60.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác trở về khách sạn, thời điểm mở cửa đi vào phòng thì nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, rèm cửa sổ được kéo kín, ánh sáng trong phòng hơi tối tăm.

Người nhỏ hơn đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu, điện thoại vẫn để bên tai, nhưng ghé sát lại hôn lên trán cậu.

Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Cậu cứ xử lý đi, tôi cảm thấy làm dịu đề tài này đi là cách tốt nhất, cũng không phải bức ảnh gì ghê gớm, lúc nào chụp được ảnh giường chiếu rồi hãy nói"

Bên kia điện thoại không biết là ai, bỗng nhiên cảm xúc hơi kích động nâng cao âm lượng, giọng nói lọt ra khỏi điện thoại làm Vương Nhất Bác nghe được, chỉ là nghe không rõ lắm.

Tiêu Chiến vô thức đưa điện thoại ra xa tai một chút, đợi người bên kia điện thoại nói xong, anh mới bình tĩnh nói: "Đùa thôi mà, cậu căng thẳng quá rồi đó, Du Hòa"

Lúc này Vương Nhất Bác mới biết anh đang nói chuyện điện thoại với Du Hòa, đầu kia Du Hòa lại nói gì đó, tốc độ nói rất nhanh, lầm bầm một lúc lâu.

Tiêu Chiến hơi rũ lông mi xuống, tầm mắt rơi vào bông hoa thêu trên rèm cửa sổ, sau khi nghe xong nói: "Tôi biết rồi"

Tiếp đó, Du Hòa cúp điện thoại trước.

Tiêu Chiến lấy điện thoại bên tai xuống, cúi đầu nhìn màn hình dần tối đi mới đem điện thoại di động để trên giường, tiếp đó xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Sao lại về rồi?"

Vương Nhất Bác dang tay ôm anh: "Thầy Minh cho em nghỉ"

Một tay Tiêu Chiến ôm sau lưng Vương Nhất Bác, một tay xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Em sợ không?"

"Không, có gì đáng sợ cơ chứ" Vương Nhất Bác thờ ơ nói: "Hay là tụi mình trực tiếp come out đi!" Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt còn mang theo một chút chờ mong.

Tiêu Chiến mỉm cười: "Em nghiêm túc đấy à?"

Vương Nhất Bác nhăn nhăn mũi, đắc ý nói: "Em nghiêm túc đó, sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói, chúng ta vui vẻ là được rồi"

Tiêu Chiến lại càng ôm chặt cậu hơn, đồng thời cơ thể dán sát lại: "Như vậy không được, chúng ta đúng là vui vẻ, nhưng em đã thử nghĩ đến cảm nhận của những người khác chưa?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác mờ mịt: "Ai ạ?"

Tiêu Chiến nói: "Ví dụ như cha mẹ của em?"

Thấy Vương Nhất Bác im lặng không nói gì, Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Ví dụ như Tu Kiệt".

"Ví dụ như những người yêu thích em"

Người nhỏ hơn có hơi ủ rũ: "Không phải là em chưa từng nghĩ tới, chỉ là muốn thử liều mạng một lần"

Vương Nhất Bác tin những người thật lòng yêu thương mình, rồi từ từ sẽ thông cảm cho mình thôi...

Cậu đã từng ở dưới vực thẳm đen tối trèo lên một lần, vậy thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu? Huống hồ, lần này lại có người bên cạnh, đồng hành cùng cậu mà. Vậy có gì phải sợ hãi?

Tiêu Chiến mỉm cười xoa tóc của cậu, rồi buông tay ra tới bên giường ngồi xuống: "Trần Minh gọi điện cho anh, cậu ấy rất tức giận, cứ muốn đến khách sạn kiểm tra camera giám sát, tìm xem ai là người chụp trộm"

Hôm ấy toàn bộ phòng trà ở tầng trên đều là khách của Trần Minh, khả năng lớn nhất là một khách mời nào đó tham gia tiệc đầy tháng chụp trộm, Trần Minh cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, vì thế anh muốn điều tra cho rõ ràng.

Tâm trạng của Vương Nhất Bác hơi phức tạp.

Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Tu Kiệt và Du Hòa đều gọi điện cho anh, Du Hòa nói cậu ta có thể lần theo tài khoản blogger trên weibo để tìm ra nguồn gốc bức ảnh, Tu Kiệt gọi điện bảo anh an ủi em, nói em đừng lo lắng"

Vương Nhất Bác nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt: "Lúc anh ấy gọi điện cho em sao lại không nói với em nhỉ?"

Tiêu Chiến cười: "Chắc lo lắng cho em nhưng ngại không muốn để em biết được sự quan tâm đó"

Vương Nhất Bác nghĩ đến dáng vẻ hiện tại chắc là đang sứt đầu mẻ trán của Tu Kiệt, trong lòng lập tức có chút ê ẩm khó chịu.

Tối hôm đó, Vương Nhất Bác có lướt weibo một chút, nhận ra dư luận không còn mắng nhiếc như lúc đầu nữa, mà cho rằng đó là phân cảnh trong một bộ phim mới mà cậu đang tham gia diễn xuất. Nhưng phòng làm việc của Vương Nhất Bác vẫn chậm chạp chưa đưa ra tuyên bố xác thực nào, hẳn là vẫn chưa xác định được nguồn gốc của bức ảnh, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo hay không, vì thế cũng không dám vội vàng làm sáng tỏ sự việc, sợ sau này sẽ thành đào hầm chôn chính mình.

Ngoài những người cho những tấm ảnh đó là phân cảnh trong phim mới của cậu, còn có một bộ phận cho rằng đó là phân cảnh chưa công bố của <<Mộng Hạ>>, suy đoán này khiến fan của bộ phim <<Mộng Hạ>> rất mong chờ, họ bắt đầu mong đợi vào tin tức này, Cố Ngụy và Trần Vũ có thể tiếp tục câu chuyện tình yêu của bọn họ. Hướng đi này của dư luận thật sự khiến Vương Nhất Bác không thể ngờ tới.

Đương nhiên, trên weibo phần nhiều chỉ là quần chúng ăn dưa, muốn biết được chân tướng sự việc mà thôi, thế nhưng sự chú ý của quần chúng ăn dưa cũng rất dễ dàng bị chuyển hướng, một khi xuất hiện một quả dưa mới, quả dưa cũ sẽ không còn ngọt nữa.

Quả dưa mọng nước này của Vương Nhất Bác chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, thì sẽ nhanh chóng thành một quả dưa cũ mà thôi.

Qua loa lướt weibo một lượt, cố hết sức tránh những bình luận tiêu cực, đến cuối cùng khi đóng weibo lại tâm trạng đã vô cùng bình tĩnh.

Tiêu Chiến tắm xong đi ra, điện thoại di động trên tủ đầu giường đang vang lên, anh đến gần liếc mắt nhìn, sau đó lập tức cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh.

Tiêu Chiến nghe được giọng nói ở đầu dây kia điện thoại thì mỉm cười, anh nói: "Đúng vậy, là tớ"

Ánh mắt Vương Nhất Bác lộ ra chút nghi hoặc.

Tiêu Chiến nhìn thấy, dùng khẩu hình nói với cậu: "Việt Trạch". Sau đó trực tiếp để điện thoại xuống bấm mở loa ngoài.

Giọng nói của Việt Trạch ngay lập tức từ trong điện thoại truyền tới: "Cậu không đùa tớ đấy chứ, là cậu thật à?"

Tiêu Chiến nói: "Nhất Bác đang ở bên cạnh tớ, có muốn chào em ấy một tiếng không?". Dứt lời để điện thoại đến trước mặt bạn nhỏ nhà mình.

Vương Nhất Bác hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, sợ hết hồn, dùng sức xua xua tay.

Tiêu Chiến vừa cười vừa để điện thoại lại gần hơn, nói: "Em nói chuyện đi"

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt chào một tiếng: "Đạo diễn Việt"

Việt Trạch im lặng một lúc, sau đó lại nói: "Hèn chi, tôi còn đang nói chuyện gì xảy ra vậy chứ"

Tiêu Chiến hỏi anh: "Rốt cục thì cậu đang muốn nói cái gì vậy?"

Việt Trạch nói: "Không biết, tớ cảm thấy tớ nghĩ không thông, để lần sau nói tiếp đi". Dứt lời anh trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn nhỏ nhìn Tiêu Chiến, hơi thấp thỏm lo sợ hỏi: "Anh ấy không vui à?"

"Không nghe ra được là cậu ấy không vui". Tiêu Chiến để điện thoại di động về lại tủ đầu giường: "Đừng lo, đến bản thân mình cậu ấy còn không quản được, không rảnh lo lắng việc của chúng ta đâu"

Vương Nhất Bác khoanh chân ngồi trên giường.

Tiêu Chiến co một chân quỳ gối trên giường, khom người cúi đầu đến gần bên môi Vương Nhất Bác, ngậm lấy môi dưới của cậu nhẹ nhàng cọ cọ.

Vương Nhất Bác tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh gần kề, hé miệng đón nhận nụ hôn này.

Môi chạm môi dây dưa không ngừng, đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới. Tư vị ngọt ngào mê luyến quyến rũ tiến vào khoang miệng, để lại trên bờ môi căng mọng của bạn nhỏ một sắc màu ửng hồng, đầu mũi cao tạo thành góc nghiêng chạm tới gò má của Vương Nhất Bác, liên tục lấn tới, bàn tay của Tiêu Chiến đặt sau gáy của người nhỏ hơn càng lúc càng nhấn sâu nụ hôn này.

Bọn họ hôn nhau một lúc lâu, Vương Nhất Bác yên lặng nhắm chặt hai mắt, nhưng không hề có một động tác nào khác, giống như chỉ muốn một nụ hôn dịu dàng ấm áp.

Đợi đến khi kết thúc nụ hôn, Tiêu Chiến lại hôn lên chóp mũi, lên mi tâm, lên đôi môi đang ẩm ướt của cậu, cuối cùng nói với cậu: "Không có gì đáng sợ cả"

Vương Nhất Bác trả lời: "Em biết"

Những ngày tháng khó khăn nhất cậu đều cố gắng vượt qua rồi, chuyện này đối với cậu mà nói, thì có gì mà to tát cơ chứ.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục tới đoàn làm phim để tiếp tục công việc.

Cậu cảm giác được tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, bọn họ rất tò mò nhưng lại không dám hỏi. Minh Viễn chỉ hỏi cậu một câu có được hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, cắn điếu thuốc nói một câu: "Vậy thì tiếp tục đi"

Buổi sáng hôm nay Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rời khỏi khách sạn cùng lúc, chỉ là cảnh quay của anh nằm ở phía sau, nên sau khi tạo hình xong tới nơi chậm một chút, anh trực tiếp ngồi bên cạnh Minh Viễn, xem Vương Nhất Bác diễn.

Vương Nhất Bác và Nghiêm Thư Di quay lại phân cảnh ngày hôm qua, bắt đầu từ lúc Trác Chí Vị và Tố Khả Hân đang nói về khoản tiền nợ nần.

Tay của Nghiêm Thư Di còn lạnh hơn hôm qua, khoảnh khắc tay bị cô nắm chặt, cả người Vương Nhất Bác lập tức nổi da gà, cậu cố gắng để mình không bị thoát vai, ép mình chìm đắm trong nhân vật.

Vương Nhất Bác nói: "Không có gì, trên tòa án cô hợp tác với luật sư là được", sau đó cậu rút tay lại.

Sự chú ý của Tiêu Chiến rơi trên tay đang được focus trên màn hình, anh nhìn thấy tay của Vương Nhất Bác đang nắm rất chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Nắm chặt như vậy, sợ là móng tay cũng ghim vào lòng bàn tay mất thôi.

Điện thoại đã tắt chuông của Tiêu Chiến ở bên trong túi áo rung lên, tiếng rung ì ì làm Minh Viễn không hài lòng liếc anh một cái, anh đành phải cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

Cảnh này diễn một lần, thuận lợi quay xong.

Vương Nhất Bác không nghe thấy Minh Viễn yêu cầu quay lại một lần nữa, tâm trạng thả lỏng không ít, trong khoảng thời gian này, cậu là diễn viên bị NG và được yêu cầu quay lại nhiều nhất, cảnh quay của Tiêu Chiến hay Nghiêm Thư Di thường chỉ quay một lần là qua, đặc biệt khi hai người họ diễn cùng nhau sẽ rất ít NG.

Phân cảnh tiếp theo là cảnh chung của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, phải thay đổi trang phục, bối cảnh cũng phải thay đổi, nhân viên bắt đầu bận rộn. Lúc Tiêu Chiến từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì, Vương Nhất Bác đang định đi thay quần áo, muốn bắt chuyện với anh lại thấy ánh mắt anh rất lạnh lùng, đó là biểu cảm của sự tức giận, cũng không biểu hiện ra cả khuôn mặt, chỉ có nhiệt độ trong đôi mắt bao dung thâm thúy đó đột ngột giảm xuống.

Trong lòng Vương Nhất Bác có hơi lo lắng, nhưng cậu cần phải đi thay quần áo chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo trước đã.

Chờ đến khi Vương Nhất Bác thay quần xong đi ra ngoài, Minh Viễn đang nói rõ cảnh quay với Tiêu Chiến, cậu vội vàng cầm lấy kịch bản của mình đi qua.

Nội dung bọn họ phải quay là cảnh tượng sau khi Phương Thiên Trạch đưa Trác Chí Vị về nhà.

Minh Viễn đang diễn giải cho bọn họ nghe về cảnh quay. Vương Nhất Bác im lặng nhìn Tiêu Chiến, chỉ cảm thấy biểu hiện của anh rất nghiêm túc, ngoài ra thì không nhìn ra được cảm xúc nào khác.

Minh Viễn bảo Vương Nhất Bác phát biểu ý kiến, người nhỏ hơn trầm ngâm một hồi, cẩn thận xem xét lại tâm trạng của Trác Chí Vị ở thời điểm hiện tại, sau đó mới nói cho Minh Viễn.

Minh Viễn nghe xong, không có bất cứ ý kiến gì.

Tiêu Chiến giương mắt nhìn Vương Nhất Bác, hơi cong khóe miệng nói: "Rất tốt, anh ủng hộ quan điểm này của em". Giống như sự tức giận cách đây vài phút Vương Nhất Bác nhìn thấy trong đôi mắt anh chưa từng tồn tại vậy.

.

Khi cảnh này quay xong, Vương Nhất Bác vẫn có cảm giác ngâm mình trong cảm xúc của nhân vật không thể thoát ra được.

Cậu và Tiêu Chiến cùng rời trường quay lên chiếc xe bảo mẫu, hai người ngồi ở hàng ghế sau, từ sau khi lên xe, Vương Nhất Bác lập tức có vẻ hơi bồn chồn ôm lấy Tiêu Chiến liên tục cọ cọ lên vai anh.

Phía trước hàng ghế sau của chiếc xe này có vách ngăn, trong không gian đóng kín chỉ có hai người họ, Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác, cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Em sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Em hơi khó chịu". Thật ra cũng không phải cậu khó chịu mà là Trác Chí Vị khó chịu.

Tiêu Chiến giơ tay sờ trán cậu, lại chạm lên thái dương, môi, ngón tay khô ráo ấm áp, giống như đang vỗ về thú cưng đang nóng nảy, sau đó lập tức nâng người nhỏ hơn lên, để cậu ngồi lên đùi mình.

Giống như lúc trước Vương Nhất Bác phải chịu tổn thương trong đoạn tình cảm của Trần Vũ, rất cấp bách cần Tiêu Chiến vỗ về, bây giờ trên người cậu đang chịu sự tổn thương của Trác Chí Vị, vẫn thật sự khát vọng nhận được sự an ủi của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tháo giày cho Vương Nhất Bác, một tay anh đặt trên lưng cậu vuốt ve từ trên xuống dưới từng chút từng chút một, một tay khác thì trượt từ trên bắp chân của cậu xuống, nắm lấy một bàn chân để trần của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.

Vương Nhất Bác giơ tay ôm lấy cổ anh, kề sát vào hôn lên môi anh. Đầu tiên chỉ là môi chạm môi, chạm nhẹ từng chút từng chút một, sau đó bắt đầu cạy mở khớp hàm, động tình mà hôn sâu.

Động tác tay đang vuốt ve sau lưng Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến dừng lại, nhưng dường như lại nắm chặt bàn chân của cậu hơn, đẩy bàn chân của cậu hướng về phía bắp đùi, để chân của cậu gập lại dính vào nhau.

Tư thế này đối với Vương Nhất Bác mà nói hơi đau đớn, nhưng lại càng thêm kích thích, cậu không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể tập trung đắm chìm vào nụ hôn này.

Đợi đến khi nụ hôn này chấm dứt, hai mắt của Vương Nhất Bác đều đã hơi đỏ, cậu vùi mặt vào vai Tiêu Chiến.

Giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ, hỏi: "Có muốn anh hôn nữa không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh, gật đầu chỉ chỉ lên môi mình. Vậy là Tiêu Chiến lại cúi đầu, liên tiếp hôn lên môi người nhỏ hơn thêm mấy cái.

Sau đó, anh giơ tay vuốt vuốt tóc cậu.

Đột nhiên Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn cái tay kia của anh, hỏi: "Đây là cái tay vừa nãy nắm chân của em có đúng không?"

Tiêu Chiến hạ tay xuống nhìn một chút, nói: "Đúng vậy, chân của em mà em cũng ghét bỏ hả?"

Vương Nhất Bác bắt lấy tay của anh đẩy ra xa: "Cả ngày em còn chưa tắm, anh mau bỏ tay xa ra"

Tiêu Chiến giả vờ muốn đưa tay bịt miệng của cậu, Vương Nhất Bác vội vàng quay đầu đi vùi mặt vào vai anh kêu lên: "Mau bỏ tay của anh ra xa đi, bỏ ra xa"

Hai người ồn ào một trận, Vương Nhất Bác tựa đầu trong ngực anh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Trước lúc chúng ta quay phim, có phải anh đang tức giận không?"

Giọng nói của Tiêu Chiến vẫn rất bình tĩnh, hỏi: "Sao em lại cảm nhận được anh đang tức giận?"

Vương Nhất Bác nói: "Nhìn ra được mà"

Tiêu Chiến không nói gì.

Chờ một lúc lâu Vương Nhất Bác không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra ánh mắt anh hơi trầm xuống, cậu lập tức ngồi thẳng người lại, hỏi: "Sao vậy?". Trong lòng cậu xuất hiên một suy đoán: "Có phải đã tìm ra người chụp trộm mấy bức ảnh kia rồi không?"

Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Ảnh là do Nghiêm Thư Di chụp, cũng là do cô ta gửi cho tài khoản blogger kia"

Vương Nhất Bác sững sờ mất một lúc, bỗng chốc trong đầu cậu cũng không nghĩ được gì, chỉ nhớ tới ánh mặt căm hận mà Nghiêm Thư Di từng nhìn mình ngày đó, rồi lại nhớ đến lúc nãy trước khi bọn họ rời khỏi trường quay cũng không nhìn thấy Nghiêm Thư Di đâu, chắc là đã về khách sạn trước rồi.

Cậu không hỏi tại sao, cậu biết là tại sao, chỉ là không ngờ một cô bé còn nhỏ tuổi lại có thể làm ra loại chuyện này, Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, cậu thật sự không tức giận hay oán hận, chỉ là trong lòng hơi không thoải mái.

Tiêu Chiến nói: "Anh rất tức giận". Giọng nói của anh bình tĩnh, vẻ mặt cũng hững hờ, thế nhưng mấy chữ này có trọng lượng rất lớn.

Vương Nhất Bác leo xuống khỏi người anh, đưa tay tìm điện thoại gọi cho Tu Kiệt, muốn nói cho anh biết tình huống hiện tại.

Vừa lúc cậu tìm thấy điện thoại di động của mình thì điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên trước, anh đưa mắt nhìn cậu, nói: "Là Trần Minh gọi cho chúng ta"

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, cùng anh nghe điện thoại, sau khi bấm nhận cuộc gọi, Tiêu Chiến chỉ nói một tiếng 'Alo', sau đó im lặng nghe đối phương nói chuyện, mặt dù vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt không hề dịu đi.

Một lát sau, Tiêu Chiến cúp điện thoại, nói: "Trần Minh đang ở sân bay, tối nay cậu ấy sẽ qua đây, Thiệu Huy đi cùng cậu ấy, gọi điện thoại nói chúng ta chờ bọn họ cùng ăn tối". Dứt lời, anh nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn đang nhìn anh chăm chú, giơ tay véo véo mũi cậu.

Vương Nhất Bác vốn định nói gì đó, kết quả bị véo mũi xong lập tức nhíu chặt mày, nắm lấy tay anh, nói: "Trước khi rửa tay không được chạm vào mặt em nữa!"

.

Bữa tối được đặt ở khách sạn mà đoàn phim đang ở.

Trần Minh và Thiệu Huy vội vã đặt máy bay tới, trên đường phải làm lỡ không ít thời gian, nên lúc Tiêu Chiến nhận được điện thoại, đã sắp chín giờ tối rồi.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng đi thang máy xuống phòng ăn ở tầng ba, trước khi vào phòng, anh đưa áo khoác cho cậu, bảo cậu mặc vào, sau đó anh đi nghe điện thoại của Du Hòa, bảo cậu vào trong trước, đợi anh quay lại.

Nhân viên phục vụ ở phía trước đẩy cửa ra, Vương Nhất Bác nhìn thấy đây là một căn phòng nhỏ khung cảnh tao nhã, cửa vừa mở ra Thiệu Huy ở gần cửa nhất bèn đứng lên, vội vàng muốn chào đón, nhưng lúc nhìn thấy chỉ có một mình Vương Nhất Bác thì dừng bước, tiếp đó mới lộ ra nụ cười thân thiện đến gần nói: "Nhất Bác, cậu đến rồi"

Quan hệ của Vương Nhất Bác và Thiệu Huy vốn chẳng thân thiết, cũng chẳng có mâu thuẫn.

Bữa cơm tối hôm nay Thiệu Huy tới đây vì chuyện gì, thì trong lòng Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ, giờ thấy Thiệu Huy cố gắng nặn ra nụ cười chào đón mình, cậu chỉ có thể mỉm cười gật đầu với cậu ta.

Trong phòng có một cái bàn tròn nhỏ, ngoài Thiệu Huy, còn có thêm hai người khác, là Trần Minh và Nghiêm Thư Di.

Nghiêm Thư Di rất yên tĩnh, cô mặc một cái áo khoác màu xám rất rộng, tóc dài xõa ngang lưng, nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Trần Minh vẫn như bình thường mỉm cười chào hỏi Vương Nhất Bác, đợi Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh bàn anh, anh nắm chặt cánh tay Vương Nhất Bác, hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Vương Nhất Bác thấy trong mắt anh thật sự có hơi lo lắng, bèn gật đầu khẽ nói: "Cảm ơn anh Minh, bọn em vẫn ổn"

Thiệu Huy hơi sốt sắng hỏi: "Anh Chiến đâu?"

Vương Nhất Bác trả lời: "Anh ấy đang nghe điện thoại, lát nữa sẽ tới"

Nói xong, trong phòng tạm thời yên tĩnh trở lại, Thiệu Huy im lặng không biết đang nghĩ đến điều gì.

Trần Minh liếc nhìn Thiệu Huy, anh hơi nhíu mày, sau đó lại chuyển hướng nhìn qua Vương Nhất Bác: "Hai ngày nay quay phim vẫn thuận lợi chứ?"

"Vẫn thuận lợi ạ", lúc nói chuyện Vương Nhất Bác không nhịn được mà nhìn Nghiêm Thư Di, lạnh nhạt buông một câu: "Không phải chuyện gì ghê gớm"

Nghiêm Thư Di vẫn không nhìn cậu, không biết là bởi vì không dám, hay là không muốn.

Thiệu Huy cũng đang nhìn Nghiêm Thư Di, cậu ta vốn đang quay phim, hôm qua lúc mấy bức ảnh của Vương Nhất Bác bị đăng lên mạng, cậu ta còn lên mạng hóng hớt một hồi. Mặc dù trên mạng có người nói là cảnh trong phim, nhưng Thiệu Huy lại nghĩ là không phải, nhìn quần áo và cảnh vật xung quanh, trực giác nói cho cậu ta biết mấy bức ảnh đó là do người khác chụp trộm vào ngày Trần Minh tổ chức tiệc.

Còn một người đàn ông khác trong ảnh là ai, lúc đó Thiệu Huy không nghĩ đến. Nhưng cho dù là ai, thì ở trong giới cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trong giới cả trai lẫn gái hẹn hò trong âm thầm không còn là chuyện lạ nữa, mọi người đều rõ ràng trong lòng, người trong giới cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Trần Minh đãi khách, paparazi chắc chắn không thể trà trộn vào được, cho nên Thiệu Huy bèn nghĩ Vương Nhất Bác vô tình đắc tội với nhân vật nào đó, nên bị người ta chỉnh.

Kết quả trưa nay cậu ta bèn nhận được điện thoại của Trần Minh, nói với cậu ta rằng em gái cậu ta đã gây chuyện rồi.

Lúc đó Thiệu Huy đang ở trên xe bảo mẫu của mình bật điều hòa ngủ trưa, đầu óc anh vẫn chưa tỉnh táo, nên hỏi Trần Minh đã xảy ra chuyện gì.

Giọng điệu Trần Minh không tốt lắm, rõ ràng hơi tức giận, anh nói cho Thiệu Huy biết những bức ảnh trên mạng là do Nghiêm Thư Di chụp trộm rồi gửi cho blogger.

Đầu Thiệu Huy hơi hỗn loạn, cậu ta theo bản năng hỏi: "Vì sao? Đầu óc con bé có vấn đề rồi à? Nó và Vương Nhất Bác có mâu thuẫn gì chứ?"

Lúc đó Thiệu Huy vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, dù sao đó cũng chỉ là Vương Nhất Bác, đâu phải đối tượng nào quá lớn không chọc nổi.

Trần Minh nói: "Vậy thì cậu nên đi hỏi con bé". Nói xong, Trần Minh thấy Thiệu Huy không phản ứng gì nhiều, bèn hỏi: "Có phải cậu vẫn chưa biết rốt cục thì Nghiêm Thư Di đã đắc tội với ai, đúng không?"

Giọng Thiệu Huy hơi mờ mịt: "Anh có ý gì? Không phải Vương Nhất Bác ạ?"

Trần Minh bất đắc dĩ thở dài: "Cậu có biết người bị chụp cùng với Nhất Bác là ai không?"

Đến lúc này, trái tim của Thiệu Huy bỗng nhiên thắt lại, cậu ta có linh cảm đến điều tồi tệ sắp sửa xảy ra, bỗng chốc trong miệng khô khốc, cậu ta hỏi: "Là ai vậy ạ?"

Trần Minh nói: "Là Tiêu Chiến"

Nói xong chuyện cần nói, Trần Minh liền cúp máy, anh cũng rất bất mãn với hành động của Nghiêm Thư Di, gọi cuộc điện thoại này chẳng qua là vì tình cảm với thầy Thiệu và Thiệu Huy mà thôi.

Thiệu Huy nghe xong cuộc điện thoại này cả người đều hốt hoảng, buổi chiều quay phim không làm sao mà tập trung được, cậu ta bèn trực tiếp xin đoàn phim cho nghỉ, rồi lại gọi điện thoại cầu xin hồi lâu, nhờ Trần Minh đứng ra giúp cậu ta mời Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn cơm. Thiệu Huy lập tức ngồi máy bay tới, đích thân áp giải Nghiêm Thư Di tới xin lỗi, muốn chấm dứt chuyện này.

Chuyện này Thiệu Huy tạm thời không nói lại với Thiệu Nghiên Dương, mà chỉ gọi điện cho cha mẹ mình, hai người đều khuyên cậu giúp đỡ em họ, đừng làm lớn mọi chuyện.

Thiệu Huy đè ép sự tức giận xuống, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Nghiêm Thư Di vẫn tức giận đến bay màu, suýt chút nữa đã tát cô một cái. Đã gây ra chuyện lớn như vậy mà còn tỏ vẻ hờ hững khó trị, thật khiến cho người ta tức đến mức hít thở không thông.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro