🌟

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có người nói, em đánh mất chị trong cái tuổi trẻ dại khờ. em bỏ quên chị ở cái tuổi hai mấy thoang thoảng có mùi hương nhàn nhạt. họ cũng nói, hồn những khúc hát của em bị chôn vùi vào một đêm nào đó rồi, bây giờ chỉ như những bản nháp đứa trẻ nào đánh bừa mấy nốt nhạc thôi.

mà cũng lâu lắm rồi em không biết buồn là gì nữa. không phải là đã ổn, mà là em đã quen với sự bất ổn của nơi đất khách quê người. paris không nhộn nhịp nhưng cũng không bình lặng, mọi thứ xung quanh chỉ lưng lửng như những nỗi buồn tôi cất vào mấy bản tình ca. nhìn lại thì cũng chẳng có bài nào ra hồn, toàn là mấy lời sáo rỗng, mà sao người đời vẫn nhớ, vẫn thương?

paris, gần gũi nhưng cũng lạ lẫm, đi đến đâu cũng thấy chị. bước qua một quán trà nhỏ, cái tiếng trẻ em réo ầm cùng tiếng người mẹ dỗ con làm em nhớ đến đứa bé hàng xóm bên cạnh căn hộ cua chúng tôi. bước qua phố có cái mùi hoa nhài, cái mùi mà cả seoul em chỉ tìm thấy trên mái tóc chị.

lần đầu tiên, sau khi em bước xuống máy bay, đối diện với đất nước lạ, những người dân bản địa lạ, ngôn ngữ lạ và ước mộng tương lai mờ mịt, tất cả sự đè nén trên máy bay như vỡ oà. em thụp xuống đất khóc, gần như hối hận với quyết định của bản thân. rốt cuộc tôi sang đây để làm gì, tìm kiếm thứ gì mà cuối cùng trong lòng lại mang một khoảng trống tên chị?

chị ơi, đằng sau sự nhớ nhung mênh mông như thảo nguyên xa, là một trái tim vốn đã rung động vì từng cử chỉ em chưa thể nói thành lời.

và chị ơi, đằng sau những cảm xúc đã khô cằn dưới những giọt nước mắt đã cạn, em hoá chúng thành những cánh buồm nhỏ, để đại dương đắm nó vào ái tình đã vỡ vụn.

chị bỏ đi vào một ngày tuyết đầu mùa, em có thể cảm nhận được từng cái co ro của chị. chị rét. đáng ra lúc đó em nên chạy đến ôm lấy chị, nói lời xin lỗi rồi cùng chị về căn nhà nhỏ của chúng ta. nhưng không, em quá hèn nhát, em sợ chị sẽ tổn thương lần nữa.

chị, em xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro