuy chưa phải yêu đến chết đi sống lại, nhưng cậu bằng lòng vứt bỏ mọi thứ mình cực khổ đạt được, hi sinh cho đoạn tình yêu này, sẵn sàng đi cùng anh đến cuối đời.

Lúc Vương Nhất Bác thay quần áo chuẩn bị rời đi, Nghiêm Thư Di vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, dường như cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút, sau đó lại lạnh nhạt cúi đầu.

Trên đường trở về khách sạn, Di Di liên tục dùng điện thoại đi động lên weibo, tiếng chuông thông báo vang lên liên tục. Vương Nhất Bác biết cô chắc chắn vẫn đang chú ý đến chuyện này.

Nếu hỏi cậu có buồn hay không, có khó chịu không? Chắc chắn là có, còn người dẫu sao cũng làm từ máu thịt, có phải sắt đá vô tình đâu. Mấy lời bình luận trên mạng, đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến cậu, nhưng cậu lựa chọn không quan tâm. Nhưng những người cần được an ủi ngay lúc này, là những cô gái thật tâm thích cậu, cậu muốn cho các cô ấy một câu trả lời, có điều tạm thời vẫn chưa được.

Giữa đường, điện thoại của cậu vang lên âm báo tin nhắn, người gửi tin nhắn tới là Tiêu Chiến, chỉ gõ ra hai chữ: Không sao.

Giống như một loại an ủi vô hình, thực sự không phải việc gì ghê gớm.

Cậu cầm điện thoại lên gõ chữ, muốn trả lời lại rằng: Em biết. Chữ đã gõ xong lại xóa đi, đổi thành: Em yêu anh.

Tiêu Chiến liền gửi lại cho cậu một cái gif: Một con mèo nũng nịu bắn tim.

Màu hường lại sến súa, trong đầu Vương Nhất Bác liền bật ra mấy chữ: Meme của người già. Sau đó bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, nhỏ giọng cười ra tiếng.

Di Di bị cậu dọa sợ hết hồn, cô ghé lại gần quan sát vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nói: "Anh đang cười đấy à, không phải lúc này nên khóc để giải tỏa tâm tình, không phải sao?"

Nụ cười của Vương Nhất Bác vẫn chưa ngừng lại, nhưng đột nhiên có hơi gượng gạo, nói: "Anh có làm sao đâu mà phải khóc"

Di Di bỗng dưng đỏ mắt, nói: "Anh đừng cười nữa, khó coi lắm, hay là anh cứ khóc đi, khóc xong tâm trạng thoải mái hơn nhiều, em hứa sẽ không cười anh đâu"

Vương Nhất Bác không cười nữa, cậu nói: "Anh không muốn khóc, thật đấy, anh không sao đâu, em đừng lo"

Di Di cuối cùng không hiểu sao lại rơi nước mắt: "Hai anh tốt lắm, lỡ hai anh có rời khỏi vòng giải trí, Di Di vẫn sẽ đi theo hai anh"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, im lặng một chút rồi nói: "Em khóc cái gì chứ? Không khóc nữa, sau này lỡ có thất nghiệp vẫn để em đến làm nhân viên quán lẩu nhà bọn anh, được chưa?"

Di Di gật đầu, đưa tay lau nước mắt, nói: "Em không khóc nữa, anh hứa rồi đó nha"

Vương Nhất Bác lúc này mới hài lòng tựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi một lát, cậu biết rõ, chuyện này nhất định có người đứng đằng sau, trong tay người nọ liệu có còn bức ảnh gây bất lợi nào nữa hay không, cậu và Tiêu Chiến đều không biết được.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro