3. Về nhà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày nằm viện chịu đựng tiếng la hét khóc than đầy khó nghe của lũ quỷ thì cuối cùng, Lâm Khanh cũng được thả.Trong suốt thời gian hắn nằm viện, không một ai đến thăm dù là người thân hay bạn bè. Nhiêu đó thôi cũng đủ để biêt nguyên chủ bị ghét đến mức nào. Nếu Lâm Khanh hiện tại vẫn còn là Lâm Khanh của trước kia thì chắc chắn sẽ làm loạn lên để kéo người khác tới. Nhưng với hắn hiện tại thì không, một mình vẫn tốt hơn là có người, nhất là khi bản thân hắn còn nhìn thấy được những thứ đáng lẽ ra không thể thấy. Hơn nữa, những người kia cũng không phải người mà hắn thật sự quen, ngoài việc có một chút ký ức ra thì cũng chẳng thân thuộc gì càng không được hắn xem như người nhà. Mà nói đến người thân, hắn lại không nhịn được mà thở dài.

- Kiếp trước mình cũng đâu có người nhà!

Lâm Khanh là trẻ mồ côi, dựa vào trợ cấp và sự giúp đỡ của mọi người mới có thể đi học, cuối cùng chọn theo học ngành y rồi từ đó trở thành một vị bác sĩ. Đối với hắn, tình thân là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ. Xa đến mức dù có dùng cả đời cũng không cách nào với tới. Như con người chỉ đứng trên mặt đất mà mơ mộng muốn vươn tay bắt lấy mặt trời.

Thu xếp ổn thoả rồi ra tới cửa bệnh viện, một lão quản gia tóc hoa râm mặc âu phục lịch sự đã sớm đứng đợi ở đó từ lâu.

- Thiếu gia!

Lão quản gia gọi hắn.

Lâm Khanh chỉ gật đầu chào cho có lệ, hắn biết đây là quản gia của nhà nguyên chủ, được cử tới để đưa hắn về. Dù sao bây giờ trên người cũng chẳng một xu dính túi, hắn có thể làm gì ngoài theo ông ta về cái nơi được gọi là nhà này đây.
Thực ra thì trong ký ức của nguyên chủ cũng chẳng hề có chút ấn tượng sâu sắc nào với địa điểm được gọi là nhà này. Đối với nguyên chủ mà nói, nơi đó chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo, lòng tham và dối trá với những kẻ nịnh nọt, tham lam, sẵn sàng buông bỏ tự trọng, liêm sỉ qua một bên, nói dối để đạt được mục đích của mình bất chấp hậu quả về sau.

Vậy ra đứa trẻ không hẳn là chẳng biết gì, nó biết và biết rất nhiều. Nó hiểu rất rõ về bộ mặt thật của hầu cận trong nhà và đã chọn cách im lặng. Chắc vì nó biết nói ra cũng chẳng thay đổi được điều gì và chọn cách im lặng để bảo vệ chính mình. Quả nhiên, sống trong một gia đình giàu có mà chẳng được yêu thương chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng, sơ suất một chút là một đi không trở lại, mất mạng như chơi.

Lạc trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, Lâm Khanh không nhịn được mà thở dài thay cho số phận của nguyên chủ.
Hắn ngẩng mặt lên trời, đối diện với bầu trời xám xịt âm u. Không khí lạnh khiến hắn thoải mái hơn đôi chút.

- Thiếu gia?

- Không có gì! Đi thôi!

- Vâng ạ!

Chiếc xe lăn bánh, trời cũng bắt đầu mưa. Qua cửa sổ, Lâm Khanh lặng lẽ nhìn cơn mưa đang ngày càng nặng hạt, cũng là nhìn lũ quỷ hình hài quái dị đang đi lại đầy rẫy trên đường. Có con chỉ nhỏ như quả bóng, cũng có con cao chọc trời, đầu ẩn trong những đám mây xám xịt. Chúng lẫn trong con người nhưng con người lại chẳng thể nhìn thấy chúng. Lần đầu nhìn thấy lũ quỷ qua khung cửa sổ phòng bệnh, Lâm Khanh bị dọa đến suýt nữa ngất đi, cũng suýt bị một con quỷ gần đó phát hiện, bị ăn thịt rồi lên bảng đếm số. May mà hắn nhanh trí, đưa tay ôm đầu giả bộ chóng mặt nên mới tránh được một kiếp, nếu không bản thân hắn e rằng đã nằm gọn trong bụng con quỷ rồi chứ làm gì có chuyện ngồi đây nhìn trời, nhìn đất, nhìn mưa, nhìn mây, nhìn quỷ thế này. Xem ra bị thương ở đầu là hắn may mắn, phải không?

Vụ việc này cũng làm hắn tự dưng đóng vai khán giả, tận mắt chứng kiến cảnh một con quỷ cắn nuốt một con quỷ khác, nếu như không phải tố chất tâm lý của hắn tốt thì chắc đã sớm bủn rủn chân tay lộ ngay tại chỗ rồi. Nghĩ lại chuyện đó đến giờ hắn vẫn còn thấy sợ, tay run run khẽ miết nhẹ con dao đang được dấu trong tay áo, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ nó khiến hắn bình tĩnh lại. Qua mấy ngày tiếp xúc, Lâm Khanh đã xác định đây chắc chắn là con dao của hắn và cũng là một đồ vật dị thường. Nhưng về việc tại sao nó lại ở đây, lại toả ra ánh sáng bạc lạnh lẽo thế này thì tạm thời hắn còn chưa có lời giải đáp. May mắn thay, ánh sáng từ con dao nhỏ này có thể giúp hắn ổn định lại tâm trạng. Cũng nhờ nó mà hắn còn chưa phát điên do căng thẳng kéo dài. Nếu không thì chắc hắn còn chẳng sống qua nổi một ngày huống chi là đợi đến lúc ra viện.
Xe chạy một lúc cuối cùng cũng đến, mưa cũng đã tạnh, ngước nhìn cái biệt thự trước mặt, trong lòng hắn cũng chẳng có chút gì gọi là dao động. Từ khi tiếp nhận ký ức của Lâm Khanh, chấp nhận bản thân là một Lâm Khanh hoàn toàn mới thì bản thân hắn cũng chẳng khác Lâm Khanh thật sự là bao. Đối với nơi này chỉ còn là vô tận chán ghét.

Hắn là một kẻ lập dị có thể tự gọi mình là kẻ lập dị, một kẻ không bị đồng tiền chi phối mà ngược lại còn cố tránh xa rắc rối với tiền bạc.

Hai con người, hai số phận, hai linh hồn vốn hoàn toàn xa lạ, chẳng có chút gì liên quan tới nhau giờ lại hòa làm một. Cũng chẳng biết là do thế lực nào tác động nữa.
Phải chăng là ông trời đang cố tình trêu đùa chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro