Chương 19: Tiểu Phụng mất hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, ba thầy trò trở về núi.

Tiết trời trên núi Ái Lao mát mẻ và dễ chịu hơn dưới núi rất nhiều, sau khi trở về, La Huyền nhốt mình trong phòng luyện thuốc suốt mấy ngày liền. Do vết thương của Tiểu Phụng vẫn chưa lành, La Huyền để Thiên Tướng ở bên hầu hạ.

La Huyền có chút khó chịu, trước đây luôn là Tiểu Phụng hầu hạ hắn. Nàng luôn chủ động trong mọi việc, chưa đợi hắn ra lệnh nàng đã biết trước hắn muốn làm gì tiếp theo, khi nào cần cho thuốc vào lò, khi nào canh lửa, nay Thiên Tướng phải đợi hắn nhắc nhở mới làm. Hơn nữa Thiên Tướng nói quá nhiều, có chút ồn ào khiến cho hắn bực mình.

Nhưng hôm nay hắn phát hiện, dường như Thiên Tướng trầm mặc hẳn đi, bên tai cũng không nghe thấy âm thanh lãi nhãi như mọi khi nữa. 

La Huyền nhận lấy dược liệu Thiên Tướng đưa, nhìn y một hồi, đau đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Trần Thiên Tướng ngay lập tức đáp: "Sư phụ ơi, Tiểu Phụng mấy ngày nay sắc mặt không được tốt lắm."

La Huyền lấy thuốc cho vào lò, ngữ khí thản nhiên hỏi: "Vết thương còn đau không? Hai ngày trước ta bắt mạch cho nàng, không phát hiện vấn đề gì." Nói rồi đưa tay về phía Thiên Tướng nói: "Tam Thất Bắc."

Thiên Tướng tìm thấy Tam Thất Bắc trong mớ dược liệu trên bàn, cầm nó đưa cho La Huyền, đáp: "Con thấy có gì đó không tốt lắm, nhìn Tiểu Phụng suốt ngày đờ đẫn, không nói không cười gì cả... con thấy không giống muội ấy trước kia."

La Huyền cầm lấy dược liệu bỏ vào lò, sắc mặt có phần lãnh đạm, cũng không nói gì nữa.

Trần Thiên Tướng ấp úng nói: "Con sợ là muội ấy bị sói dọa sợ, lúc con đi xuống núi mua đồ, nghe một ông cụ dưới núi nói, nếu mình bị dọa, sẽ giống như người mất hồn..."

La Huyền có chút không nói nên lời, hắn nhìn ngọn lửa đang cháy dưới bếp lò, khẽ nhấp môi dặn dò: "Ở lại canh lửa, nữa canh giờ sau đến gọi ta."

Trần Thiên Tướng thấy sư phụ giống như không tin lời mình, y vội vàng nói: "Sư phụ, Tiểu Phụng cả ngày đều ngơ ngác, giống như mất hồn vậy."

La Huyền không trả lời, hắn chắp tay sau lưng nói: "Canh lửa đi."

Trần Thiên Tướng mặt mày bí xị, ấm ức nhìn ngọn lửa.

Cuối cùng, La Huyền không còn cách nào khác đành phải nói: "Tiểu Phụng không sao đâu, ta đã bắt mạch cho nàng rồi."

Trần Thiên Tướng trong lòng vô cùng không phục, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của sư phụ, y không dám cằn nhằn nữa.

...

Sự thật đúng như những gì Thiên Tướng đã nói, Tiểu Phụng quả thực có điều không ổn.

Nàng không ngừng suy nghĩ về những lời người phụ nữ đó đã nói, mỗi lần nghĩ đến, lòng nàng càng thêm bất an, lo sợ.

Nàng không ngừng tự hỏi: "Sư phụ và người phụ nữ ấy thực sự sẽ đến mức không thể vãn hồi sao?"

Bên tai nàng lại vang lên âm thanh giễu cợt của người nọ: "Ngươi đã ở trên núi Ái Lao được tám năm, chắc hẳn cũng cảm giác được hắn đối với ngươi không nóng cũng không lạnh."

Người phụ nữ ấy quay lại nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh: "Đó là vì hắn căn bản không quan tâm đến ngươi! Ngươi tỉnh táo lại đi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Ta biết ngươi đang rất ngưỡng mộ hắn, hầu hết thời gian đều quanh quẩn bên cạnh hắn, hầu hạ hắn từng chút một. Có thể ngươi cho rằng hắn đối với ngươi rất tốt, bởi vì hắn đưa ngươi xuống núi hái thảo dược, phá bỏ cấm giới mà hắn đã đặt ra, cho ngươi xuống núi chơi đùa, ngươi nghĩ hắn sẽ mềm lòng, sẽ không trách phạt ngươi à? Vậy ngươi hãy nhìn ta đi, La Huyền thực chất là một con người tàn nhẫn."

Tiểu Phụng cuộn người lại, tựa đầu lên khủy tay của mình, ngắm nhìn cây sáo ngọc treo ở phía đối diện.

Nàng rất muốn phản bác lại người phụ nữ đó.

Sư phụ đối với nàng rất tốt, người kiên nhẫn chữa lành vết thương trong lòng nàng, kiên nhẫn dạy nàng đọc sách, viết chữ, kiên nhẫn dạy nàng thấu tỏ những đạo lý trong sách thánh hiền... mỗi mỗi điều dành hết sự kiên nhẫn cho nàng.

Tại sao sư phụ lại muốn giết ngươi? Điều gì đã khiến cho mối quan hệ của hai người không thể vãn hồi được nữa?

Tiểu Phụng mếu máo như chực khóc.

La Huyền ra khỏi phòng luyện thuốc đi ngang qua phòng của Tiểu Phụng, hắn nhìn qua cửa sổ thấy người trong phòng đang ngồi trên giường, cuộn người thành một khối nhỏ, tựa như một đứa bé bị bỏ rơi, cảm giấc bất lực tràn lan ra khắp mọi ngóc ngách, len lỏi vào trong trái tim hắn.

La Huyền bất giác nhớ lại, lần đầu tiên hắn đưa Tiểu Phụng lên núi Ái Lao, nàng cũng ngồi như thế cả đêm trên giường vì sợ hãi và bất an. Hắn biết mỗi khi nàng bị tổn thương nàng sẽ ngồi như vậy.

Bóng dáng bạch y trầm mặc ngồi trong thư phòng, nghĩ đến những lời Thiên Tướng vừa nói trong phòng luyện thuốc, có phải bị hù dọa rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro