Chương 64: Mộng hồi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng tới rồi, nếu ở đây có gương, tôi muốn nhìn thử sắc mặt của mình như thế nào, chắc chắn sẽ vô cùng khó coi, bởi vì hiện tại tôi không biết mình đang cười hay đang khóc. Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, lại giống như đi đường dài, rồi lại đi đường ngắn. Xe ngựa cuối cùng cũng dừng, lão thái giám vén rèm lên, đưa tay ra đỡ tôi đi xuống. Trong nháy mắt, tôi lại muốn ở lại trên xe ngựa, coi đó như chỗ trú tạm thời khỏi nguy hiểm. Lát sau tôi vội lắc đầu, thoát khỏi suy nghĩ ấu trĩ đó, cắn răng bước ra bên ngoài. Mấy ngày này không nằm thì cũng ngồi, hai chân dường như cứng đơ, dựa vào tay lão thái giám, lại thấy tay hắn thô ráp lạnh lẽo, hơi lạnh như ùa vào tim tôi. Tôi buông lỏng tay, ngay khi chân tiếp xúc mặt đất, giống như có kim châm vào, tôi nhịn không được mà quơ qua quơ lại, mà có té ngã cũng không nghĩ sẽ đụng phải lão thái giám.

Lão thái giám kia cũng không đỡ tôi, chỉ chờ tôi đứng lên, mới dẫn tôi đi về phía trước. Tôi quay đầu nhìn, xe ngựa đằng kia có tận mấy thị vệ và thái giám, mà họ đều hướng lưng về phía tôi, không dám quay đầu lại. Tôi cười khổ, liền đi thẳng về phía trước theo lão thái giám. Nhìn bốn phía tường thành cao, không khí âm u, trước mắt là đường đi rất hẹp, tối đến mức không thấy rõ, khiến tôi không phân biệt đây là nơi nào, tim cũng có chút đập nhanh. Duy nhất chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn trong tay lão thái giám, lắc qua lắc lại, hết sức lạnh lẽo, tiếng bước chân vọng trong đêm tối, tim tôi đập, càng ngày càng nhanh, không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì một không khí rất quen thuộc ập tới, không lẽ......

Lão thái giám phía trước bỗng dừng lại, tôi cẩn thận nhìn qua, một tấm biển có chút loang lổ ở cửa gỗ được chiếu sáng bởi ngọn đèn, lão thái giám nhẹ gõ cửa. Lập tức, cửa gỗ kêu kẽo kẹt, chậm rãi mở ra, một không khí trầm lắng thổi ra. Lão thái giám ý bảo tôi đi vào, tôi nắm chặt cổ áo, hai chân như dẫm lên bông chậm rãi đi vào, trong viện đứng vài người, tôi cố gắng nhìn kỹ, thong thả đi tới trước cửa, âm thầm hít sâu, lấy hết can đảm hướng bên cửa nhìn qua...

"Hóa ra gọi là Uẩn Tú." tôi tự lẩm bẩm, "Ha ha......" Một cảm giác buồn cười nổi lên "Ha ha, ha ha......" Tôi cất tiếng cười to. Lão thái giám ở cạnh tôi suốt mười sáu ngày không động đậy gì bỗng ngước mắt nhìn lên, có phần kinh hãi khi thấy tôi đang cười đến thở hổn hển. Nhất thời, trong viện chỉ có tiếng cười điên cuồng của tôi, những người khác không khỏi lùi xa nửa bước.

"Khụ khụ......" Cười nhiều quá tôi nhịn không được ho khan, che miệng lại. Tự mình bình tĩnh lại, khí quản cũng lưu thông, cuối cùng lại nhìn lên trên cửa, đi đến mòn giày sắt không thấy, đến khi đạt được thì chẳng tốn sức... Một lúc lâu sự bình tĩnh còn chưa nguôi ngoai, nơi này tuy tối tăm như ngục giam, lại khiến tôi cảm nhận được khoảng cách giữa tôi vớ nhà của mình. Tôi dùng tay lau mặt, đảo mắt nhìn về phía mấy người ở một bên im lặng, nhàn nhạt hỏi: "Hiện tại muốn ta làm gì?" Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, đầu lưỡi có chút cứng lại, giọng nói có chút khó nghe. Chỉ thấy bóng của một thái giám đen thù lù không rõ hình hài, nhưng vẫn nghe được giọng nói "Trước tiên mời người nghỉ ngơi." Nói xong liền móc ra một chiếc chìa khóa từ eo, bước nhanh tới cửa phòng mở khóa, một mình đi vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã sáng đèn, thái giám kia đi ra cửa, khom người mời tôi đi vào.

Tôi cũng không hỏi nhiều, liền nhấc chân đi vào, trong phòng cũng gọn gàng, đệm giường cũng còn mới, chỉ là có chút mùi ẩm mốc, so với lúc tôi gặp ở thời hiện đại vẫn còn tốt chán, tôi nhịn không được cười khổ. Phía sau sớm đã có hai tiểu thái giám, một người pha trà nóng, một người bưng lên đĩa điểm tâm, mùi thơm theo gió thổi tới. Tôi quay đầu đi đến bàn trước giường, lại đi lòng vòng xung quanh, một chồng giấy Tống, một nghiên mực Đoan Khê, hai thỏi mực Huy Châu, còn có mấy chiếc bút lông sói ngắn dài treo trên giá nhỏ. Tôi ngẩn ra, thuận tay cầm lấy một chiếc bút nhỏ, mấy chiếc bút và nghiên mực là loại tôi hay dùng. Một cảm giác châm chọc nảy lên trong đầu tôi, đảo mắt nhìn tiểu thái giám bên cạnh: "Chu đáo quá." lời tôi giống như cát bụi phủ lên vai hắn, hắn chỉ cung kính nói: "Phúc tấn nghỉ ngơi sớm, nếu có căn dặn, xin hãy gọi nô tài, nô tài tên là Vương Phúc." Nói xong hắn nhìn tôi. Tôi theo bản năng há miệng thở dốc, chỉ phất phất tay, hắn khom người, cùng hai tiểu thái giám đi ra ngoài.

Tôi đứng yên một chỗ, trong lòng không biết cảm giác gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế. Cầm lấy ấm trà rót lấy một ly trà, một hương vị thoáng qua, tôi nhắm hai mắt, cũng không muốn uống, chỉ cảm nhận tách trà trong tay.

Mới vừa rồi còn định hỏi thái giám kia về tin tức của Dận Tường, có lẽ vì mấy ngày nay ít tiếp xúc bên ngoài nên đầu óc cũng đần độn, còn muốn làm chuyện ngu xuẩn ngày xưa không dám làm. Nhịn không được nhìn bốn phía, cửa sổ, tường, xà nhà, cột...... Tôi từng nói với Tiểu Xuân, vận mệnh chỉ là lời giải thích vô cơ mà mọi người tìm được, chứ không hề quan tâm có biết bao bi thương trong đó, nếu bị người ta nói, đây là vận mệnh của ngươi, vậy thì chắc chắn là tồi đến mức không thể tồi hơn. Ngẫm lại lúc tôi nói lời đó, nhất định là lời nặng ý dài, bộ dạng như tiên tri. Nhưng nhìn lại chính mình bây giờ, lời nói hồi đó chẳng khác gì vả mặt, bị vận mệnh đảo qua đảo lại vòng vòng, đáng tiếc Tiểu Xuân lại không được chứng kiến... Nghĩ đến Tiểu Xuân lòng tôi lại buồn bực, lắc đầu không hề suy nghĩ, mấy ngày trước Thập gia nói câu "Hoang dâm" đã nói rõ ra mọi chuyện. Tôi từng cố gắng khuyên nàng, nhưng kết quả vẫn như cũ, thậm chí liên luỵ tính mạng Dận Tường. Nếu lúc này Tiểu Xuân lại nói với tôi "Đây là vận mệnh của ta" chỉ sợ tôi cũng sẽ gật đầu theo. Nghĩ đến Dận Tường, trong lòng lại đau xót, không biết hắn giờ thế nào, nếu tôi đoán không sai, Khang Hi vẫn nhốt hắn. Nếu nói ra tình cảnh tôi lúc này cho hắn...... Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Có thể là sẽ bị giam rất lâu, tôi có chút muốn phát điên. Hiện tại không có cảm giác buồn ngủ, cẩn thận suy nghĩ, liền cầm thỏi mực, chậm rãi mài mực. Dùng bút lông sói chấm mực, nhấc cao cổ tay, chậm chạp mà không thể hạ bút, chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều từ ngữ, không cách nào viết ra.

Một giọt mực đã rơi trên giấy, từng chút thấm xuống. Tờ giấy cũng loang lổ màu mực, một linh cảm xấu hiện trong lòng tôi. Tôi vo tròn tờ giấy, hung hăng ném ra ngoài, tờ giấy vo tròn lăn một vòng rồi nằm ở một góc.

Bình tĩnh lại, tôi quyết định đem mọi thú vui mình biết, những chuyện cười từng nghe viết lại. Dận Tường thích nhất là nghe cái này, mỗi lần nghe xong đều cười nghiêng ngả. Hồi đó hắn cười rất vui vẻ, không hề có một sự u buồn nào, đó là là nụ cười trong sáng mà tôi thích. Nghĩ vậy, tôi đẩy nhanh tốc độ viết, giống như có người đuổi theo vậy, viết hết trang này rồi trang tiếp...... Viết viết, suy nghĩ mênh mông, lời nói tưởng như thủy triều dâng lên. Tôi lẩm bẩm tự nói, dường như chính mình đang đối diện với Dận Tường ở trên giấy. Viết đến mức tôi vui vẻ mà cười, viết đến mức nước mắt không cầm được mà rơi trên giấy, tôi không quan tâm, chỉ muốn viết, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy ánh nến dần dần phiêu diêu ảm đạm......

"Rầm......" Dường như âm thanh từ tờ giấy truyền tới, tôi dừng lại, vừa muốn cử động, lại cảm thấy cánh tay ê nhức, không khỏi kêu một tiếng. Trên mặt cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu. Lúc lâu không thấy ánh sáng chiếu vào mắt, tôi vội nhắm mắt, lại như hưởng thụ cảm giác ánh mặt trời chiếu vào, hóa ra bản thân tôi đã ngủ lúc nào không hay.

Nhắm hai mắt duỗi thẳng người, đã lâu không ngủ ngon như vậy. Có thể là do mọi việc vừa rồi nên tinh thần mệt mỏi, có thể là vì biết bản thân có thể tránh được một kiếp, được trở về hiện đại nên mới thả lỏng như vậy, dù sao cũng là một đêm không mơ thấy gì cả. Thân thể có chút đau, tối qua tư thế ngủ không tốt, mở mắt ra, đang muốn hoạt động gân cốt, lại phát hiện có người đang đứng một bên, trong tay cầm tờ giấy tôi viết đêm qua......

Tôi giật mình, trong lòng còn có chút mơ hồ. Cứ như thế nhìn người đối diện, đột nhiên phản ứng lại, tôi bước ra xa, vươn tay lấy lại tờ giấy về, lạnh giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?!......"

Thập tứ a ca ngơ ngẩn đứng ở phía trước cửa sổ, trong tay còn cầm chiếc bút lông sói tôi viết, ở đăng đó nắm chặt. Nhìn tôi có chút không tốt, ngày thường hắn cũng không có ánh mắt đó cũng chẳng có tươi cười gì, hoặc châm chọc. Sắc mặt rất mơ hồ, ngũ quan rõ ràng có thể thấy được, lại cố tình để người khác không đoán ra.

Mới vừa rồi âm thanh lớn khiến tôi giật mình, trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở mạnh của tôi, nhìn thấy hắn, một cảm giác thù ghét nổi lên trong tôi, hận không thể cho hắn mấy cái tát, đá hắn văng xa tận chân trời. Mắt tôi lườm hắn đầy sắc bén, Thập tứ cuối cùng cũng rời mắt khỏi tôi, đem theo một cảm giác mềm yếu mà tôi chưa thấy ở hắn bao giờ, không hề có sự che giấu trong mắt hắn. Ánh nắng mới lên xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người hắn, càng khiến sắc mặt hắn tái nhợt hơn, toàn thân cứng như pho tượng. Tôi nghĩ, nếu phải đặt tên cho pho tượng kia, vậy phải đặt là "hối hận" nhỉ...

Nắm chặt cổ họng, tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật lớn. Tất cả phẫn nộ, thù ghét, khinh bỉ, mọi thứ đều cùng với khí CO2 tuôn ra ngoài, bỏ đi...... Hắn xuất hiện khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, đám người Bát gia mánh khóe vô biên, tôi sớm đã lĩnh giáo rất nhiều lần. Xoay người, tôi thu dọn lại từng tờ giấy trên mặt bàn và dưới đất, sắp xếp theo trình tự. Dận Tường mà thấy mấy thứ này sẽ như thế nào nhỉ, tôi không khỏi suy nghĩ. Là biết tôi không còn lựa chọn nào khác, đem mọi thứ thu dọn lại, hay là sẽ đem mọi thứ oán hận trút lên đống này rồi xé rách hết. "Aiz......" Nhịn không được lại thở dài, bất luận hắn phản ứng ra sao, có lẽ tôi cũng không thể tận mắt nhìn thấy.

"Tiểu Vi......" giọng Thập tứ khàn khàn truyền tới. Tay tôi đang bận thu dọn bỗng cứng lại, lấy lại bình tĩnh, tôi thản nhiên nói: "Ngươi đi đi, Hoàng thượng có lệnh, bất luận là ai cũng không được tiếp xúc với ta, ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh sao?" Nói xong tiếp tục thu dọn đồ trong tay. "Tiểu Vi, ta......" Thập tứ a ca thấp giọng gọi một tiếng, lại không nói tiếp. Tôi chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, không muốn so đo với hắn, hắn còn muốn thế nào nữa, muốn nói gì với tôi. Tha thứ cho hắn vì hắn muốn giết Dận Tường nhưng lại hại nhầm người là tôi? Hay là lại...... Tôi không khỏi có chút khó thở, lại vẫn cười khổ, hắn quá coi trọng tôi rồi, nhưng tôi không có lòng dạ bao dung như thế. Phía sau vẫn im lặng, hắn không nói chuyện nữa, lại cũng không rời đi.

Thật sự không thể nhịn được nữa, nếu hắn đã muốn tìm đường khó, vậy...... Tôi xoay người nhìn thẳng hắn: "Ngươi......" mọi lời nói như nghẹn ở họng. Đôi mắt kia giống hệt với mắt của Tứ gia nhìn tôi, bên trong dường như chứa đựng biết bao lời muốn nói, tôi có chút choáng không thể mở mắt, trong lòng lại nghĩ, hóa ra chẳng cần nước mẳt con người ta vẫn có thể khóc...

Phía sau chính là bàn sách, tôi nhịn không được dùng tay vịn vào cạnh bàn, đột nhiên ngón tay đau nhức, theo bản năng cúi đầu nhìn, mới phát hiện vì dùng sức quá nên đốt ngón tay đã lộ trắng. Nhưng sau khi gặp Thập tứ a ca, mọi chuyện như hiện lên trong đầu tôi, vì muốn chọc tức Thập tam mà hôn tôi, một Thập tứ bị tôi dùng áo lau mặt mà tức giận; một Thập tứ hỏi tôi với sự đố kỵ lúc ở bãi săn, nếu Thập tam và Tứ gia cùng xảy ra chuyện, tôi sẽ đi cứu ai; rồi một Thập tứ kính rượu với tôi ở trong hôn lễ... Tôi lắc đầu, còn có một Thập tứ trong tương lai, bị chính huynh trưởng ruột thịt áp chế đến nửa đời sau không thể làm tướng quân......

Huynh đệ đoạt đích, không phải ngươi chết thì ta chết, cả một thảm kịch. Không hề có sự nương tay, đáng tiếc tôi chỉ có thể đứng ở lập trường của Dận Tường và Tứ gia nhìn nhận vấn đề, cho nên...... Tôi cúi đầu, lấy lại sự bình tĩnh, giương mắt nhìn về Thập tứ ở phía đối diện, nhìn thẳng hắn, nói: "Ngươi là một nam nhân, ắt có chuyện nam nhân nên làm, nếu đã làm thì không nên hối hận."

Thập tứ ngẩn ra, cơ mặt có chút run, cánh mũi phập phồng, miệng mở một nửa, lại không nói lên lời. Tôi âm thầm thở dài, trời làm sai còn có thể sống, tự làm sai thì...... Tôi từ từ xoay người qua, trong lòng như có thứ gì đó mắc kẹt: "Ngươi đi đi, sau này ta không muốn thấy ngươi." Dừng một chút, tôi không nhịn được châm biếm mà cười "Mà có muốn thấy cũng chẳng còn cơ hội nữa."

Phía sau "Rắc" một tiếng, lại trở lên yên tĩnh. Tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng mở ra, rồi lại đóng vào. Tôi lặng im mà đứng ở bàn sách, trong đầu trống rỗng. Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy cẳng chân tê cứng. Có lẽ đứng quá lâu, tôi di chuyển, xoay người hướng mép giường đi tới.

Bỗng chân như đá phải thứ gì, tôi cúi đầu nhìn, là viên ngọc rớt từ cán bút, tôi cúi xuống nhặt lên, một màu đỏ in vào mắt tôi. Trong mắt không khỏi nóng lên, ngơ ngẩn nhìn một lúc, mới chậm rãi bước đến sọt đựng đống giấy, buông tay......

Chớp mắt đã qua sáu ngày, không có ai đến làm phiền tôi. Bên ngoài cũng chẳng có tin tức gì, nơi giam cầm này dường như mọi người đã quên, tôi cũng không thèm để ý, mỗi ngày ngoài trừ ăn ngủ, thì là không ngừng viết. Tuy không biết mình còn bao nhiêu thời gian, nhưng biết bản thân còn rất nhiều lời muốn nói với Dận Tường. Tôi không biết thêu thùa, cũng không biết may áo làm giày, cũng không muốn bị Dận Tường quên mình, cho nên chỉ có liều mạng viết, tuy rằng không biết Dận Tường có thấy những thứ này không...

Chung quy hắn vẫn cần biết vì sao tôi bỏ hắn mà đi, tôi cũng không lo lắng hắn sẽ vì chuyện này mà tự sát. Bên cạnh hắn, cũng còn có Tứ gia, thậm chí là Khang Hi sẽ trông chừng hắn. Nhưng tôi lo lắng hắn sẽ vì chuyện này mà sống không bằng chết. Tình cảm giữa chúng tôi rất sâu nặng, thậm chí không giống người thường.

Ha...... Tôi nhìn tờ giấy trong tay mà cười khổ. Nếu đem tờ giấy này đến hiện đại, có lẽ sẽ coi là đoạn văn khích lệ cổ vũ, đưa cho người mắc bệnh đọc. Hôm nay cả ngày viết tới viết lui, vẫn chỉ có duy nhất một ý nghĩa là nhất định phải sống, sống mới có hy vọng......

Cửa bỗng "kẽo kẹt" một tiếng, cái cửa này có vẻ quá cũ rồi. Lợi ích duy nhất là có thể thay thế chuông cửa, không cần lo lắng có người vào mà người bên trong không biết. Phía sau, tiếng bước chân rất nhẹ, có lẽ là tiểu thái giám đem cơm chiều cho tôi, mấy ngày này bọn họ cũng không nói quá hai mươi câu với tôi, chỉ có trả lời "Vâng" là nghe nhiều nhất. Tôi vẫy vẫy tay: "Đặt ở một bên đi, chốc nữa ta sẽ ăn."

"Vâng." một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu...... Thất Hương xuất hiện trước mặt tôi. Tôi nhìn nàng trong chốc lát, nàng cũng nhìn tôi, chẳng bao lâu liền hạ mắt, tôi suy nghĩ, quay đầu lại đặt bút lên giá bút, lấy thanh gỗ đè lên giấy, liền xoay ghế ra sau, ngồi xuống trước mặt Thất Hương.

"Dận Tường thế nào?" Tôi nhẹ giọng hỏi. Thất Hương dừng lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thập tam gia vẫn còn bị nhốt ở Dưỡng Phong Giáp đạo, nghe nói tuy là chịu tội, nhưng sức khỏe vẫn tốt, chỉ là trông giữ nghiêm ngặt, không có ai dám lại gần."

"Vậy sao......" Khang Hi quả nhiên không thả hắn ra. Đến mức trông coi vô cùng nghiêm ngặt, thứ nhất không muốn bất cứ thông tin gì đến tai hắn; thứ hai cũng vì muốn bảo vệ hắn. Xem ra lời hôm đó tôi nói có chút mơ hồ nhưng Khang Hi vẫn nghe hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro