Chương 7: Sư phụ, ô của người đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền đã dậy trước bình minh, vội vã trở về núi. Dù biết đường lên núi Ái Lao sẽ vì trận mưa đêm qua mà khó đi, nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn về sớm một chút.

Lúc hắn đi lên bậc thang đá, nhìn thấy thiếu nữ ngồi trên tảng đá lớn trước cổng, nàng cũng đang nhìn về phía hắn, khi thấy bóng dáng của hắn từ xa, nàng vui vẻ nhảy khỏi tảng đá, chạy đến, sương mù bao quanh theo chuyển động của nàng mà dần dần tan đi.

La Huyền dừng lại để nàng chạy tới, nhìn đôi má của nàng vì chạy nhanh mà ửng đỏ lên, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn hắn, khiến La Huyền có chút lơ đãng.

"Sư phụ, người đã trở lại." Tiểu Phụng cười nói.

La Huyền dời mắt khỏi nàng, nói: "Tại sao ngươi không đến lớp buổi sáng?"

Sự nhiệt tình của Tiểu Phụng bị câu hỏi của La Huyền dập tắt, hắn đi vòng qua nàng, đi về phía cửa, thấy nàng vẫn đứng yên ở đó, nhíu mày nói: "Theo ta."

Tiểu Phụng bĩu môi, miễn cưỡng theo hắn đi vào cổng, nhìn thấy Thiên Tướng đang quét sân, nhìn thấy La Huyền,  vui mừng kêu lên: "Sư phụ."

La Huyền gật đầu, nói: "Thiên Tướng, đến đây."

Thiên Tướng buông cây chổi trong tay xuống, tò mò đi theo La Huyền.

La Huyền có chút khó chịu nói với nàng: "Tiểu Phụng, đi thư phòng đi."

Tiểu Phụng lại bĩu môi, tức giận đi đến thư phòng.

Thiên Tướng nhìn thấy Tiểu Phụng không vui, muốn đi an ủi nàng, nhưng La Huyền đã giục y đi nhanh lên.

Sau khi bắt kịp La Huyền, Trần Thiên Tướng thay Tiểu Phụng nói tốt: "Sư phụ, Tiểu Phụng sáng sớm đã đi đợi người. Nàng ấy rất trông người về đó."

La Huyền dừng lại một lúc, rồi tiếp tục đi, tựa như thuận miệng hỏi: "Lúc ta đi vắng, trên núi có xảy ra chuyện gì không?"

Thiên Tướng thành thật trả lời: "Dạ có, Vạn đại hiệp gửi cho sư phụ một lá thư, con để trong thư phòng của người."

La Huyền để hành lý trong sân, không vào nhà, hắn cầm hòm thuốc đi đến vườn, theo sau là Thiên Tướng.

La Huyền cẩn thận đem cây đan sâm trồng trong vườn thuốc, sau đó kêu Thiên Tướng mang nước đến, hắn cẩn thận tưới nước một phen mới cảm thấy yên tâm.

Trần Thiên Tướng thấy hắn cẩn thận như vậy, liền biết đây là dược liệu quý, bèn hỏi: "Sư phụ, đây là cây đan sâm sao?"

La Huyền cười nói: "Đúng vậy."

Trần Thiên Tướng đóng hòm thuốc cho hắn, La Huyền rời mắt khỏi cây đan sâm, nghĩ tới cô nương tối qua bị mắc mưa, nói: "Thiên Tướng..."

Trần Thiên Tướng quay đầu nhìn hắn, La Huyền nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: "Tiểu Phụng tháng này thế nào?"

Thiên Tướng nghĩ đến bộ dạng buồn bực vừa rồi của Tiểu Phụng, cẩn thận đáp: "Tiểu Phụng làm bài khóa sư phụ giao mỗi ngày, nhưng hôm nay nghe con nói sư phụ về nàng rất vui nên không làm bài khóa, bữa sáng cũng chưa ăn đã chạy đi đón người..."

La Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: "Thật..."

La Huyền nói được nửa câu, không biết hắn nghĩ đến cái gì, liền không nói nữa, thấy Trần Thiên Tướng nghi hoặc nhìn hắn, La Huyền xua tay nói: "Thôi, đi thư phòng bảo Tiểu Phụng ăn sáng trước."

Thiên Tướng rất vui vẻ chạy đi gọi Tiểu Phụng.

Nhìn Tiểu Phụng nhảy chân sáo ra khỏi thư phòng, Trần Thiên Tướng ở sau lưng lẩm bẩm: "Có lúc thì không vui, có lúc thì rất vui vẻ, không biết nàng đang nghĩ cái gì nữa..."

Tiểu Phụng nhảy cẫng lên, rõ ràng là vui mừng vì sư phụ quan tâm đến việc nàng đã ăn sáng chưa.

Nàng vừa định đi vào phòng ăn thì nghĩ đến việc đã lâu không gặp sư phụ và nhớ tới đêm qua trời mưa nên buổi sớm đường núi khó đi, góc áo và giày của sư phụ đều bị bẩn, nàng không thèm ăn sáng, múc một chậu nước ấm mang đến cho La Huyền.

Quả nhiên, lúc đến nơi thấy hắn đặt đôi giày dính bùn ở cửa, Tiểu Phụng lén cười đứng ở ngoài cửa gọi: "Sư phụ."

La Huyền vừa vào nhà, vì mãi mê trồng cây đan sâm, hắn không để ý đến điều gì khác, sau khi làm xong mới nhận ra trên người mình dính đầy bùn đất nên định thay quần áo. Hắn nghe thấy Tiểu Phụng gọi liền nhanh chóng đi tìm giày và tất sạch.

Ngoài cửa, giọng nói như tiếng chuông bạc của Tiểu Phụng vang lên: "Sư phụ, giày cũ của người con để ở dưới chân tủ, giày và tất mới ở tầng thứ ba, con mới làm cho người vài đôi mới, người mang thử xem có vừa chân không?"

La Huyền nhìn qua, đúng là có vài đôi giày cũ, hắn vô thức mở ngăn tủ thứ ba thấy bên trong đặt ba đôi giày và vài đôi tất mới.

Giọng nói của Tiểu Phụng lại vang lên: "Quần áo ở ngăn tủ cao nhất, nhưng ở đầu giường có quần áo sạch con để sẵn, người đừng tìm nữa."

Nàng hiểu rõ từng bước đi của hắn như vậy, trong lòng La Huyền bỗng xuất hiện một loại cảm xúc khó tả.

Hắn khẽ hít vào một hơi, nhanh chóng thay quần áo rồi mở cửa.

Tiểu Phụng thấy hắn, cười nói: "Sư phụ, con mang nước ấm đến cho người rửa mặt."

La Huyền để nàng vào, Tiểu Phụng đặt cái chậu lên bệ rồi đưa cho hắn cái hắn mới, nói: "Sư phụ đi vắng lâu như vậy, mọi thứ đều cần phải thay cái mới."

Tiểu Phụng nhìn xuống chân hắn, mơ hồ không vui hỏi: "Tại sao sư phụ không đi giày mới?"

La Huyền lau mặt rồi đưa khăn cho nàng.

Tiểu Phụng thu lại khăn mặt, ôm chậu rửa mặt đi ra ngoài.

La Huyền ở phía sau nàng nói: "Trời vừa mới mưa. Nếu đi giày mới sẽ bị bẩn."

Tiểu Phụng nghe vậy, quay đầu cười, đôi mắt nhìn hắn trìu mến: "Nếu bẩn con sẽ làm đôi mới cho sư phụ."

La Huyền không đáp lại lời của nàng, mà nói: "Đi phòng ăn."

Tiểu Phụng hí hửng đáp: "Dạ."

Sau khi ba thầy trò ăn xong, Tiểu Phụng thu dọn hành lý, Thiên Tướng đi rửa bát, La Huyền thong thả ngồi trong tiểu sảnh, dựa vào ghế nhàn nhã đọc sách.

Một lúc sau, Tiểu Phụng chạy vào, lo lắng hỏi: "Sư phụ, ô của người đâu?"

La Huyền sau đó nhớ ra hắn đã đưa cái ô đó cho một thợ săn ở Thành Nhĩ Hải, hắn nhìn chăm chú vào sách, đáp: "Ta cho người khác mượn."

Tiểu Phụng nghe vậy có chút khó chịu, khẽ trách: "Sư phụ, sao người có thể tùy tiện đưa ô của mình cho người khác?"

La Huyền ngước lên, thấy mắt nàng đỏ hoe vì tức giận, hắn cau mày nói: "Đêm qua trời mưa to. Có người không mang ô nên ta đã đưa cho người đó mượn."

Nhớ tới người tối qua gặp có chút kỳ quái, sắc mặt tái nhợt... Hắn ngước lên nhìn Tiểu Phụng, khuôn mặt nàng trắng nõn hồng hào, đây là bình thường mà...

Tiểu Phụng vừa nghe hắn nói cho người khác mượn liền dừng lại một chút, cảnh giác hỏi: "Là nam hay nữ ạ?"

La Huyền thu hồi ánh mắt, không trả lời.

Tiểu Phụng trong lòng tức giận, nói: "Sư phụ, trên cái ô đó có tranh con vẽ cho người."

La Huyền đặt cuốn sách xuống, nhíu mày nhìn nàng, hỏi: "Cái ô ban đầu của ta đâu?"

Vì hành lý của hắn đã được Tiểu Phụng chuẩn bị nên La Huyền không để ý. Sau một ngày rời đi, lúc nghỉ ngơi thu dọn hành lý, hắn mới phát hiện ra cái ô của mình đã được thay mới.

Nhìn thoáng qua hắn đã biết đó là chữ viết của ai, nếu không phải trên cái ô đó có dấu vết của nàng, hắn cũng không keo kiệt đến mức bắt người ta trả lại chiếc ô cho mình.

Tiểu Phụng dù tức giận nhưng thấy La Huyền lạnh lùng nhìn nàng, nàng chỉ có thể thấp giọng biện minh: "Ô của sư phụ đã cũ rồi."

La Huyền sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.

Tiểu Phụng không chịu nhượng bộ, bướng bỉnh gọi: "Sư phụ?"

La Huyền lật cuốn sách, dư quang khóe mắt liếc thấy đôi mắt của nàng đã đỏ hoe, khẽ thở dài nói: "Là một người thợ săn ở thành Nhĩ Hải."

Tiểu Phụng nghe được đáp án mình muốn mới từ từ bình tĩnh lại, khẽ nhìn sư phụ của mình, người đã rời đi một tháng, nàng rất nhớ người... Tiểu Phụng có chút mê hoặc nhìn hắn, khi bắt gặp ánh mắt của nàng, La Huyền cũng ngây người trong giây lát.

Đúng lúc này, Thiên Tướng bước vào nói: "Sư phụ, Vạn đại hiệp còn có một lá thư khác."

La Huyền sực tỉnh, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Vạn Thiên Thành gửi cho hắn hai lá thư, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đứng dậy, cầm lấy lá thư, theo thói quen gọi: "Tiểu Phụng, đi thư phòng mài mực."

Sau khi nói xong, hắn có chút sửng sốt, nhưng Tiểu Phong đã vui vẻ chạy đi.

La Huyền ngồi trong thư phòng, Tiểu Phụng đang mài mực cho hắn, thỉnh thoảng lén lút nhìn hắn, bỗng nghe hắn nói: "Được rồi." Tiểu Phụng dừng lại, đứng sang một bên.

Cây bút đã nhúng mực, nét chữ của hắn ấy rõ ràng và mạnh mẽ nhưng không có bất kỳ góc cạnh nào, chợt hắn khẽ quay sang nói với nàng: "Lui xuống đi."

Tiểu Phụng mặc dù rất tò mò La Huyền cùng Vạn Thiên Thành nói gì, nhưng nàng lại càng nghe lời của La Huyền hơn, lúc đi ra cửa, nàng dừng lại hỏi: "Sư phụ, bữa trưa người muốn ăn gì?"

La Huyền thản nhiên đáp: "Sao cũng được."

Tiểu Phụng nhíu mày hỏi: "Có món nào như thế sao? Người đã từng ăn nó ở thành Nhĩ Hãi? Hay là đã ăn nó ở núi Thanh Phong rồi?"

La Huyền ngước mắt lên, Tiểu Phụng mím môi cười rồi chạy đi. Bị nàng làm gián đoạn, mực chảy ra từ đầu bút nhỏ xuống giấy, La Huyền nhìn vết mực, cười khẽ rồi đổi sang tờ giấy khác viết.

Kỳ thật Vạn Thiên Thành cũng không có viết cái gì, thư thứ nhất nói y sẽ tới núi Ái Lao, thư thứ hai nói y trước tiên đi Hà Dương, khi xong việc sẽ đến tìm hắn thương lượng.

Hắn nhanh chóng viết thư hồi đáp trả rồi sai Thiên Tướng đi buộc vào chân bồ câu gửi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro