Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-" Ta nói này, cũng đã một năm kể từ khi hai chúng ta xuyên về thế giới quái quỷ này rồi, một chút thông tin cũng không có a". Trầm Ngưng lười biếng nằm trên chiếc ghế dài êm ái, nói tiếp: " Cũng không phải thanh kiếm đó biến mất rồi chứ".

Hạn Vô Thương vô cùng đau đầu về vấn đề này. Cũng như từ ba tháng nay Trầm Ngưng hồ ly đã bắt đầu ca bài ca con cá bên tai cô.

Hạn Vô Thường không trả lời, xem như lời than của Trầm Ngưng hồ ly là không khí, gió thoảng mây bay, một thân nặng nề bước ra bên ngoài, ngồi xổm xuống cửa chính ngẩn người.

Một năm trước, cô cùng Trầm Ngưng hồ ly còn sống rất tốt ở hiện đại, vô cùng vô cùng tốt, hai người là bạn chí cốt từ năm hai cao trung, cho đến khi ra trường làm việc. Trầm Ngưng cũng một mực theo cùng cô vào một công ty làm chung.

Nhưng đến một ngày, khi hai người tan sở, Trầm Ngưng kéo cô vào một quán nhậu ven đường. Cả hai ta cụng ngươi uống đến hăng say, Hạn Vô Thương uống ít hơn Trầm Ngưng một chút, có thể mơ hồ đoán được sự tình về sau, mơ mơ màng màng cô bắt gặp một ông lão toàn thân là một màu trắng, ánh sáng phát ra trên người có hơi chói, cùng lúc đó có một lực đẩy nhẹ kéo hai người vào một ngõ nhỏ.

Chỉ là Hạn Vô Thương không ngờ, cái ngõ đó thật nhiều lối rẽ, rốt cuộc đến một phút sau, Hạn Vô Thương vô pháp chống đỡ, chính thức ngã xuống. Đến khi mở mắt, đã trở về cổ đại hàng trăm năm trước, cùng với người bạn chí cốt Trầm Ngưng hồ ly.

-" Haizz, thật là buồn chán" Hạn Vô Thương một thân mệt mỏi thở dài, ánh mắt xinh đẹp híp lại nhìn bầu trời trong xanh, cũng may cô cũng là một người rất thích sự yên bình cùng không khí trong lành nơi đây.

Khác xa với thành phố chật chội nơi kia.

-" Ngươi lại thở dài, đến ta nghe được cũng phát chán rồi đây" Tiếng nói trong đầu Hạn Vô Thường vang lên.

-" Lão già, đều tại ông mà ra, nếu không phải là ông, chúng tôi sẽ phải như bây giờ, ngày đêm cực khổ mà đi tìm tung tích của thanh kiếm Hàn Song cái gì Thiên rồi chứ ". Hạn Vô Thương vò tóc, mái tóc trắng như bông tuyết khẽ tuỳ hững bay theo gió.

Tiếng cười thanh lãnh phát ra từ trong đầu của cô: " Tiểu tử, hàng trăm năm về trước chưa có ai nói với ta giống ngươi, quả thật người gặp ta đều phải tôn kính run sợ. Gặp được ta xem ra rất khó. Cầu cũng không được. Càng không thể để ta ẩn thân vào mộng cảnh của tên đó, lại càng không thể có phước để ta dạy võ công. Ngươi là người đầu tiên ta làm a, ngươi nên phải tự hào mới phải".

Hàn Vô Thương bĩu môi, ánh mắt nhìn xa xăm, một tay chống bên má nói: " Ta không quan tâm, học được võ công của ông tốt lắm sao, đêm nào cũng cảm thấy thân thể lạnh như băng, mái tóc của ta lại biến thành trắng đến không thể trắng được nữa. Lão già, ông xem có phải ta rất quái dị hay không a".

-" Không quái dị chút nào, ngươi xem, xinh đẹp biết bao, rất soái a, lại khiến nam nhân chết mê chết mệt ngươi, tiểu tử, ngươi phải biết võ công của ta thiên hạ đệ nhất. Xưa nay chưa từng ai học qua" Bạch Thiên hiện ra, mang theo vài phần khí lạnh. Khiến không khí xung quanh giảm thêm vài phần, nhìn Hạn Vô Thương đang ỉu xìu, mặc kệ thanh danh cao quý, cùng đệ tử ngồi xổm trước cửa nhà nói :" Tiểu tử, võ công của ta, không ai đánh lại, tuy là hàn băng, trong cơ thể ngươi sẽ không bao giờ ấm được. Thế nhưng không phải mấy tháng nay linh lực cùng sức mạnh của ngươi đã tăng nhiều hay sao".

Hàn Vô Thương quan sát Bạch Thiên, mái tóc được cột lỏng thả một bên vai, có vài sợi không theo mà thoát hiện, làn da trắng như tuyết. Có thể nói là gần trong suốt, mặc một hắc bào, khuôn mặt mỹ nam, mày kiếm, mắt sâu, mũi cao, trên người mang theo một âm hàn, lãnh diễm cao quý. Thoạt nhìn lớn hơn cô hai ba tuổi thôi.

Nhưng lại không ngờ, lại là một lão già sống đã hơn ba trăm tuổi rồi.

Lúc đầu cô cùng Trầm Ngưng hồ ly đều không tin cơ mà.

-" Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết. Tốt nhất nên học võ công của ta, để đến thời cơ, chúng ta lại đi tìm kiếm tiếp". Bạch Thiên hăng say nói, lại lôi kéo Hạn Vô Thương ra sân dạy võ công mới.

Đến giữa trưa, Trầm Ngưng hồ ly tỉnh dậy, ánh mắt mang theo vài phần diễm lệ chớp chớp, chóp mũi thanh nhỏ khẽ hít hít, thân mình như rắn nước ngồi dậy, áo trên người cũng theo đó trượt xuống bờ vai thon của cô, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen xoã tung trên ghế, khuôn mặt mang vài phần yêu nghiệt, khiến toàn thân cô như một con hồ ly lười biếng xinh đẹp.

Đó chính là lời diễn tả của Hạn Vô Thương khi nhắc đến Trầm Ngưng hồ ly.

-" Vô Thương, sư phụ, hai người ăn không kêu ta dậy". Trầm Ngưng hồ ly lả lướt bước ra cửa, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện sau bộ y phục đỏ mỏng.

Hạn Vô Thương cùng Bạch Thiên ngồi giữa sân, kê một cái bàn gỗ. Dựng một cái bạc to giữa sân, đồ ăn đều là Hạn Vô Thương cô nấu, nói về nấu ăn, ở hiện đại cũng xem như cô dễ sống. Sống một mình thì làm gì cũng được, nấu ăn là sở trường của cô.

Hai món mặn, hai món xào, cùng với một tô canh đậu hũ non mịn thơm mát. Kết hợp cùng với một bầu rượu hoa đào ủ lâu năm.

Một bữa ăn xem như thịnh soạn mà có.

-" Ngưng nhi, lại đây lại đây, ta thấy con ngủ ngon. Ta cũng không có cách gọi dậy". Bạch Thiên luôn luôn có một chút sự cưng chiều đối với vị đệ tử này.

Vì sao, vì sao a. Vì Trầm Ngưng tính cách không ra gì, thích trêu người giống Bạch Thiên.

Đây cũng là lời nhận xét thật tâm của Hạn Vô Thương khi nói đến vị sư phụ và Trầm Ngưng hồ ly.

Cả ba người ngồi ăn cơm, Bạch Thiên thấy đông đủ, cũng liền vào vấn đề chính.

-" Ngày hôm qua ta biết được một tin tức, đại hội võ lâm lần này sẽ được tổ chức tại thành Tương Dương, nghe nói là tuyển chọn cao thủ, những ai thắng sẽ được chọn để tiếp tục đến Nghịch Mộng, do Kỳ gia tổ chức" Bạch Thiên vừa uống rượu vừa nói, gật gật đầu tỏ vẻ rượu ngon.

Hạn Vô Thương cùng Trầm Ngưng có chút ngạc nhiên. Một năm qua sóng gió im hơi lặng tiếng. Các phái lớn như Võ Đang, Cái Bang cũng im lặng tìm kiếm. Không có khoa trương như thế này.

Bên phía Hắc Nhai cũng đối nghịch với võ lâm cũng chưa có động tĩnh khi tìm Thánh Kiếm. Lần này trong một năm qua. Giữa các phái cũng đấu đá âm thầm với nhau, vẻ ngoài huynh huynh đệ đệ, thế nhưng phía sau ai biết được. Họ chỉ muốn chém chém giết giết sạch những ai cản đường họ đến Nghịch Mộng xưng bá bá chủ của thiên hạ.

Chưa kể đến Kỳ gia được xem như là một thương nhân, không tính là theo vào giới giang hồ. Kỳ Vương chính là một thương nhân có tiếng trên giang hồ. Chuyên cung cấp các loại ám khí, vũ khí độc hại. Giá cả cũng hàng trăm lượng bạc trở lên. Rất được giới giang hồ tôn kính.

Nhưng lại có một chuyện lạ. Mọt năm trước khi đại hội võ lâm chọn lại chức Bang chủ. Kỳ Vương lại được bầu chọn. Mọi người đều tán thành tung hô hết lời.

Từ đó Kỳ gia chính thức bước vào võ lâm.

-" Ta thật sự không hiểu, tại sao những kẻ ngu ngốc đó cứ phải chém giết lẫn nhau vì hai thanh kiếm. Quả thật thời này quá nông cạn". Trầm Ngưng hồ ly tiêu soái ăn uống, tiêu soái nói, tiêu soái nhìn.

-" Ha ha, thời đại này quả thật chỉ muốn được thiên hạ. Có thiên hạ có tất cả. Nếu muốn có thiên hạ, trước mắt phải có sức mạnh. Ta trấn giữ hai thanh kiếm kia cả mấy trăm năm. Người, ta cũng thấy qua, tốt xấu gì họ cũng phải cần có sức mạnh. Kẻ yếu chỉ có chết". Bạch Thiên cười lạnh nói. Ông đã chứng kiến rất nhiều cảnh giết chóc, cũng đã một mực xem nhẹ mạng sống của con người.

-" Nếu như đại hội võ lâm sắp tới. Chúng ta cũng phải trà trộn vào đó. Đứng xem ai sẽ là người thích hợp đi theo". Hạn Vô Thương lên tiếng. Ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ. Đây cũng là cơ hội cuối cùng để cô thoát khỏi thế giới này. Có hai thanh kiếm, đưa Bạch Thiên trở lại trấn giữ, cô cùng Trầm Ngưng hồ ly sẽ được về hiện đại.

Bạch Thiên thâm trầm quan sát Hạn Vô Thương, ông cũng có thể thấy được. Chuyến hành trình này, sẽ thay đổi vận mệnh của Hạn Vô Thương đến bất ngờ. Nhưng trước mắt ông chưa thể kết luận được.

Vô Thương a Vô Thương, rốt cuộc ta cũng không nhìn lầm ngươi.





Đôi lời muốn nói a : Đối thoại của sư phụ mình sẽ in nghiêng, dù sao không ai thấy sư phụ hết. Sư phụ chỉ hiện ra cho Vô Thương và Trầm Ngưng thấy thôi. Nên mình sẽ để in nghiên khổ nào sư phụ nói <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro