Chương 17: Ngươi là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiểu Phụng hạ sốt, La Huyền dỗ nàng uống hết một chén thuốc an thần, đợi nàng ngủ thiếp đi, hắn mới mở cửa ra ngoài.

Lúc hắn đi tới tiền sảnh, Tiểu Bạch cùng Chu đại phu nhìn thấy hắn đi ra liền gật đầu chào. Sau đó Chu đại phu lo lắng nói: "Thần y, đồ đệ của ngươi thế nào?"

La Huyền cố gắng mỉm cười, nói: "May mắn thay, cơn sốt đã hạ."

Chu đại phu thở phào: "Tốt rồi, cơn sốt tối qua thực sự rất nguy hiểm."

Tiểu Bạch sắp xếp dược liệu trong tủ thuốc rồi nói: "Cô nương A Kiều đưa đến tối qua cũng vậy, cô ấy sốt cao co giật, cùng vừa hạ sốt sáng nay!"

La Huyền nghe nhưng cũng không mấy chú ý, nói: "Cho ta mượn giấy bút."

Chu đại phu dẫn hắn đến phòng chẩn đoán, La Huyền vội vàng viết vài dòng vào giấy rồi nhờ Y quán gửi giúp bức thư cho Trần Thiên Tướng.

Bận rộn cả đêm, hắn cũng có chút mệt mỏi, lúc này thương thế của Tiểu Phụng đã ổn định, hắn mới có thời gian gửi thư về núi kêu Thiên Tướng mang vài bộ đồ xuống cho họ. Đồ của nàng đã rách, hắn dùng áo ngoài của mình che cho nàng.

Hôm qua băng bó cho nàng hắn đã xé hơn nữa vạt áo, nghĩ đến đó... sư phụ và đệ tử đều rất xấu hổ.

Tiểu Bạch đi thả chim bồ câu đưa thư, Chu đại phu nói với La Huyền: "Nếu không phiền, ngài hãy ở lại trong phòng của ta nghỉ ngơi một lát."

La Huyền cũng không từ chối, khẽ nói cảm ơn.

Hai người đang trò chuyện thì A Kiều từ phía sau bước ra. Chu đại phu nhìn thấy y, liền hỏi: "Tiểu Thiện lại bị sốt à?"

A Kiều lắc đầu, đa tạ: "Nàng đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn La thần y."

La Huyền mệt mỏi cười, đêm qua cơn sốt của Tiểu Thiện quá nặng, hắn muốn Chu đại phu chẩn đoán và chữa trị cho Tiểu Thiện. Chu đại phu chẩn mạch rồi viết đơn thuốc, nhưng thấy Tiểu Thiện quá yếu nên ông không chắc chắn, đành phải đi tìm La Huyền. Lúc La Huyền đến nơi, mới biết tại sao Chu đại phu cẩn thận như vậy, mạch của nàng rất yếu, đã sốt đến mê man, trong miệng cứ nói nhảm:

"Chính ngươi đã tổn thương ta..."

"Ta muốn giết ngươi."

"Ta hận ngươi..."

Nàng nói rất nhỏ, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe thấy nàng nói.

La Huyền nhìn thấy nàng mê man nói sảng, mới tin những lời nói của nàng là thật. Hắn đi ra ngoài viết đơn thuốc rồi đưa cho Chu đại phu.

Sau khi cảm ơn, A Kiều cười nói: "Các vị cứ nói chuyện, ta về báo cho dì Hoàng một tiếng để bà khỏi lo lắng."

Chu đại phu nói: "Đi nhanh đi."

Sau khi A Kiều rời đi, La Huyền đi đến phòng khách nơi hắn thường ở, Tiểu Phụng đang ở trong, nàng chỉ mới ngủ được một chút. Hắn khẽ xoa mi tâm của mình, rồi đi về phía đông của phòng chính nghỉ ngơi.

Hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại, bên tai vang vảng âm thanh nỉ non của Tiểu Phụng, lúc nàng hôn mê vẫn luôn miệng gọi "sư phụ, sư phụ.."

La Huyền trong lòng xót xa, thầm trách bản thân mình, lần này là hắn liều lĩnh đưa nàng cùng đi hái thảo dược nên mới khiến nàng bị thương...

...

Nhiếp Tiểu Phụng lặng lẽ mở cửa bước vào, thiếu nữ trên giường ngủ say, nàng im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon lành của người nọ, trong lòng có vô số cảm xúc lẫn lộn.

Ngươi đêm qua ngủ ngon chứ?

Đợi đến lúc La Huyền giam ngươi lại, xem ngươi có ngủ ngon như vậy không!

Nhiếp Tiểu Phụng quan sát hồi lâu, cũng không đánh thức nàng dậy, chỉ yên lặng nhìn người ngủ trên giường, nàng có chút do dự không biết có nên để người nọ biết những chuyện sắp xảy ra không?

Tiểu Phụng ngủ rất say, không biết nàng đang mơ thấy gì mà khẽ gọi "sư phụ", trên mặt tràn ngập ý cười ngọt ngào.

Nhiếp Tiểu Phụng nổi giận, nha đầu ngốc này!

Nếu không phải mạng sống của mình có liên hệ với Tiểu Phụng thì Nhiếp Tiểu Phụng thật sự muốn cầm đao giết quách nàng đi.

Có lẽ Nhiếp Tiểu Phụng tức giận quá mức, sát khí phát ra quá mạnh mẽ làm cho thiếu nữ trên giường tĩnh dậy.

Tiểu Phung mở mắt, nhìn thấy người bên giường, liền muốn hét lên nhưng sau đó vô thức che miệng lại, nhìn rõ người tới là ai, hai mắt nàng mở to, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy nàng đã bình tĩnh lại, vẫn không buông tay, nói: Tìm thời gian đi đến nhà dì Hoàng ở Tây Lưu Thục, ta sẽ ở đó chờ ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng nói xong liền rời đi, Tiểu Phụng cảnh giác nhìn nàng ấy, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi là ai?"

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu lại, nhẹ giọng đáp: "Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai."

...

Khi Trần Thiên Tướng hay tin Tiểu Phụng bị thương, y nhanh chóng thu dọn quần áo của Tiểu Phụng và sư phụ xuống núi.

Kể từ hôm đó, La Huyền ở lại Y quán ngày, bệnh nhân kéo đến rất đông, trừ mỗi buổi sáng và tối đến giúp nàng thay thuốc thì thời gian còn lại đề không thấy bóng dáng đâu.

Bảy ngày sau, vết thương của Tiểu Phụng đã lành, sức khỏe của nàng đã ổn định, La Huyền vốn định đưa nàng về núi ngay lập tức nhưng vợ của Chu đại phu mở lời mời bọn họ ở lại mấy ngày, hắn không tiện từ chối nên miền cưỡng đồng ý.

Sau khi La Huyền rời đi, Trần Thiên Tướng thấy ở tiền sảnh có rất nhiều bệnh nhân, liền chạy tới giúp đỡ. Lúc Tiểu Phụng đi ra ngoài, nàng xin sư phụ cho nàng ra ngoài đi dạo, Trần Thiên Tướng biết nàng chưa từng xuống núi nên ở một bên nói giúp cho nàng, La Huyền nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, lại nghĩ đến nàng vì mình mới bị thương nên có chút mềm lòng, hắn không nói nhiều, chỉ dặn nàng "không được đi xa."

Nghe xong, Tiểu Bạch đang bận rộn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói đùa: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn sợ lạc đường."

Tiểu Phụng nghe xong trừng mắt nhìn y, nhưng thấy sư phụ sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh nàng không dám nói gì, liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Nàng đi qua ba con phố xa lạ đến Tây Lưu Thục, lúc đến nơi nàng nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt mình đang ngồi trong sân.

Người đó giống nàng đến mức nàng tưởng như mình đang đối mặt với một bản thân khác vậy, cho nên nàng không muốn sư phụ nhìn thấy người đó...

Tiểu Phụng đứng ngoài cổng, nóng lòng muốn biết người đó là ai. Nàng luôn cảnh giác với tất cả mọi người, kể cả Thiên Tướng – người lớn lên cùng nàng.

Nàng chưa bao giờ nói cho Thiên Tướng biết danh tính thực sự của mình, chỉ có sư phụ - người thân thiết nhất với nàng biết mà thôi. Người phụ nữ đó giống hết nàng, trong trí nhớ của nàng, mỗi lần gặp nhau người phụ nữ đó đều không cho nàng ánh nhìn thân thiện nào, nhưng không biết vì sao nàng không hề có ý đề phòng hay cảnh giác với nàng ấy, mặc dù ánh mắt của nàng rất đáng sợ.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Nhiếp Tiểu Phụng đứng dậy mở cửa. Một khuôn mặt hồng hào ở ngoài cửa lo lắng nhìn người nọ.

Nhiếp Tiểu Phụng nghiêng người nói: "Vào đi."

Tiểu Phụng bước vào, Nhiếp Tiểu Phụng đợi nàng đi nhà, liền đóng cửa lại, Tiểu Phụng đi thẳng vào vấn đề, thốt ra câu hỏi mà nàng luôn cất chứa trong lòng: "Ngươi là ai?"

"Ta là ngươi mười tám năm sau."

Người phụ nữ này có phải bị mất trí không? Tiểu Phụng xoay người muốn rời đi.

Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy, nói: "Ngươi còn giữ Thất Xảo Thoi của mẹ mình, ngoài trừ Thiên Tướng nhìn thấy nó một lần, ngay cả La Huyền cũng không biết đến sự tồn tại của nó."

Tiểu Phụng dừng lại, Nhiếp Tiểu Phụng nói tiếp: "Ngươi mang theo một cái túi, trong đó đựng một cái cửu liên hoàn, La Huyền đã tặng cho người vào lần đầu gặp nhau."

Tiểu Phụng quay người lại, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng đang cầm trong tay Thất Xảo Thoi cùng một túi nhỏ. Đây là hai thứ trân quý nhất của nàng, một cái tượng trưng cho mẹ nàng, một cái tượng trưng cho sư phụ của nàng.

Tiểu Phụng đi tới, Thất Xảo Thoi cũng như vậy, cái túi cũng như vậy, cửu liên hoàn trong cái túi của Nhiếp Tiểu Phụng đã cũ nhưng rất trơn tru.

Tiểu Phụng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng sờ lên chín liên hoàn nói: "Sư phụ khi nào muốn thay đàn hương?"

"Nửa giờ thay một lần, sau đó đến thư phòng trước nửa khắc để mài mức cho hắn. Trong thư phòng có một cái nhỏ nước là Trần Thiên Tướng làm, nước dùng để mài mực là nước ở trên thượng nguồn, mỗi lần mài phải nhỏ ba giọt nước vào, mài một trăm lần không giáng đoạn."

"Vết bớt trên cơ thể ta ở đâu?"

"Ngươi rất hoàn hảo."

"Ngày sinh nhật của cha ta là khi nào?"

"Ngươi ghét ông ta đến mức không để ý đến."

Một lúc sau, thiếu nữ trở nên im lặng, rụt rè hỏi: "Người ta thích là ai?"

Nhiếp Tiểu Phụng mặt không biểu tình nhìn nàng, trả lời: "La Huyền."

Tiểu Phụng vẫn không tin, hỏi: "Ta bắt đầu thích sư phụ từ khi nào."

Nhiếp Tiểu Phụng gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ khi hắn cứu ngươi ở Đại hùng Bảo điện, trong lòng ngươi đã có hắn."

Tiểu Phụng bị Nhiếp Tiểu Phụng nhìn, có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Sao ngươi nhìn ta hung dữ thế?"

Nhiếp Tiểu Phụng mặt không biểu tình nhìn nàng: "Từ hôm nay trở đi, đừng thích La Huyền nữa."

Đừng thích La Huyền nữa!

Tiểu Phụng hai má đỏ bừng, có hơi tức giận nói: "Ngươi quản được sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Hắn là một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, một tên giả nhân giả nghĩa, hắn là một trong những người bức chết mẹ ngươi."

Người phụ nữ này dám nói xấu sư phụ của nàng!

Tiểu Phụng hung hăn trừng mắt, nói: "Sư phụ là đại anh hùng."

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nhìn nàng, Tiểu Phụng ngẩng đầu trừng lại, không chịu yếu thế, hai người giằng co một hồi.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Hắn chưa bao giờ thích ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là lời hứa của hắn với Giác Sinh và Võ Lâm thôi, còn là tội lỗi của hắn."

Tiểu Phụng hiển nhiên không tin, giọng nói trở nên sắc bén: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy? sư phụ đối với ta rất tốt."

Nhiếp Tiểu Phụng không chút động lòng, lạnh lùng nói: "Tất cả hơi ấm trên núi Ái Lao đều do ngươi tưởng tượng mà thôi, vì để khống chế ngươi, hắn không ngần ngại khóa xương tỳ bà của ngươi, giam cầm ngươi, khiến ngươi cuối cùng không thể sống sót... cuối cùng chết trong tay hắn."

Tiểu Phụng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch lùi lại hai bước.

Nhiếp Tiểu Phụng theo sát nàng, cảm thấy thiên đạo thật bất công, nói: "Đây là hắn tự mình nói với ta, ta tự mình trải qua, cũng là bài học ta đã học được sau mười tám năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro