4. Trường học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào nhà, hai gương mặt vừa quen vừa lạ hiện ngay trước mắt. Người cha Lâm Chí và người anh Lâm Phong. Hắn còn chưa kịp mở lời chào hỏi, Lâm Phong đã mở lời trước.

- Sao rồi, bị ngã một lần tỉnh ra chút nào chưa?

Lâm Khanh nhìn chằm chằm người anh trước mặt này, trong lòng bỗng chốc cảm thấy buồn cười không lí do. Nhàn nhạt trả lời một câu hai chữ.

- Tỉnh rồi!

Thông qua ký ức, hắn cảm thấy câu chuyện xoay quanh nguyên chủ quả thực giống như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình harem. Và người đảm nhận vai nữ chính không ai khác ngoài Hạ Như - đối tượng bắt nạt trước đây của Lâm Khanh kiêm người trong lòng của Lâm Phong - người con trai mà lúc này đây đang giương mắt nhìn hắn với ánh mắt không hề tin tưởng. Mang theo ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt, Lâm Khanh không nói gì nữa, cũng chẳng có ý định thực hiện tiếp lời chào còn đang dang dở mà trực tiếp quay đầu trở về phòng. Dù sao thì trong mắt những người này, hắn cũng chẳng khác không khí là bao.
Về đến phòng, lúc này Lâm Khanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải hắn sợ Lâm Phong hay Lâm Chí mà là sợ mấy con quỷ bám sau lưng họ. Không những vậy, khắp nơi trong dinh thự này cũng tràn ngập quỷ. Chúng bám ở mọi nơi, ở mọi ngóc ngách trong căn nhà, làm hắn sợ phát khiếp nhưng lại không thể hét lên hay chạy đi.
Dù sao người bình thường cũng chẳng thể nhìn thấy chúng nên cho dù hắn có nói ra cũng chẳng ai tin, có khi còn bị tống lại vào bệnh viện cũng nên.
Nghĩ một lát cũng chẳng ra gì lại thêm mệt não. Hắn quyết định sẽ cố để quen với sự tồn tại của lũ quỷ, nếu không thì kết cục của hắn chắc chắn sẽ rất thảm.
Sáng sớm hôm sau, hắn cùng Lâm Phong được đưa tới trường học, suốt chuyến đi, chẳng ai trong hai người nói với nhau câu nào. Bầu không khí ngột ngạt khiến Lâm Khanh thấy khó chịu nhưng hắn không nói ra, chỉ khẽ vuốt ve con dao lạnh lẽo được giấu trong tay áo. Khẽ thở dài, con quỷ bám trên lưng Lâm Phong cứ nhìn chằm chằm nãy giờ khiến hắn có cảm giác bất an chẳng dám thở mạnh. Bây giờ nhìn đâu cũng nhìn thấy quỷ, nghe thấy quỷ khiến hắn ban đêm không dám ngủ sâu, kết quả là sáng nay thức dậy vô cùng mệt mỏi. Quay mặt ra ngoài cửa sổ, sao hắn lại đột nhiên cảm thấy lũ quỷ kia còn đáng yêu hơn người anh trai này của hắn nhỉ? Do chúng không ở ngay bên cạnh hắn mà trơ ra bộ mặt lạnh tanh như muốn giết người ư?
Xe đi mãi cũng đến trường, mới bước vào đã thấy ngay vị "nữ chính" huyền thoại trong ký ức - Hạ Như và dàn harem toàn trai đẹp tài năng nhà giàu của cô ta. Lâm Khanh vốn định lẳng lặng đi qua nhưng xui xẻo thay vị "nữ chính" này lại không chịu tha cho hắn mà chủ động gọi hắn lại. Cô nàng cất chất giọng ngọt ngào làm mê đắm trái tim biết bao nhiêu chàng trai lên mà chào hỏi hắn:

- A, Lâm Khanh! Chào cậu, cậu khỏe hẳn chưa? Nghe nói bữa trước cậu bị ngã phải nhập viện! Không sao chứ?

Đây rồi, hào quang nữ chính, đối xử tốt với cả kẻ bắt nạt mình. Làm một nữ thần tốt bụng trong lòng mọi người và hắn sẽ nghiễm nhiên đảm nhận vai phản diện ích kỷ lòng dạ hẹp hòi bắt nạt nữ thần của bọn họ. Cái loại tình tiết đại trà này đâu đâu cũng thấy, được mấy tác giả ngôn tình sử dụng đi sử dụng lại cả ngàn lần không thấy chán.

- Tôi khỏe, cảm ơn!

Lâm Khanh nhàn nhã mà lịch sự nói lời cảm ơn, trên mặt còn mang theo một ý cười nhàn nhạt. Nhưng ít ai biết, hắn lúc này đang phải tốn công vận hết sức lực toàn thân để áp chế cơn sợ hãi nơi đáy lòng, nhằm ngăn bản thân không run rẩy. Trong mắt hắn, người con gái trước mắt này hoàn toàn không phải con người. Nàng là quỷ, một con quỷ gớm ghiếc với cái gương mặt thối rữa lòi cả xương trắng ra ngoài. Chỉ là không ai có thể thấy hình dạng thật hay biết sự thật về cô nàng mà thôi. Điều này cũng giải thích cho việc hắn liên tục gặp xui xẻo trước đây. Mà cũng đúng thôi, có ai hiền lành tốt bụng như thiên thần mà lại đi là quỷ chứ.

- À, vậy thì tốt rồi!

Đơ người ra một lúc, Hạ Như mới phản ứng lại, vội vàng trả lời. Rồi cả bọn cùng đồng loạt quay qua mà nhìn vào Lâm Phong đang ngơ ngác đứng bên cạnh. Trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Khanh là một kẻ vô cùng kiêu ngạo và thường xuyên không coi ai ra gì. Sẽ không bao giờ có chuyện tên này chịu cảm ơn vì sự quan tâm của người khác mặc kệ đó là phép lịch sự cơ bản.
Nhưng điều họ không biết Lâm Phong lúc này cũng đang rất kinh ngạc, người em này của hắn vậy mà lại có thể chào hỏi người khác một cách bình thường, lịch sự, đặc biệt là khi đối tượng lại còn là Hà Như - kẻ thằng nhỏ ghét cay ghét đắng. Chẳng lẽ thực sự não bị va đập đến tỉnh ra rồi?
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt những người đối diện, Lâm Khanh cũng chẳng buồn giải thích. Chỉ đơn giản lướt qua đám đông đang bàn tán, vào lớp.

Họ kinh ngạc là chuyện của họ, liên quan gì đến Lâm Khanh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro