Chương 19: Tầm Sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Tầm Sư

Tiếng rì rào phát ra từ rặng tre, Mộc Miên vẫn đứng chắn phía trước Khúc Thừa Dụ đầy vững chắc. Có người hỏi rằng rung động là gì? Có lẽ là buổi đầu gặp gỡ, từ ấy vấn vương.

"Miên." Khúc Thừa Dụ cất tiếng gọi, y bước đến đặt tay lên vai cô. Mộc Miên ngẩng đầu nhìn y, không muốn nhượng bộ nên chẳng hề di chuyển dù chỉ nửa tấc.

"Không sao đâu." Y cười nhẹ, đến ánh mắt cũng toát ra sự dịu dàng, khẽ khàng kéo Mộc Miên ra sau lưng mình.

"Vì sao ông muốn thịt trâu?" Khúc Thừa Dụ vượt qua đám người, dừng lại chỗ lão Hà, bình tĩnh hỏi.

"Thì tôi đã bảo là giỗ cụ tôi còn gì!" Lão Hạ cau có.

"Vậy trước khi giết nó, ông hãy nghe ta nói vài câu có được không?"

"Thôi được rồi. Cậu muốn gì thì nói nhanh lên." Ông ta phủi tay, điệu bộ ghét bỏ.

"Tường thủng lỗ chỗ, cột nhà cũ kỹ mục nát, thậm chí đến cái bát uống nước cũng sứt mẻ. Không cần hỏi cũng biết, con trâu này là thứ tài sản quý giá nhất của gia đình ông." Khúc Thừa Dụ nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng.

"Liên quan gì đến cậu?" Lão Hạ to tiếng.

"Những người này chắc hẳn cũng là họ hàng thân thích của ông có đúng không?"

"Vậy đã sao, giỗ chạp không mời người nhà, chả nhẽ mời người dưng à?"

"Có sao đấy. Họ chẳng những không khuyên ngăn, can gián mà còn hùa theo cỗ vũ ông làm chuyện trái luật. Thế nhưng ông vẫn còn ngu ngốc nghe theo. Ta nghĩ làm cỗ dâng cúng bề trên chỉ là cái cớ, ông làm vậy chỉ vì muốn thỏa mãn tính hư vinh của mình. Muốn khiến người ta phải ngưỡng mộ, tôn sùng ông bằng những lời hoa mỹ. Ông đâu biết được, ở đây không có người nào thật lòng, họ chỉ đến để hưởng lợi mà thôi." Mỗi lời y nói đều sắc bén, đâm trúng vào chỗ hiểm.

"Cậu đừng có nói linh tinh!" Ông ta phẫn nộ, quát nạt.

"Ông mang danh trưởng thôn, biết pháp vẫn phạm, tội thêm một bậc. Lại còn cả gan buông lời xúc phạm phu nhân của Tiết độ sứ, để ta xem khi binh lính đến bắt ông đi thì có được mấy người ở đây dám đứng ra xin tha cho ông." Y vừa dứt câu, vài người chột dạ cúi đầu, người lại đảo mắt nhìn sang chỗ khác.

"Phải đấy mình ơi! Em van mình, nhỡ mình phải chịu cảnh tù tội thì nhà ta biết phải làm sao?!" Bỗng một người phụ nữ vừa khóc vừa chạy tới ôm chân lão Hạ.

"Bà thì biết cái gì! Còn không vào trong đi!" Ông ta giằng co với vợ, tiếng kêu khóc ngày càng lớn.

"Phu nhân nhân từ mới để ông càn rỡ, còn ta thì không. Ai muốn động dao thì cứ việc thử xem!" Khúc Thừa Dụ không để ý đến hai vợ chồng lão Hạ. Con ngươi lưu chuyển, nét hòa nhã ban đầu đã mất dạng, gương mặt nghiêm nghị cùng ngữ điệu cứng rắn, đầy ý đe dọa.

"Tôi... tôi..." Lão Hạ ấp úng, đám đông cũng vì cảnh tượng hỗn loạn mà tản đi hết. Nhìn thấy như vậy, ông ta dần hiểu ra.

"An Nam ta bao đời này đều theo nếp làm nông trồng lúa, dù có đổi sang ngồi bên khung cửi thì cũng không thể quên đi gốc gác của mình. Làm người đâu thể thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn. Cũng đâu thể thấy cái lợi trước mắt mà bỏ đi kế sinh nhai lâu dài." Lúc này y bắt đầu khuyên giải.

"Nếu ông chịu từ bỏ ý định, giữ lấy nếp xưa thì mỗi vụ lúa Khúc gia sẽ thu mua một nửa số thóc gạo mà người dân làng Hồng trồng được, với gia gấp hai lần."

'Khúc... Khúc gia? Chẳng lẽ cậu là..."

"Phải, ta là Khúc Thừa Dụ."

"Ôi Trời! Thì ra là Khúc công tử. Tôi đúng... đúng là có mắt như mù! Hằng năm Khúc gia thường cho tàu thuyền tới phân phát lương thực, thậm chí còn cho chúng tôi muối ăn. Dân làng luôn rất biết ơn, cảm kích ân đức của Khúc gia." Lão Hạ chắp hai tay lại, khúm núm vái lạy.

"Ông biết thì tốt rồi. Dù cha ta đương là Hào trưởng tại Giao Châu, song nghề kinh doanh buôn bán của gia đình vẫn luôn được duy trì. Để mua được lượng thóc gạo của làng Hồng cũng không tính là bao nhiêu."

"Ý công tử là... thực sự có thể mua với giá gấp hai lần sao ạ?"

"Nhà ta vốn gốc thương nhân, không có chuyện chi một số tiền lớn mà không thu được chút lợi nhuận nào. Tuy nói sẽ mua với giá gấp hai, nhưng vẫn cần phải đạt đủ các điều kiện như sản lượng đều và ổn định, chất lượng đương nhiên phải thuộc loại nhất nhì. Mặt khác, mối làm ăn này phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để người làng khác biết. Chỉ cần ông đáp ứng được những điều này, ta sẽ lập tức viết cam kết để hai ta cùng điểm chỉ."

"Khúc ông tử đã mở lời, tôi làm sao dám từ chối. Đội ơn công tử! Đội ơn công tử!"

"Ông hãy nhớ cho kỹ. Nếu để lộ việc này. Khúc gia sẽ cắt đứt toàn bộ mối làm ăn với các người."

Trời đêm trong vắt, sâu thẳm cao vời vợi. Trăng khuyết hình lưỡi liềm, phủ ánh bạc lờ mờ trên mặt ao, vài đóa quỳnh trắng muốt nở muộn đưa hương, thu hút vài chú ong mật ghé thăm.

"Thời gian này người không còn thư từ qua lại với ông ta sao?" Khúc Thừa Dụ ngồi xếp bằng trên tràng kỷ, châm cho bà Thị Nga tách trà lài.

"Kể từ sau chuyện đó... tim ta đã nguội lạnh rồi. Cho nên mới rời Tống Bình đến đây, ta vẫn luôn không thể nào đối mặt với ông ấy." Bà Thị Nga cười nhạt, thoáng nét u uất.

"Bây giờ ta chỉ là một người vợ bị chồng của mình bỏ mặc thờ ơ, chắc vì vậy nên dân chúng ở đây cũng không còn e sợ ta như ban đầu nữa."

"Thế sau này người phải ứng phó thế nào ạ. Hay để con..." Khúc Thừa Dụ khẽ chau mày.

"Thôi, không có gì đâu. Con đừng lo cho ta."

"Nếu có việc gì, người hãy cho người gửi thư đến Phong Châu. Con ở tại phủ họ Đinh." Y dặn dò.

"Được, ta nhớ rồi."

"À... ta nghe người dân truyền tai nhau rằng Cảnh tiên sinh đó tính tình cổ quái, nhưng lại là kỳ tài hiếm có. Con phải gắng học đấy nhé."

"Vâng. Con sẽ cố gắng, để không phụ sự kỳ vọng của người."

"Con về nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn lên đường nữa."

"Vâng. Người cũng ngủ sớm nhé ạ." Khúc Thừa Dụ đứng lên, vái chào xong mới rời đi.

"Kỳ, ngươi đi xem hành lý đã chất xong chưa."

"Còn ngươi thì theo ta." Kỳ cùng Mộc Miên vẫn đứng hầu bên ngoài, vừa ra khỏi phòng y đã đanh giọng.

Mộc Miên lẽo đẽo theo sau Khúc Thừa Dụ, không biết vì sao cô cảm giác y bước nhanh hơn so với bình thường, khiến cô phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp.

"Ây da!" Khúc Thừa Dụ đột nhiên xoay người khiến Mộc Miên thắng không kịp mà va vào lồng ngực y.

"Không sao chứ?" Y cũng giật mình, vội đưa tay đỡ cô.

"Không sao ạ."

"Công tử gọi ta ra đây có việc gì sao?" Cô ôm trán.

"Ta..."

"Chuyện sáng nay, về sau không được lỗ mãng như thế nữa." Y mím môi, chăm chú nhìn Mộc Miên lúc lâu sau mới lên tiếng.

"Dạ? Người nói gì ta chưa hiểu." Mộc Miên trố mắt.

"Ta để Kỳ dạy võ cho ngươi vì muốn ngươi có thể tự bảo vệ bản thân."

"Vâng... ạ." Cô ngơ ngác nhưng vẫn chiếu lệ gật đầu.

"Tóm lại từ giờ trở đi, ngươi muốn làm gì cũng phải hỏi ý ta." Mấy nếp nhăn giữa ấn đường Khúc Thừa Dụ càng thêm sâu.

"Vâng." Cô lại gật gật đầu.

"Lại đây. Không sao thật không?" Lần này Khúc Thừa Dụ thật sự bất lực đến thở dài, một tay giữ lấy gương mặt Mộc Miên, tay còn lại xoa xoa lên trán cô.

Ánh nến le lói từ đèn lồng phủ lên sườn mặt y, dung nhan kia tinh tế như tạc tượng. Mộc Miên ngẩng đầu, yên lặng không đáp, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Có người hỏi rung động là gì? Có lẽ là sớm chiều gặp gỡ, đối diện sinh tình.

"Công tử! Ta sang chỗ Kỳ coi có gì phụ giúp không!" Cô lùi lại, nhanh miệng nói rồi bỏ chạy một mạch.

"Xấu hổ rồi." Khúc Thừa Dụ không giữ cô lại, chỉ dõi theo bóng lưng nhỏ bé kia rồi khẽ cười.

Mộc Miên ngồi cạnh gốc đa, cố vỗ về trái tim đang nhảy loạn xạ của mình. Dưới cử chỉ quá mức thân mật kia, quá khó để cô không cảm thấy ngại ngùng. Không phải cô không hiểu lời mấy lời Khúc Thừa Dụ vừa nói, giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã sớm khiến cô nhận ra những biểu hiện khác thường của y trong thời gian qua. Có điều Mộc Miên biết chuyện hai người vốn chẳng có chút hy vọng nào. Không kể đến việc cô đến từ tương lai, còn vì thân phận, tuổi tác của cô và y quá khác biệt. Hiện tại mục tiêu lớn nhất của Mộc Miên chính là bảo toàn cho Vô Pháp. Sự việc ngày hôm nay đã làm cô có thêm góc nhìn mới về Khúc Thừa Dụ. Khiến cô thêm tin tưởng vào tài năng lãnh đạo của y. Khiến cô càng tin tưởng vào tương lai thái bình ở đất An Nam. Mộc Miên mong rằng bản thân có thể tiếp tục bảo vệ y, cho đến lúc thích hợp để rời khỏi y mới thôi.

Xe ngựa rong ruổi thêm gần ba ngày đường, cuối cùng cũng đến được Tân Xương. Rẽ về hướng Nam, vượt qua rừng tre rậm rạp mới thấy Đinh phủ lấp ló sau màn sương. Đinh phủ nằm ở ngoại thành vắng vẻ, chiếc cầu đá bắc ngang sông dẫn đến một khuôn viên bình dị. Hàng rào làm bằng những mảng nứa đan, phủ mái tranh, bao lấy màu ngói đỏ truyền thống. Hòa mình vào phong cảnh non nước thanh bình, mang lại cảm giác tách biệt với thế sự, giống như một thoáng tiên cảnh nơi trần gian.

"Khúc công tử." Trước cửa cửa chính đã có người đứng chờ sẵn.

"Chẳng hay nên xưng hô thế nào?" Khúc Thừa Dụ lịch sự đáp lễ.

"Công tử cứ gọi tôi là Khắc."

"Được."

"Công tử và các vị, mời theo tôi." Khắc đưa bọn họ qua lối nhỏ lát đá nối dài, tới khu có các dãy phòng liền kề.

"Không biết tiên sinh có thời gian hay không? Thừa Dụ muốn tới vấn an người."

"Thưa, tiên sinh có việc nên đã xuất phủ. Chắc tầm mấy hôm nữa mới về."

"À, ra vậy."

"Sau này đây sẽ là chỗ ngủ nghỉ của mọi người. Theo nội dung trong thư gửi từ Giao Châu, tiên sinh đã cho dọn dẹp ba căn phòng đây ạ." Khắc mở bung cửa gỗ, từ tốn nói.

"Có thể sắp xếp cho bọn ta nơi khác được không? Bọn ta mang phận tôi tớ, không thể ở chung một gian phòng với công tử." Kỳ đưa mắt dò xét, phòng khá nhỏ, chỉ có mấy vật dụng căn bản như giường, bàn ghế và kệ sách. Trông rất đơn sơ, hoàn toàn không thể so sánh với sự xa hoa của Khúc gia.

"Đinh phủ không có nhiều phòng ốc. Tiên sinh đã nói, mỗi người chỉ cần một mái nhà và bốn vách tường để che nắng che mưa."

"Dù vậy căn phòng này cũng quá chật chội. E rằng công tử nhà ta không quen."

"Tiên sinh tính vốn cần kiệm, không thích xa hoa lãng phí. Trước đây các công tử từng đến học, không có ai ý kiến gì."

"Nhưng mà..."

"Kỳ." Khúc Thừa Dụ ngắt lời.

"Ngươi ra cho người khiêng hành lý vào đi."

Kỳ nhìn Khúc Thừa Dụ, đành miễn cưỡng tuân lệnh.

"Nơi này rất tốt, vừa hay lại đúng với ý thích của ta. Nhờ Khắc huynh gửi lời cảm tạ tới tiên sinh giúp Thừa Dụ."

"Vâng, công tử xin cứ tự nhiên."

"Công tử, Kỳ nói cũng có phần đúng. Người mắc chứng khó ngủ, nếu gặp chỗ không thoải mái dễ ảnh hưởng tới sức khỏe." Mộc Miên chờ Khắc hoàn toàn rời khỏi mới nhỏ nhẹ nói với Khúc Thừa Dụ.

"Nhập gia tùy tục. Ta không thể bắt người khác phải chiều theo ý mình được." Y đáp.

Tất bật cả buổi sáng mới tạm xong xuôi, mấy rương đồ to uỵch lúc đầu mang theo tưởng chừng dư thừa thì lúc này lại hữu dụng. Mộc Miên miết tấm chăn thật phẳng phiu rồi chống nạnh hài lòng nhìn thành quả lao động của mình.

"Được rồi, ngươi về phòng của mình xem thử có thiếu gì hay không." Khúc Thừa Dụ mở lời.

"Đợi một chút nữa đi ạ, còn vẫn chưa bố trí xong." Cô nói.

"Mấy việc vặt này ta làm được. Ngươi cứ loay hoay bên này thì coi chừng tối nay không có chỗ ngủ đâu đấy."

"Hmm... vậy để ta sang ngó thử." Mộc Miên cân nhắc, nhanh nhẹn đáp.

Không gian chỉ còn lại Khúc Thừa Dụ, y xắn ống tay lên bắt đầu phân chia đống sách vở chất chồng trên bàn.

"Nghe danh Hồng Châu gia tộc nhất lưu, Giao Châu đệ nhất nam tử đã lâu. Hôm nay được mới diện kiến, thật vinh hạnh quá." Giọng nói vọng vào từ ngoài khung cửa, người thiếu niên độ mười bảy mười tám, vận y phục màu nâu nhạt, vóc dáng có hơi thấp bé.

"Huynh đây là..."

"Ta họ Dương, tên Diên Lan." Thiếu niên hơn hớn giới thiệu.

"Khúc công tử quả nhiên anh tuấn phi phàm, phong thái hơn hẳn người thường."

"Dương công tử thật biết cách ăn nói, ta không dám nhận. Hân hạnh." Khúc Thừa Dụ gật đầu, chắp tay chào hỏi.

"Ấy! Không cần công tử này nọ làm chi cho phiền phức. Cứ gọi ta là Diên Lan."

"Ta và huynh chỉ vừa gặp mặt, e sẽ thất lễ."

"Sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành đồng môn. Nếu huynh không để ý thì ta cũng sẽ gọi huynh bằng tên, thế là xong!"

"Xem ra Diên Lan huynh là người hào sảng." Khúc Thừa Dụ vui vẻ đáp.

"Thừa Dụ huynh quá khen! Đúng rồi, ta ở gian đối diện. Nếu huynh cần gì thì cứ sang gọi nhé." Dương Diên Lan cười nắc nẻ.

"Được. Ta xin đa tạ huynh trước."

"Mà huynh đến sớm thế. Mấy học trò khác vẫn còn chưa tới."

"Vậy à? Lần này có tổng bốn người đúng chứ?"

"Ừm, ngoài ta và huynh thì còn có Ngô Thiệu Huy, cha cậu ta phú hộ tại Ái Châu. Và Lê Nhung con trai của ông Lê Hành."

"Lê Hành? Người đang giữ chức Hào trưởng tại Phong Châu?"

"Phải đấy."

"Thế huynh thì sao? Huynh đến từ đâu?"

"Ta ư? Ta không đến từ nơi nào cả, ta là trẻ mồ côi." Dương Diên Lan hồn nhiên trả lời.

"Ta lỡ lời. Mong Diên Lan huynh đừng để bụng." Khúc Thừa Dụ ôn tồn đáp.

"Ôi không sao, không sao."

Chớp mắt đã sang hai ngày sau, Đinh phủ luôn trong trạng thái vô cùng yên tĩnh, mọi lúc đều nghe tiếng nước xuôi dòng êm êm, tiếng chim hót ríu rít, không hề nghe tiếng ai nói chuyện. Mộc Miên mãi tới lui trong khoảng sân nhỏ, đâm ra thấy vô vị mà ngồi xổm nghịch mấy cọng cỏ đuôi gà.

"Công tử?"

"Công tử à?" Cô ngồi bên hiên, ló đầu vào tìm Khúc Thừa Dụ.

"Chán rồi đúng không?"

Cô nheo mắt gật đầu lia lịa.

"Ngươi có thể dạo quanh quanh, nhưng không được đi quá xa đâu đấy. Kẻo bị người ta quở trách." Khúc Thừa Dụ lật sách, chầm chậm nói.

"Thật chứ ạ!" Cô hào hứng, đứng phắt dậy.

"Ừm."

"Tạ công tử!" Mộc Miên hí hửng, kiến trúc Đinh phủ thuộc loại đơn giản mộc mạc, dọc theo hành lang có trồng đủ các loại hoa cỏ.

"Hái mấy bông về cắm trong phòng Khúc Thừa Dụ có được không nhỉ?" Cô lẩm bẩm.

Đột nhiên có một sợi lông chim đen ngòm rơi xuống mũi chân cô. Mộc Miên ngó lên, thấy Chích đang chễm chệ đậu trên viền mái nhà.

"Tao còn tưởng mày rớt lại giữa đường rồi chứ. Trông mày kìa, có giống trái banh lông không chứ." Cô thăm dò, xác nhận không có người thì mới tới gần Chích, khoanh tay nói.

"Quạ! Quạ!" Chích có vẻ hiểu được, nó tức tối kêu lên.

"Bé cái mồm thôi, cẩn thận tao mang mày đi nướng đấy!"

Chích ngoe nguẩy rồi chắp cánh bay mất. Mộc Miên không thèm để ý đến nó mà tiếp tục tham quan đó đây. Tầm mắt cô bỗng rơi vào thân cây cao ngất thẳng đứng. Gốc cây rất to, chắc phải mấy người ôm mới hết. Cành không có lá mà chỉ có từng chùm hoa đỏ như ánh lửa. Chi chít rực cả góc trời. Có gì đó đang thôi thúc mãnh liệt, cô ngồi xuống nhặt lấy một bông hoa trên mặt đất. Trái tim khẽ nhói lên, vừa đau đớn lại vừa thổn thức.

"Đó là hoa Mộc Miên."

Mộc Miên nương theo âm thanh êm dịu ấy mà ngẩng đầu. Chỉ thấy bóng ai đó chầm chậm đến gần. Cứ rõ dần, rõ rần. Những tưởng Khúc Thừa Dụ là người khôi ngô tuấn tú nhất mà đời này Mộc Miên từng thấy. Nhưng dung mạo của người này còn đẹp hơn mấy phần. Không có nét uy nghi, cũng không mang phong thái vương giả như Khúc Thừa Dụ. Đường nét trên gương mặt nam tử kia mềm mại hơn, đuôi mắt dài, đôi đồng tử ở dưới nắng chiều có màu hổ phách. Mi dày, môi mỏng như cánh bướm. Vóc dáng cao gầy giống loài trúc, lại mặc trang phục màu xanh mạ non. Khí chất tựa thiên tiên. Bước đi nhẹ nhàng, đến cái bóng cũng đẹp.

"Ai vậy?" Cô vô thức hỏi.

"Ta tên Đinh Thi Cảnh."

"Bọn họ thường gọi ta một tiếng tiên sinh."

Hết Chương 19

Chú thích:

1. Phong châu - quận Thừa Hóa. Vốn là quận Tân Hưng thời thuộc Ngô và Tân Xương thời thuộc Tấn. Tùy Dạng Đế bỏ và nhập vào quận Giao Chỉ. Năm 621 Đường Cao Tổ đặt lại Phong châu gồm 6 huyện Gia Ninh, Tân Xương, An Nhân, Trúc Lạc, Thạch Đê, Phong Khê. Năm 627 Đường Thái Tông bỏ 2 huyện Thạch Đê và Phong Khê nhập vào Gia Ninh, bỏ Trúc Lạc nhập vào Tân Xương. Năm 742 Đường Huyền Tông đổi thành quận Thừa Hóa. Năm 758 Đường Túc Tông lại đổi làm Phong châu.

🌷Mn hãy cmt và cmt thật nhiều nha. Năn nỉ năn nỉ ó. Đăng truyện mà không có ai cmt, ta nói nó buồn gì đâuuuu 🥹

🔥 BREAKING NEWS: MỘNG HOAN ĐÃ CHÍNH THỨC CÓ MẶT TRÊN TNO (Truyện Nhà Ong)🔥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro