Chương 32: Là ta quá tham lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Tiểu Phụng từ trong hộp tìm ra một chiếc ấm vàng, vô cùng hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng có thể đun nước nóng để uống, để nó ở đây thì thật lãng phí, ngày nào cũng tắm ở suối, rồi rửa trái cây, nước ta uống cũng từ con suối đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy bẩn rồi."

La Huyền nhếch môi, lắc đầu nói: "Nếu lúc đó chúng ta không phá được cái hang kia thì ta và ngươi đã chết trong đó rồi, có đâu mà uống nước bẩn. Ngươi đừng lo, nước ta lấy cho ngươi uống là nước trên thượng nguồn, nước sạch!"

Hắn lấy mấy cuốn sách ra ngoài hang để đọc, bên cạnh là ấm nước đang đun sôi, làn khói nhẹ xuất hiện lượn lờ trên mặt nước, từng mảng sương mù xuất hiện. Nhìn dãy núi xa xa, hắn chỉ hồ phân biệt được bóng dáng của vạn vật, mọi thứ lúc này thật yên tĩnh mà bình yên. Nhiếp Tiểu Phụng ngồi bên cạnh hắn, dù chỉ trong chốc lát, nàng cũng cảm thấy đây là món quà lớn mà ông trời đã ban tặng cho nàng.

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Tiểu Phụng ngồi sang một bên thiền định, đến khi chớp mắt bất giác đã không biết thời gian trôi qua bao lâu.

La Huyền cẩn thận lay nàng dậy, hiếm khi dịu dàng nói: "Nếu ngươi còn tiếp tục ngủ gật, chỉ sợ sẽ ném mình vào trong lửa."

Nhiếp Tiểu Phụng mơ màng mở mắt, mờ mịch nói: "Sao ta lại ngủ quên?"

La Huyền đứng dậy rót cho nàng bát nước nóng "Ngươi uống chút nước đi, ta đi lên núi tìm đồ ăn."

Trong hang động vang lên tiếng động nhỏ, nàng đoán chắc là bên ngoài truyền tin vào. Nhiếp Tiểu Phụng đi vào xem, quả nhiên là chữ viết tay của Cố Nhất Phàm.

'Cửa đá không thể mở được từ bên ngoài, có tìm được cơ quan ở bên trong không?'

Nhiếp Tiểu Phụng nhặt mẫu than rồi viết vào mặt sau 'Đã tìm thấy kho báu nhưng không tìm thấy lối ra, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.' sau đó nàng lấy vài chiếc đũa vàng lấy trong kho quấn vào trong tờ giầy, ngụ ý với chàng rằng kho báu thực sự có giá trị.

Sau khi truyền thư qua lại, nàng thoải mái ngồi trên nền đá nhìn những mảnh giấy Cố Nhất Phàm nhét qua. Biết hắn là người vui tính, kiến thức lại rộng lớn, nàng đọc một hồi trên mặt dần dần hiện lên ý cười.

Một canh giờ sau, La Huyền từ trong núi trở về, lần này hắn đã có chút kinh nghiệm, không giống như những lần trước tìm kiếm khắp nơi. Sau đó hắn tìm thấy một ít củ cải liền hái đem về.

Lúc hắn quay lại bắt gặp khoảnh khắc Tiểu Phụng đang ngồi trên nền đất trong hang động nhìn chăm chú vào mẫu giấy trong tay. Hắn đứng ngoài hàng không biết đang nghĩ gì, nhìn khuôn mặt nàng vui vẻ tự như đóa hoa đang nở rộ, thấy hắn trở về, liền vội vàng đứng dậy nói: "Ngươi về rồi, đợi một chút ta sẽ ra ngay."

Một lúc sau nàng mới ra khỏi hang, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh hắn: "Có củ cải nữa à, cuối cùng cũng được ăn rau rồi."

"..."

Thấy hắn không trả lời, nàng mới để ý đến sắc mặt của hắn có hơi ủ rũ, không biết chọc hắn mất hứng khi nào, nàng không muốn cãi nhau chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh hắn.

"Cố sư đệ làm cách nào vào được Minh Nhạc?"

Im lặng hồi lâu nàng bỗng nghe thấy âm thanh khàn khàn của hắn.

Nhiếp Tiểu Phụng cười khẽ nói: "Đã hơn một lần ngươi hỏi ta về Cố Nhất Phàm, dường như ngươi rất quan tâm đến sư đệ của mình."

Nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi, nàng vội vàng nói: "Để ta kể cho ngươi nghe."

La Huyền vẫn lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Ngươi sẽ không tùy tiện để người ta tùy ý vào Minh Nhạc chứ?"

Nhiếp Tiểu Phụng nói đùa: "Là lỗi của ta, là ta năng lực không đủ. Lúc đấy không phát hiện hắn có võ công cao cường như thế, ta khi ấy chỉ thấy hắn có tài nghệ chơi đàn và tài văn chương, lại là người dịu dàng,..." Đột nhiên nàng cảm thấy cách dùng từ của mình có phần không phù hợp, ngừng một lúc mới nói tiếp: "Hẳn là hắn có ý định vào Minh Nhạc để thu thập tin tức của ngươi, ta lại không phát hiện hắn võ công cao cường như vậy."

Thấy vẻ mặt hắn âm trầm, nàng bèn hỏi: "Nhất Phàm vừa nói cửa đá không thể mở được từ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể tìm xem bên trong còn có cơ chế nào khác không, vẫn còn năm cơ chế chưa động đến, không biết sư phụ định làm gì với nó?" 

Nàng nói rồi vội vàng cầm lấy thịt thỏ đang nướng trong tay hắn, khẽ trách.

"Ngươi đang nghĩ gì mà tập trung như vậy, thịt sắp cháy rồi mà cũng không hay. Hay là ngươi đã có cách lý giải năm cơ chế còn lại à?"

La Huyền ánh mắt ảm đạm lắc đầu, nói: "Không có."

Nàng khẽ liếc nhìn hắn, rồi khịt mũi nói: "Lão đạo sĩ thật thần bí, có phải tất cả đạo sĩ đều khó đoán như vậy không?"

La Huyền nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Ngươi thật biết cách chỉ trích người khác."

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sư phụ, ta nghĩ chúng ta cần tìm cách khám phá ý nghĩa của năm cơ chế còn lại, hay làm theo cách ta nói lần trước đi." Thấy hắn không hiểu nàng bèn nói: "Ý ta là, chúng ta đứng ngoài hang dùng đá ném vào các cơ chế."

La Huyền nhướng mày, thong thả nói: "Nếu như một trong những cơ quan được mở ra đó, thứ bay ra không phải mũi tên hay khí độc, mà là một số con vật có hại khác thì làm sao?"

Nghe xong Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy toàn thân ngứa ran, nàng ấp úng một lúc rồi nói: "Vậy... thôi hãy quên những lời ta vừa nói đi, chúng ta tìm cách khác."

Trong hang động lại truyền tới âm thanh. Nhiếp Tiểu Phụng cười nói: "Chắc là bên ngoài truyền tin vào."

La Huyền đột nhiên khó chịu nói: "Để ta đi xem."

Nhiếp Tiểu Phụng cũng không ngăn cản, nàng ngồi bên ngoài đợi hắn, lát sau thấy hắn đi ra với vẻ mặt bối rối, nàng tò mò nhìn vào tờ giấy viết 'Thân cây rỗng, phía đông độc nhất mọc, người sau khi chết cải tử hoàn sinh'.

Nàng cau mày nói: "Nó có nghĩa là gì?"

La Huyền suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Chắc là một câu đố, nhưng ta chưa giải được ý nghĩa của nó là gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Có khi nào là tên thuốc không? Ta sẽ nghĩ ra một cái tên khó đoán khác, để người khác không đoán ra được."

Nhìn nàng trên mặt vui vẻ chạy về phía hang động, hắn lắc đầu nhưng vẫn đuổi theo cước bộ của nàng, nhưng bước chân lại thấy nặng nề.

Không biết là tâm nặng hay thân nặng đây?

Nghe được tiếng bước chân của hắn phía sau, nàng quay lại cằn nhằn: "Sao ngươi còn thong thả như vậy, trước mắt tìm lối ra là việc cấp bách nhất."

Nàng vừa nói vừa nhét tờ giấy lúc nãy vào trong tay áo.

Dưới ánh nắng chói chang, màu vàng của chuỗi ngọc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, La Huyền nhìn thấy cau mày hỏi: "Trên cổ tay ngươi có cái gì? Sao lại phát sáng?"

Nhiếp Tiểu Phụng vội vàng giấu tay ra sau lưng, nói: "Không có phát sáng, ngươi nhìn nhầm rồi."

La Huyền trừng mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Tại sao bước chân của ngươi nặng nề hơn? Đừng nói là ta không biết, ngươi chỉ đeo vòng hạt vào cổ tay, chẳng lẽ ở chân cũng đeo?"'

Nàng chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh: "Ta chỉ đeo hai sợi dây, nếu Minh Nhạc thật sự bị phá hủy, ta không còn nơi nào để đi..."

La Huyền nghiêm khắc nói: "Đặt nó trở lại. Lợi bất chính không thể lấy được."

Nhiếp Tiểu Phụng gật đầu đáp: "Ta biết, ta sẽ để nó lại sau."

Thấy hắn vẫn nghiêm túc nhìn mình, nàng gật đầu chắc nịch nói: "Ta nhất định sẽ để lại."

Trong hang lại vang lên một tiếng động khác, nàng đi về phía đó nói: "Bây giờ ta sẽ để số tài sản bất chính này lại..."

La Huyền từ phía sau chộp lấy cổ tay nàng, xắn tay áo lên nhìn thấy cổ tay nàng đeo đầy vòng hạt, trên cánh tay còn có hơn chục hạt, hắn mở to mắt nhìn nàng: "Ngươi... sao ngươi có thể tham lam như thế này?"

Thấy nàng giấu tay còn lại sau lưng, lông mày hắn tức đến mức dặn ngược: "Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi không nhớ những điều ta đã dạy ngươi sao? Nhìn sự đơn giản, bớt ích kỷ và ham muốn..."

Nỗi hận khó quên lúc này bùng cháy trong lòng nàng, hắn còn dám nhắc lại truyện cũ trước mặt nàng. Nhiếp Tiểu Phụng nghiến răng lạnh lùng nói: "Không phải ngươi đã quên hết những chuyện trước đây sao? Ngươi không cần phải chăm sóc ta."

Nhìn nàng bướng bỉnh trong lòng hắn càng tức giận, nói: "Ngươi thật sự vô pháp vô thiên, gây dựng lại Ma giáo, giết người chính đạo, đầu độc dân chúng, cái nào cũng là tội ác tày trời, ta không quan tâm ngươi ai sẽ quan tâm đến ngươi. Ngươi còn bạo dạng đến mức... tìm đàn ông ở Minh Nhạc để nuông chiều... Ngươi thật ngang bướng và phóng túng,..."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khổ nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ ta như thế nào, ta là ma nữ ngươi là đại hiệp, thiện ác luôn đối đầu với nhau..."

La Huyền buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng, thấy nàng lại bị tổn thương, trong lòng hắn khó chịu, bất giác dịu giọng: "Tiểu Phụng, dừng lại."

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt buồn bã mà tràn đầy hy vọng: "Nếu ta dừng lại, ngươi có đổi ý không? Từ giờ trở đi, chúng ta không là sư đồ nữa, chúng ta sẽ hành xử với nhau như thể ngươi đã đuổi ta ra khỏi môn hạ của ngươi..."

La Huyền cúi đầu im lặng.

Nhiếp Tiểu Phụng lần nữa chịu tổn thương, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ cô đơn: "Ta hiểu rồi, đúng như ngươi nói, là ta quá tham lam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro