Chương 18: Tiểu Phụng thích gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tướng bận rộn suốt cả buổi sáng, mãi đến lúc nghỉ trưa mới phát hiện Tiểu Phụng ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa về, sợ nàng bị lạc đường, y vội vàng chạy ra ngoài tìm.

Trên đường dòng người qua lại tấp nập, Thiên Tướng nhìn đông ngó tây tìm bóng dáng của Tiểu Phụng.

Người đi lại trên phố quá đông, nhưng Tiểu Phụng trong dòng người quá nổi bật, nên chỉ nháy mắt Thiên Tướng đã nhận tìm thấy bóng dáng của nàng.

Tiểu Phụng bước đi lửng thửng như người vô hồn, trong lúc không chú ý liền đụng va phải một người đàn ông đi phía đối diện.

Người bị va ngã xuống đất, bức tức mắng chửi: "Ngươi không có mắt à? Sao đi mà không nhìn đường!"

Trần Thiên Tướng chạy tới đỡ y đứng dậy, vội vàng nói xin lỗi: "Ngài có sao không? Sư muội ta không cố ý."

Người đụng phải chửi rủa thêm vài câu rồi bỏ đi.

Trần Thiên Tướng đỡ Tiểu Phung đứng dậy, hỏi: "Tiểu Phụng, ngươi bị sao vậy?"

Tiểu Phụng ngẩng đầu, Trần Thiên Tướng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, y sợ hãi nói: "Có phải động đến vết thương rồi không?"

Tiểu Phụng tựa hồ như không biết, ngơ ngẩn theo Thiên Tướng đi về.

Trần Thiên Tướng đỡ nàng đi đến Y quán, cằn nhằn: "Ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao lại bất cẩn như vậy, vết thương hở ra thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Phụng được Trần Thiên Tướng đỡ vào sân sau nghỉ ngơi, cả buổi trời không thấy nàng nói gì,Trần Thiên Tướng nghĩ rằng nàng tức giận vì bị người đi đường mắng, nên an ủi: "Tiểu Phụng, người khác nói gì ngươi đừng nghĩ nhiều."

Tiểu Phụng không trả lời, Trần Thiên Tướng thật sự lo lắng, hỏi: "Tiểu Phụng, vết thương thế nào?"

Trong đầu Tiểu Phụng vang lên âm thanh của người phụ đó, những gì người đó nói khiến cho nàng không thể chấp nhận được.

Thiên Tướng vẫn lảm nhảm bên tai, Tiểu Phụng bị âm thanh của Nhiếp Tiểu Phụng lẩn quẩn trong đầu khiến cho lòng nàng đầy sợ hãi, nàng không cách nào tiếp nhận được nỗi sợ hãi cùng chấn động trong lòng, ôm đầu hét lên: "Hãy để ta yên một lát."

Trần Thiên Tướng thấy nàng tức giận, vội vàng chạy ra ngoài.

Tiểu Phụng nhốt mình trong căn phòng trống, cả người cuộn lại thành một khối, đầu óc quay cuồng: "Có ba trận pháp nguy hiểm ở Ái Lao, được bố trí để giam cầm ngươi, một năm sau ngươi sẽ bị giam ở đó, nếu ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, thì thứ ngươi nhận được chỉ là sự lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn mà thôi."

"Hắn sẽ không bao giờ mềm lòng với ngươi, cuối cùng ngươi sẽ chết trong tay hắn."

Tiểu Phụng siết chặt vòng tay, cả người toát mồ hôi lạnh.

...

Lúc La Huyền bước vào cửa Y quán , Trần Thiên Tướng vội vàng đem tình hình của Tiểu Phụng kể cho hắn nghe.

Sau khi nghe Thiên Tướng nói, La Huyền đã cùng y đi đến phòng của Tiểu Phụng.

Thiên Tướng gõ cửa phòng, gọi: "Tiểu Phụng, Tiểu Phụng, sư phụ đến xem vết thương của ngươi."

Trong phòng không có tiếng động, La Huyền khẽ cau mày: 'Bị mắng một chút mà đã mất bình tĩnh như vậy sao? Tính tình như vậy thì quá tệ!'  Nghĩ vậy, hắn cao giọng gọi: "Tiểu Phụng!"

Tiểu Phụng trong phòng nghe thấy La Huyền gọi mình, giật mình tỉnh táo lại, bước xuống giường mở cửa, ánh mắt tham lam nhìn người bên ngoài: "Sư phụ."

Tiểu Phụng trên mặt ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy. La Huyền thấy cũng giật mình, nói: "Thiên Tướng, đỡ Tiểu Phụng vào trong."

Trần Thiên Tướng nghe vậy, đỡ nàng đến bên giường, ánh mắt La Huyền rơi trên lưng nàng, sắc mặt ngưng trọng, cầm hòm thuốc đi tới nói: "Thiên Tướng, đi lấy một chậu nước đến đây."

Trần Thiên Tướng vừa nói vừa đi vội ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại La Huyền và Tiểu Phụng ngồi ở trên giường.

Hắn yên lặng nhìn nàng một hồi mới mở hòm thuốc lấy ra một nắm thuốc nhỏ, ra lệnh: "Quay lại."

Tiểu Phụng thấy vẻ mặt nghiêm khắc của hắn, nàng cảm thấy trong lòng bất an, nhưng vẫn nghe lời quay người lại.

Trần Thiên Tướng nhanh chóng mang nước đến.

La Huyền lấy kéo định cắt y phục chỗ vết thương của nàng, nhìn thấy Thiên Tướng bước vào, hắn đặt kéo xuống, nhìn sang một bên, nói với Thiên Tướng: "Đi gặp Chu đại phu, nói ông ấy đưa cho ngươi một ít băng vải đến đây."

Thiên Tướng nghe vậy lại tất bật chạy ra ngoài.

Chỗ áo sau lưng bị cắt đi để lộ ra vết thương còn chưa khép miệng. La Huyền nhanh chóng làm sạch vết thương, rồi thoa thuốc vào.

Lực tay hắn rất nhẹ nhưng vết thương chạm phải nước, vừa rát vừa đau, Tiểu Phụng khẽ cắn môi không dám phát ra tiếng rên rỉ, nhưng hơi thở vẫn dồn dập.

La Huyền sắc mặt lạnh lùng, hắn không nói gì, tay cũng không dừng lại.

Khi Trần Thiên Tướng mang băng vải trở lại, La Huyền đã bôi thuốc xong, Tiểu Phụng đang ngồi ở trên giường, cả người nàng rúc vào trong chiếc áo khoác ngoài của sư phụ.

La Huyền ra hiệu cho Trần Thiên Tướng đưa băng vải cho Tiểu Phụng, nói: "Ngươi tự băng bó đi."

Tiểu Phụng yếu ớt gật đầu.

La Huyền không nói gì thêm nữa, mang theo Trần Thiên Tướng ra ngoài.

Tiểu Phụng ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của người rời đi, sắc mặt càng tái nhợt.

Bên ngoài đã quá trưa, Trần Thiên Tướng theo La Huyền ra khỏi phòng Tiểu Phụng, y thấy sư phụ đã đứng ở bên ngoài một lúc, trên mặt không có vẻ vui mừng, liền bất an nói: "Sư phụ, Tiểu Phụng vừa mới đi ra ngoài chơi một chút, không có gây ra họa gì nhưng bị người ta mắng rất tàn nhẫn, nên hẳn là nàng cảm thấy ấm ức trong lòng."

La Huyền thở dài nói: "Ngày mai chúng ta trở lại núi, ngươi hỏi Tiểu Phụng thích cái gì thì mua cho nàng."

Trần Thiên Tướng nghe xong biết sư phụ sẽ không trách việc Tiểu Phụng ra ngoài chơi, y vui vẻ gõ cửa Tiểu Phụng.

La Huyền không quan tâm đến hai người nữa, thở dài đi ra trước sảnh.

Thiên Tướng đi vào phòng, vui vẻ nói: "Tiểu Phụng, sư phụ bảo ta hỏi ngươi thích cái gì, để ta mua cho ngươi."

Tiểu Phụng nghe xong, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ lên, có chút không thể tin nói: "Sư phụ, ngài không trách ta chạy ra ngoài sao?"

Trần Thiên Tướng gật đầu cười nói: "Ngươi thích gì? Ta sẽ mua nó cho ngươi."

Tiểu Phụng nghĩ nghĩ cũng không nghĩ ra cái gì tốt để mua, nàng nói : "Ngươi mua đại cho ta đi, nhưng đừng quên mua hạt đàn hương nha."

Trần Thiên Tướng rầu rĩ đi ra sảnh, trong bụng than: "Ôi, phen này xong rồi! Nếu y ngu ngốc mua nhầm thứ nàng không thích nhất định nàng sẽ không vui,...

Chu đại phu và Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Thiên Tướng, Tiểu Bạch liền hỏi: "Trần sư huynh, có chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Tướng nhìn thấy Tiểu Bạch, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, hỏi: "Tiểu Bạch, con gái thích gì?"

Tiểu Bạch đầu óc lanh lẹ, biết y muốn lấy lòng sư muội của mình, liền cười đáp: "Con gái thích y phục đẹp nè, đồ kẹp tóc, trang sức, đồ trang điểm..."

La Huyền đứng cách đó không xa, nghe thấy hai người nói chuyện, hắn khẽ cau mày: "Thiên Tướng, không cần mua những thứ này." Nói xong, thấy Chu đại phu và Tiểu Bạch nhìn mình với ánh mắt khó tin, hắn đáp: "Đệ tử núi Ái Lao tu hạnh thiểu dục tri túc, không để ý đến vật chất thế gian."

Tiểu Bạch thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, trong bụng thầm nghĩ: "Một cô nương xinh đẹp như thế, không cho nàng trang điểm, không cho mặc y phục đẹp, suốt ngày mặc y phục của nam nhân, làm đệ tử của thần y cũng thật khó quá....

Nghe La Huyền cảnh cáo, Trần Thiên Tướng từ bỏ ý định này, tự mình ra ngoài mua đồ cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro